Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânDồn hết bình sinh sức lực cho một kích cuối cùng này, Độc Giác Xuyên Sơn sau khi kêu gào một tiếng thảm liệt thì tứ chi run rẩy, trực tiếp đổ sụp, theo đó Xích Lân Viêm Báo dưới một đòn hung ác chí tử cũng vô lực giãy dụa, cả hai tôn Đại Yêu kéo dài hơi tàn thêm tầm nửa canh giờ thì triệt để tuyệt khí.
Không có Nguyên Anh bay ra, Yêu thú tu luyện hoàn toàn khác với nhân loại, nhục thân diệt đồng nghĩa với sinh mạng diệt.
Diệp Bất Phàm cực kỳ nóng nảy, thời điểm này hai mắt phát hỏa, tham lam ngóng nhìn chiến trường phía xa, cục diện xoay chiều quá nhanh để cho hắn từ thất vọng chuyển sang tột cùng kỳ vọng, ở đó không chỉ là gốc linh thảo bí ẩn, mà còn là nhục thân hai tôn Đại Yêu, nội đan yêu thú Nguyên Anh giá trị không thể đong đếm, hơn nữa nếu có thể cưỡng ép thu lấy Nguyên Anh hồn thì về sau đi đến Nguyên Anh cảnh, chặng đường kia tuyệt đối sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tận mắt nhìn thấy mọi chuyện phát sinh từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, Diệp Bất Phàm đối với thủ đoạn yêu thú đã dâng lên cực độ khiếp sợ, đến yêu thú còn tinh ranh như vậy thì đừng nói tới tu sĩ nhân loại.
Diệp Bất Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, kiên trì đợi cho đến khi tà dương khuất núi mới cẩn trọng từng bước chân, hướng trung tâm chiến trường men theo biên giới đi vào.
Khi khoảng cách còn hơn trăm trượng, tổng thể uy áp vẫn để cho Diệp Bất Phàm hít thở dồn dập, uy áp này hóa thành một chiếc lồng giam tựa hồ tự thân phong ấn, không khí bên trong cực kỳ hỗn loạn.
Ngóng nhìn mặt đất trước đó bị Xích Lân Viêm Báo lật tung, bên dưới độ sâu tầm tấc tay quả thực có một gốc linh thảo, linh thảo thân mềm gai nhọn, toàn bộ phiến lá đều đặn, ở vị trí cao nhất nở ra một bông hoa màu tím nhạt, bông hoa này tựa hồ là ngọn đèn dầu lấy Địa khí làm nhiên liệu.
tấc tay bên dưới mặt đất tương đối ẩm ướt nhưng ngọn lửa kia vẫn quỷ dị bay múa đốt lên một vòng ánh sáng hình tròn, thế nhưng cao hơn mặt đất không phải tử quang mà là thanh quang, thanh quang chính là hương khí, hương khí kia quá mức đậm đặc, đến độ tích tụ lại, bão hòa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy.
Diệp Bất Phàm hô hấp càng thêm dồn dập, hai mắt nóng bỏng, trái tim gia tốc nhảy dựng lên mấy cái, hắn biết loài hoa này:" Là Anh Túc Hoa!" Diệp Bất Phàm nghẹn ngào, có loại cảm giác vớ được núi vàng.
Anh Túc Hoa trời sinh đặc tính mê hoặc thần trí, hương khí của nó nếu như hít phải lâu ngày còn có thể gây nghiện, ở trong ảo giác suốt đời mông muội không thể dứt ra được, một vài tên Tà Dược Sư lấy Anh Túc Hoa điều chế Tà Dược, ở trong tu chân giới gọi Tử Thần Đan, là một loại đan dược cấm kỵ, thế nhưng loài linh thảo này toàn thân trên dưới đều là bảo vật, thân cây là tài liệu chính của Trúc Cơ đan, lá Anh Túc có thể trực tiếp nhai nuốt, tăng cường linh thức, bồi bổ nhục thân cùng tu vị.
Diệp Bất Phàm cảm khái nhìn Anh Túc Hoa, kích động lẩm bẩm:" phiến lá, mà mỗi một phiến như vậy điều chế ra được ít nhất viên Chu Thiên Đan, Chu Thiên Đan giá cả đắt đỏ còn chưa nói, nó hoàn toàn có thể trợ giúp ta đi đến Ngưng Khí viên mãn, thậm chí là nhất cử Trúc Cơ, bất quá, hiện tại ta vẫn chưa đủ khả năng điều chế ra được nhị cấp đan dược, cứ thu lấy đã, sau này lại tính".
Ngắt lấy phần thân trên nhô lên khỏi mặt đất, Diệp Bất Phàm nâng niu đặt Anh Túc Hoa vào ống tay áo, nếu như thời điểm này có một vị Đan Vương đi ngang nhìn thấy hành động của hắn sẽ tức điên thổ huyết mà chết.
Anh Túc Hoa kỳ thực quý giá nhất chính là thân dưới cùng bộ rễ, cũng chẳng phải tự nhiên mà hai tôn Đại Yêu liều mạng một mất một còn tranh giành nhau.. Rễ Anh Túc Hoa phối với Tử Sa Sa, Lôi Đình Quả chính là phối phương đơn giản nhất của Phá Thần Đan.
Phá Thần Đan, đan dược trợ giúp Nguyên Anh viên mãn vượt qua Thiên kiếp Hóa Thần kỳ!.
Cũng không trách được Diệp Bất Phàm, hắn hiện tại nhận thức chưa tới, tri thức càng chưa đủ.
Thu lấy Anh Túc Hoa, ánh mắt thỏa mãn dừng lại trên cơ thể hai tôn Đại Yêu:" Vận khí quá tốt, thời tới cản không được!" Diệp Bất Phàm cong môi cảm khái, ve vẩy tay cụt, muốn tiến nhập đi vào khuôn viên trăm trượng bên trong.
Từ trăm trượng trở đi, bên dưới uy áp do hai tôn Đại Yêu mang lại mỗi bước chân đều vô cùng khó khăn, vượt qua thêm trượng chính là cực hạn của Diệp Bất Phàm, uy áp dạng này có lẽ Kết Đan kỳ trở lên mới chống đỡ nổi.
Uy áp hóa thành đao phong liên miên bất tuyệt hướng hư vô bên ngoài điên cuồng chặt chém, mỗi một đạo đao phong này uy lực không dưới Trúc Cơ kỳ một kích, để cho bầu trời vù vù chấn động, từng cơn bão táp quay cuồng nhấc lên đầy trời thanh âm oanh minh.
Đao phong khí kình thi thoảng vẫn sượt qua cơ thể cắt xuống từng mảng tóc đen cùng y phục, Diệp Bất Phàm tập trung tinh thần cao độ, ở bên dưới quá trình liên tục tránh né này thân pháp hắn tùy thời càng trở nên tinh tiến.
Hai mắt sáng bừng, biết đây là một hồi thể nghiệm quý giá, Diệp Bất Phàm không chút phí phạm, thân pháp đẩy cao, bản mệnh trường kiếm không biết từ lúc nào đã nằm trong lòng bàn tay, theo ý niệm của hắn chớp mắt hóa lớn.
"Du Long Hoành Thiên!" Diệp Bất Phàm gầm nhẹ.
Kiếm khí bay múa, mấy chục đạo kiếm ảnh chồng chất lên nhau, theo một cái quỹ đạo khó lường, đón đầu, ngăn lại gần như toàn bộ đao phong đang hướng cơ thể hắn chặt chém, bộ pháp nhanh như thiểm điện, y phục vũ động, mỗi một bước chân đều vô cùng phiêu hốt, ban đầu là đạp lên đại địa, đến rốt cuộc hoành không mà lên, giữa trời quay cuồng múa kiếm.
Quá trình này kéo dài đến giữa khuya, hiện tại Diệp Bất Phàm không còn quá để ý đến nhục thân hai tôn Đại Yêu mà toàn bộ tâm trí đều đặt trên diễn luyện Du Long Hoành Thiên kiếm kỹ, nếu như có người tình cờ đi ngang sẽ nhìn thấy bầu trời đêm tuôn ra vô cùng vô tận kiếm ảnh bàng bạc, những kiếm ảnh này khi thì chồng chất, lúc lại phân tán bát phương, thậm chí xếp thành hàng bay lượn tựa hồ Long đằng, thỉnh thoảng vọng lại thanh âm Long khiếu phảng phất.
Thời gian diễn luyện kéo dài tự nhiên hao tổn linh khí, bất quá, diệp lục đan điền tuôn ra gần như là vô tận linh khí, linh khí mất đi tự động ở giữa thiên địa cấp tốc hấp thu để cho cường độ linh khí ngày càng cô đọng, diệp lục đan điền phấn khích ong ong tác hưởng, Diệp Bất Phàm xuất kiếm không biết mệt mỏi.
" Oanh!" Lúc này thiên địa nổ vang, trong cơ thể Diệp Bất Phàm thình lình nổ vang, tại đan điền linh khí cuồn cuộn như sóng triều lấy xu thế ngựa mất cương gào thét mà ra, thanh quang cuồn cuộn nhấn chìm một khoảng hư vô trượng tả hữu.
Diệp Bất Phàm kích động hô lớn:" Ngưng Khí hậu kỳ!" Hắn cảm nhận được ở trên từng tấc da thịt ngập tràn lực lượng, tu vi đột phá để cho hắn nắm kiếm đều cảm thấy thoải mái không gì sánh được, một kiếm lại một kiếm chém ra, lần này chân chính Long thế, rõ ràng Long ngâm.
Vừa luyện kiếm, vừa minh ngộ, Diệp Bất Phàm ẩn ẩn nhìn ra đao phong do uy áp tạo thành trên cơ bản vẫn có quy tắc, nhưng quy tắc kia nếu không tập trung quan sát sẽ không dễ dàng nắm bắt, ở một khoảng thời gian nhất định tầm hơi thở chu kỳ đao phong sẽ biến chậm.
Liên tục thôi diễn, xuất kiếm không chút gián đoạn, tinh thần Diệp Bất Phàm trở nên căng cứng, nhục thân cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cỗ mệt mỏi này tựa hồ dòi bọ lúc nhúc trong xương khiến cho hắn vô cùng khó chịu, bất quá, nhận thức được đây chính là cơ duyên, Diệp Bất Phàm không những không có ý định dừng lại mà xuất kiếm càng thêm điên cuồng, động tác hết sức mau lẹ, thân ảnh hắn hoành không trượng có hơn, ở giữa trời bay qua bay lại, kiếm ảnh gào thét khai thiên mà đi.
" Du Long Hoành Thiên tiểu thành!" Diệp Bất Phàm thời điểm này nhắm mắt múa kiếm, lấy trái tim làm kiếm tâm, bỏ qua hết thảy ngoại lực, đối với kiếm trở nên si mê hơn bao giờ hết.
Một kiếm đánh ra, một đầu Du Long bàng bạc huyễn hóa thành hình cuồn cuộn bay múa, Du Long gầm nhẹ há miệng nuốt trôi mấy đạo đao phong, mặc dù không chịu đựng được trực tiếp nổ tung, nhưng uy lực kia để cho Diệp Bất Phàm phải trợn mắt kinh hãi.
Khi một kiếm kia tương đối thuần thục, Diệp Bất Phàm rõ ràng Du Long Hoành Thiên của hắn đã đột phá, từ nhập môn đi đến tiểu thành.
Ôm tâm lý kích động, kiếm ảnh càng tuôn ra không dứt, khí thế sát na kéo lên.. " vạn kiếm!" Một kiếm cuối cùng đánh ra, Diệp Bất Phàm hét lớn đồng thời cả người cong lại không để ý đến mưa đao phong dồn dập, liền gào thét bay thẳng mà qua, hắn chờ đợi chính là thời điểm này, khi đao phong biến chậm.
Trong khoảng thời gian chưa đầy nhịp hô hấp Diệp Bất Phàm dễ dàng vượt khoảng cách trượng, thở dài một cái, ánh mắt tuôn ra tinh mang, âm trầm hạ thân, hai chân tiếp đất, đăm đăm nhãn thần im lặng đứng ở phía trước nhục thân khổng lồ của hai tôn yêu thú.
" Các ngươi vì Anh Túc Hoa cắn giết nhau, đa tạ! Cũng nhờ vậy mà ta nhặt được một hồi tạo hóa..Để di thể ở đây tự nhiên sẽ có yêu thú khác lần mò tới..Không bằng ta thu lại nội đan, đốt lên một mồi lửa cho các ngươi cát bụi hồi cát bụi!" Diệp Bất Phàm cong môi cảm khái nói thầm.
Hắn nhìn thấy ở hai phương vị cách nhau ngàn trượng trên bầu trời hai đạo thú hồn đang lơ lửng, hai thú hồn này như cũ đối với nhau bộc phát ra mãnh liệt chiến ý.
Diệp Bất Phàm càng hiểu sinh mạng trên đời ở dưới nhiều tác động chi phối đã mất đi quyền tự quyết nhưng đều trân quý như nhau, hắn không thể tự động đào ra nội đan đối phương mà chẳng một lời cho hợp tình hợp lý, bởi chung quy yêu thú dạng này linh trí đã không thua kém nhân loại, làm kẻ ngư ông đắc lợi hắn cũng không nên quá mức ngang tàn.