Tại trong lòng Đái Hi, Giải Ý bao giờ cũng mang hình tượng thân thể yếu nhược, do đó y không dẫn hắn đi leo Table Mountain, mà đi xem mũi Hảo Vọng.
Nếu như Giải Ý biết tâm ý y, nhất định sẽ ách nhiên thất tiếu. Độ cao so với mặt biển của Table Mountain mới một nghìn mét, còn hắn đã từng qua cao nguyên cao hơn mặt nước biển trên nghìn mét, nếu so sánh, cái ngọn núi dẹt đầu này chỉ là đồi núi nho nhỏ so với vùng cao nguyên rộng lớn.
Đối với quyết định Đái Hi, hắn tự nhiên không dị nghị. Ăn xong cơm trưa, hắn nhẹ nhàng khuyên Mã Khả cùng Kim nghỉ ngơi cho tốt, lúc này mới cùng Đái Hi đi lên chiếc Big Jeep của y.
Từ Cape Town xuất phát, xe hơi chạy vài giờ liên tục tiến tới khu bảo hộ tự nhiên của mũi Hảo Vọng, Đái Hi mua vé vào cửa, tiếp tục đi chạy thẳng.
Nhựa đường rộng rãi, thanh chắn trải dài theo con đường, sóng khơi lóng lánh ánh xanh. So sánh chỗ này với cảnh Cape Town náo nhiệt quyến rũ, ở đây hiện ra một trường phái đối lập cực kỳ cường liệt, cảnh tượng hoang vắng nguyên thủy, mặt đất hoang dại gập ghềnh, từng bụi từng bụi cây cỏ nở rộ, đủ loại hoa protea, trên sườn núi bao trùm cây rừng xanh um, bụi cỏ rậm rạp, dây mây chằng chịt, khỉ đầu chó, linh dương, thỏ rừng,….các loại động vật hoang dại thỉnh thoảng bò ra từ rừng cây.
Đái Hi vừa chuyên chú lái xe vừa nói với Giải Ý: “Cái khu bảo hộ này được xây bởi kiến trúc sư Ryan VI Manser đề xuất thành lập năm . Ông cho rằng làm thế để khiến mũi Hảo Vọng vĩnh viễn vẫn duy trì dáng dấp nguyên sơ mà nhà hàng hải Bồ Đào Nha Dias () thấy nó năm . Đáng quý chính là, thị dân Cape Town đều tán thành cách của ông ta, vì vậy đối với việc bảo hộ khu này được thực hành rất nghiêm ngặt, sinh thái đến tận năm nay vẫn duy trì vẻ nguyên sơ như cũ, khiến nó tiếp tục trở thành thiên đường của động vật…”
Giải Ý một bên phạm vi nhìn chim bay cá nhảy tùy thời xuất hiện trước mắt, một bên lắng tai nghe y nói, mỉm cười, không ngừng gật đầu.
Mũi Hảo Vọng ở ngay cực nam của bán đảo, trên toàn bộ bán đảo là nơi có ngọn hải đăng cao chót vót trên đỉnh núi.
Hai người từ từ đi lên, đứng lặng nhìn từ đỉnh núi. Dõi mắt nhìn về nơi xa chỉ thấy trời biển một màu mênh mang đồ sộ. Đại Tây Dương xanh thẳm cùng Ấn Độ Dương xanh lá mở rộng trước mắt bọn họ, Đại Tây Dương như sư tử rống giận, sóng dữ cuộn trào từng đợt từng đợt, đập mạnh về phía bờ, mãnh liệt trùng kích nham thạch cạnh biển. Tiếng sóng va vào đá nghe thật vang. Còn Ấn Độ Dương tựa như thiếu nữ ôn nhu điềm tĩnh, biển ngoài khơi yên lặng như cẩm thạch trơn truột, vô số những cành hoa nho nhỏ hôn nhẹ lên bãi cát vàng nơi hải ngạn.
Giải Ý đứng ở dưới ánh dương quang nhàn nhạt, lặng người nhìn mỹ cảnh thần kỳ, thật lâu không nói một câu.
Tập đoàn tài chính Đái thị còn chưa mở rộng sinh ý tới Nam Phi, trước đây Đái Hi cũng chưa từng tới Cape Town bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên thấy kỳ cảnh như vậy, cũng rơi vào mê hoặc.
Hai người đứng thật lâu ở đỉnh bán đảo, đứng ở một góc biển sừng sững ngọn hải đăng trắng, phảng phất bản thân cũng trở thành phong cảnh nơi đây.
Từ nơi này quay đầu lại nhìn về bên phải, có thể thấy chỗ giao nhau giữa hai đại dương. Mẫu đất tựa như bị cá sấu ngoặm một miếng thật to chính là mũi Hảo Vọng chân chính. Từ góc biển bọn họ nhìn xuống, sóng biển màu xanh lục nhẹ nâng cánh hoa trắng ngần luân phiên vuốt ve bãi đá bên bờ, từng đàn chim biển tung cánh chơi đùa giữa trời mênh mang.
Trước khi đến chỗ biển, có một bảng ghi rõ bằng tiếng Anh lẫn tiếng tiếng địa phương: “Mũi Hảo Vọng đại lục Phi Châu”, trừ cái bảng ấy ra, chẳng còn dấu tích gì của con người nữa.
Đái Hi nhìn cảnh tượng kinh đào phách ngạn kia, bỗng nhiên nói: “Đương niên Bartolomeu Dias gọi đây là mũi Bão Táp, sau được quốc vương Bồ Đào Nha sửa lại thành mũi Hảo Vọng. Từ cổ chí kim, phụ cận nơi đây biết bao đội thuyền tao ngộ mưa to gió dữ mà gặp nạn. Nhớ tới nhà hàng hải cổ đại kia, thực sự là khiến người ta nghiêm nghị mà kính trọng. Dennis, ta vẫn có một nguyện vọng, muốn dong buồm đi khắp trái đất. Ngươi có hăng hái đi theo ta không?”
Giải Ý mỉm cười gật đầu: “Tốt a, ta rất hứng thú.”
Đái Hi hướng tới phía xa thất thần, một hồi lại nói: “Aiii, không biết lúc nào mới có thể có được thời gian mà đi nữa? Thật muốn về hưu a.”
Nghe thế câu ấy, dáng cười Giải Ý bỗng nhiên biến mất. Hắn nhìn sóng biển cuồn cuộn rít gào, tâm trí bỗng nhiên bay đến thời quá khứ xa xưa. Có một người cũng từng thở dài như vậy, tha thiết mà ôm hắn, không ngừng mà nói “Muốn về hưu”. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, đứng lặng tại nơi biển trời giao hòa này mà cảm thấy thật lạnh.
Đái Hi cảm thán xong, bỗng nhiên chú ý tới một tia thê thảm mơ hồ trong đáy mắt Giải Ý, nhất thời đau lòng, vội vã nghĩ cách nhiễu loạn tâm thần hắn, chỉ vào con đà điểu khả ái chạy tới chạy lui trên bãi biển cách đó không xa cho hắn xem. Giải Ý minh bạch tâm ý y, liền nỗ lực vực dậy tinh thần, mỉm cười nhìn lại phía đó.
Lúc này, có một vị du khách bỗng nhiên quỳ rạp xuống bãi cát, cúi đầu quỳ lạy chung quanh bốn lần. Đái Hi hết sức hiếu kỳ, dùng tiếng Anh cùng du khách bắt chuyện, hỏi nguyên nhân vì sao phải làm vậy, du khách nói, đây là lệ cũ người Nam Phi, ý cầu được mọi chuyện được “Hảo vọng”.
Đái Hi cười cười dùng tiếng Trung nói lại cho Giải Ý, lúc này hắn mới tươi cười hài lòng lại: “Nguyên lai tâm tính mọi người ở nơi nào cũng đều giống nhau cả.”
“Đúng vậy.” Đái Hi dáng cười khả cúc gật đầu. “Chúng ta cũng thế! Mỗi lần khai trương công ty mới hay khách sạn mới cũng đều phải chọn ngày lành tháng tốt, phi thường chú ý chuyện này, ai cũng muốn được điềm tốt.”
Giải Ý đối chuyện này rất lý giải, ôn hòa nói với y: “Việc buôn bán mà, ai chẳng muốn bắt đầu thuận lợi, dù chỉ làm theo hình thức cũng khiến cho tâm lý mọi người thêm phần thoải mái, tâm tình công tác cũng sẽ đỡ hơn, thế thì cớ sao mà không làm chứ?”
Đái Hi cười đến thập phần rộng rãi: “Đúng thế, ta nghĩ cũng vậy, sở dĩ tuy rằng không tin những thứ này thì cũng làm cho các nguyên lão với gia gia xem, mỗi lần bao giờ cũng làm đủ nghi thức, hoàn toàn chuẩn xác, miễn cho bọn họ chửi thầm trong bụng”. Nghe giọng y bất đắc dĩ thế, Giải Ý phi thường lý giải, cười cười nhìn về phía y: “Lão nhân mà, chỉ cần không vi phạm vấn đề nguyên tắc, nhân nhượng nhiều một chút cũng được.”
Đái Hi thương tiếc lắc đầu, cười nói: “Ngươi a, quen nhân nhượng người khác rồi, tính tình thật sự là quá tốt. Ta thì không thế, tính tình luôn luôn quá cứng nhắc, trưởng bối nhà ta đều nói thế đó. Xem ra, sau này ta còn phải học tập ngươi nhiều rồi.”
“Ngươi nói quá rồi.” Giải Ý hiền hoà nói. “Kỳ thực có đôi khi ta cũng rất cố chấp đó.”
Nơi này là giao nhau giữa hai đại dương, không chỉ sóng lớn mà gió cũng mạnh. Đái Hi nhìn sắc mặt Giải Ý có chút trắng bệch, lo lắng hắn cảm lạnh, liền cùng nhau đi về.
Về đến nhà, đã qua giờ cơm tối. Mã Khả cùng Kim ngồi ở phòng khách, có vẻ buồn chán vô cùng.
Giải Ý quan tâm hỏi bọn hắn: “Ăn cơm chưa?”
Mã Khả thốt ra: “Ngươi không về, chúng ta thế nào ăn a?”
Giải Ý không nói cái gì, lập tức đi nhà bếp kiểm tra.
Đái Hi nhìn Mã Khả, do dự chốc lát, liền không khách khí với cậu nữa. Thanh âm y rất thấp, cũng rất nghiêm khắc: “Mã Khả tiên sinh, chúng ta tuy rằng lần đầu gặp mặt nhưng đều là bằng hữu Dennis, sở dĩ ngươi cũng đừng trách ta xoi mói quá. Nói thật, ngươi cũng nên trưởng thành chút đi, đừng có nuôi cái bệnh như mấy ngôi sao ca sĩ ngành giải trí, được đằng chân lân đằng đầu. Xinh đẹp có ích lợi gì? Hơn nữa, cái loại xinh đẹp của ngươi này là phi thường ngắn đó, bất quá qua vài năm, vài chục năm đã thành xác rỗng. Cái đẹp chân chính không phải chỉ ở lớp da bên ngoài, mà là như Dennis, do khí chất tự nhiên mà hình thành nét đẹp bên trong. Năm tháng càng dài, hắn càng xinh đẹp hơn. Người như hắn, mới vĩnh viễn bao giờ già. Mã Khả tiên sinh, ngươi cũng không phải chưa nếm qua khổ, thế nào đường đi mới thông thuận chút đã quên tất cả? Nết xấu tính xấu gì cũng đều có chứ. Khi đó ngươi nổi, những người đó dựa ngươi phát tài, theo ngươi, sủng ngươi. Hiện tại thì sao? Gặp phải khó khăn, ngươi phải tự mình giải quyết, chẳng thể tìm ai cán đáng cho. Trong lòng Dennis đang thống khổ mà vẫn chấp nhận chạy tới giúp ngươi, ngươi hẳn là cảm kích hắn, đừng tưởng rằng đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hắn cũng không nợ ngươi cái gì, tương phản, chỉ sợ là ngươi nợ hắn ấy chứ? Hắn đối với ngươi ân trọng như núi, nhưng ngươi hồi báo cho hắn cái gì? Lẽ nào cứ quấn lấy hắn, muốn hắn chăm sóc cho ngươi mãi sao?”
Trên gương mặt quấn chằng chịt băng vải của Mã Khả lộ ra thần sắc xấu hổ, dần dần cúi đầu.
___________
() Lịch sử Mũi Hảo Vọng hiện được coi là do nhà hàng hải người Bồ Đào Nha là Bartolomeu Dias vượt qua lần đầu tiên năm . Ông đã đặt tên cho nó là “Mũi bão táp” (Cabo de las Tormentas). Sau này nó được vua Bồ Đào Nha là John II đổi tên thành “Mũi Hảo Vọng” (Cabo de Buena Esperanza) do có sự lạc quan lớn nhờ mở ra một hành trình trên đại dương để đi về phía đông.
Nguồn:
Kết cục B