Đái Hi quay đầu quan sát phòng ở một phen, do dự hỏi hắn: “Dennis, ta… có thể ở chỗ này không? Ta thực sự không muốn ở khách sạn, lạnh như băng ấy, cũng không muốn ăn ở ngoài, không thoải mái.”
Giải Ý nghe lời này, cảm thấy y có vài phần tính trẻ con, không khỏi buồn cười, liền gật đầu: “Được chứ, dù sao còn phòng trống mà. Bất quá, ở đây chỉ có một người giúp việc, chủ yếu là làm cơm, quét tước cùng giặt ủi, mấy việc khác đều phải tự làm, chỉ sợ ngươi không quen.”
“Ai nói thế?” Đái Hi rất nghiêm túc làm sáng tỏ hiểu lầm của hắn. “Đương sơ ta đi học ở Mỹ, chuyện gì không phải tự mình làm chứ? Ta cũng không phải công tử thiếu gia chẳng biết làm việc. Dennis, ngươi có thành kiến với ta.”
Giải Ý nghe y chỉ trích nửa thật nửa giả, cười cười gật đầu: “Được, được rồi, ta thừa nhận là ta sai, vậy ngươi cứ ở đây đi.”
Đái Hi rất hài lòng, lập tức đi ra ngoài, từ xe jeep lấy ra một chiếc vali, tựa như đã dự định ở đây lâu dài rồi.
Giải Ý không có hỏi nhiều, mang y lên lầu, chỉ cho y gian phòng giường chiếu, nhà tắm gì cũng có đủ, ôn hòa mà nói: “Ngươi ở phòng này được không?”
Đái Hi nhìn một chút, thập phần thoả mãn, đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi thì sao? Ngươi ở phòng nào?”
Giải Ý chỉ chỉ sang phòng bên cạnh: “Ta ở cạnh phòng ngươi.”
Đái Hi càng thêm thoả mãn, cười nói: “Rất tốt.”
Giải Ý có chút không giải thích được, rồi cũng không đi suy nghĩ nhiều, tùy y chỉnh lý đồ đạc, bản thân đi xuống lầu trước.
Mã Khả cùng Kim xuống ăn tối, thấy Đái Hi thì đều có chút kinh ngạc. Giải Ý giới thiệu cho bọn họ một chút, rồi nói Đái Hi sẽ ở đây vài ngày. Mã Khả cùng Kim liếc nhau một cái rồi nhất tề nhìn về phía Đái Hi. Trong ánh mắt đều là ý vị thâm trường. Đái Hi thấy ánh mắt bọn họ, cười cười không nói, cũng có thêm chút ý vị sâu xa khó hiểu.
Hai tay Mã Khả cùng Kim chưa thể cử động mạnh, cũng không thể dính nước, mỗi bữa cơm đều là Giải Ý đút hai người ăn. Tả hữu vô sự, ba người rất kiên trì, một hồi cơm ăn rất lâu.
Lần này, Đái Hi thấy Giải Ý bưng đút cho Mã Khả, lập tức bắt chước làm theo, bắt đầu đút cho Kim. Y nhìn hành động Giải Ý, cùng hắn bóc vỏ tôm, hoặc gỡ xương cá, đút cho Kim ăn.
Mã Khả cùng Kim căn bản không nhận ra y, còn tưởng rằng tính tình y cùng Giải Ý như nhau, cũng không kinh ngạc. Nhưng Giải Ý lại bất ngờ, thế nào cũng nghĩ không ra một kẻ vương tôn quý tộc như y lại chịu làm chuyện này.
Nhìn ánh mắt kinh dị của Giải Ý, y mỉm cười, minh bạch bản thân đã nắm đúng tính tình Giải Ý. Làm chuyện này quả thật không sai, Giải Ý đối y rõ ràng càng ngày càng có thiện cảm rồi. Chạng vạng, Mã Khả cùng Kim ở trong phòng xem TV. Sau đó tuân lời bác sĩ sớm đi nghỉ. Đái Hi hẹn Giải Ý đi ra ngoài tản bộ.
Đây là lần đầu tiên Giải Ý bước đi trên đường phố Cape Town.
Thấp thoáng trong cây cối là đầu đường Cape Town đầy kiến trúc kiểu Âu, những kiến trúc này có rất nhiều đều là phong cách thời Edward và Victoria, đại thể xây hồi thế kỷ mười tám hay mười chín. Tới giờ giữ gìn vẫn còn rất hoàn mỹ, như một bảo tàng kiến trúc Âu Châu tự nhiên.
Giải Ý cùng Đái Hi lửng thững bước đi, chăm chú thưởng ngoạn kiến trúc cổ xưa.
Thành thị trong nắng chiều đẹp không sao tả xiết, không khí tươi mát. Người đi đường đại bộ phận là người da trắng, nhìn qua đều thong dong tự tại, có chút người còn mỉm cười chào bọn họ. Thỉnh thoảng, một con sóc lại chạy vụt qua, tựa như tiểu hài tử khả ái nhìn nhìn ngó ngó xung quanh, sau lại nhanh nhảu chạy đi.
Giải Ý phi thường thích bầu không khí hài hòa giữa người và động vật như thế, trên mặt mang theo dáng cười thích ý. Đái Hi không khỏi nhớ tới đương niên tại Long Island, hắn sốt cao, bình tĩnh đạm nhiên đi trên con đường vắng, tuy là cô độc nhưng khí chất quang vinh cao quý, như vương tử trong tiên cảnh. Hiện tại, hắn mặc phục sức hưu nhàn, thần tình điềm đạm ôn hòa, càng thêm hững hờ.
Bọn họ rất ít nói chuyện với nhau, cả hai cùng hưởng thụ sự hòa hợp này. Đi rồi lại đi, khi bầu trời biến mất tại đám rừng cây rậm rạp, cột mốc Cape Town thình lình xuất hiện trước mắt bọn họ, đó là Table Mountain (), đỉnh núi tựa như một cái mặt bàn cực đại, phi thường kỳ lạ. Toàn bộ Table Mountain khí thế bàng bạc, xanh um tươi tốt, đỉnh núi suốt năm mây sương lượn lờ, tràn ngập không khí thần bí. Lúc này, trăng sáng đã vươn lên đỉnh núi, đối ngược với ánh chiều tà chưa hết sau lưng họ, khiến không gian như thực như hư.
Giải Ý nhìn ánh trăng phảng phất trong suốt ấy, bỗng nhiên nhớ lại, nhẹ giọng nói: “Sắp đến Trung thu rồi à?”
Đái Hi gật đầu: “Đúng vậy, sắp đến lễ Trung thu ở Trung Quốc rồi. Ở đây cũng là mùa xuân a. Thần kỳ, thật thần kỳ, thật sự là khó diễn tả bằng lời.”
Giải Ý có chút tán thành, cười nói: “Ta rất thích cảm giác như vậy, phảng phất toàn bộ thân thể đều không tồn tại nữa, hòa nhập hoàn toàn vào thiên nhiên, phi thường sạch sẽ thuần túy.”
Đái Hi yêu thích nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, ôn hòa bảo: “Đúng vậy, cảm giác xác thực là như vậy.”
Trong lòng y bỗng nhiên có một loại xung động, muốn nói cho cái người càng ngày càng tuấn dật này, trong mắt y tất cả đều là trong suốt, chỉ có mình hắn là nhu hòa thanh thúy, trong sạch tinh thuần mà thôi.
Trước đây, Giải Ý tại thương giới đấu tranh khốc liệt, có vài phần khí phàm tục, hiện tại rời xa hồng trần, cả người dục tú thanh hoa, phiêu phiêu dục tiên, không hề dính nửa phần khí trần tục, thực làm cho người ta nhất kiến khuynh tâm, không thể tự thoát ra được.
Giải Ý không chú ý tới tới y, chỉ cười cười, nhìn ra Table Mountain tại xa xa cùng ánh trăng trên bầu trời.
Đái Hi ôn nhu mà hỏi thăm: “Nhớ nhà sao?”
Giải Ý sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Mới đi hai tháng, bình thường cũng nói chuyện bằng điện thoại. Hiện tại bây giờ khác xưa, ngày trước người vượt biển thật không dễ dàng, một ngày ra đi là không thể trở lại được.”
“Đúng vậy.” Đái Hi cười cười gật đầu. “Được rồi, Dennis, ngày mai chúng ta đi xem mũi Hảo Vọng () hay đi Table Mountain, được không?”
Giải Ý suy nghĩ một chút, liền đáp ứng: “Đi a, buổi chiều đi. Buổi sáng Mã Khả phải đi trị liệu, ta phải đi cùng.”
“Không thành vấn đề, ta cũng đi cùng các ngươi.” Đái Hi sảng khoái mà nói. Giải Ý nhìn y một chút, trong mắt lại xuất hiện một tia nghi hoặc.
Đái Hi biết hắn đang ngẫm nghĩ vì sao mình lại biểu hiện khác trước đây một trời một vực như thế, đành cười cười.Thời cơ chưa chín, y không định bại lộ ý đồ quá sớm. Tại thương trường Đái Hi luôn luôn bách chiến bách thắng, có kế hoạch sẵn rồi mới tiến hành. Lần này tuy là tình trường, ý nghĩa đối y càng thêm trọng yếu, cần làm đâu chắc đấy, nhất định phải thành.
Bóng đêm dần dần bao phủ Cape Town. Đèn màu rực rỡ, thành thị lại hiện ra một loại phong tình mỹ lệ khác.
Bọn họ chậm rãi trở về, phảng phất như bước chầm chậm qua quỳnh lâu điện ngọc, trong lòng vui sướng lại an tĩnh.
___________
() Table Mountain : Núi đá bàn
Có thể coi thêm thông tin tại đây.
() Mũi Hảo Vọng: mũi đất hoang dã và nhiều đá ở Cộng hòa Nam Phi, ở rìa phía nam của bán đảo Cape, cách thành phố Cape Town khoảng km về phía nam.
Kết cục B