Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChiến đấu đạt đến đỉnh phong, thời điểm này hai tôn yêu thú không tiếp tục công kích nhau mà chuyển sang so đấu khí tức, hai luồng khí tức giữa trời quay cuồng, kinh đào hãi lãng lực lượng lan ra bát phương nhấc lên phong vân giật động để cho Diệp Bất Phàm thất kinh biến sắc, không dừng lại ở đó tiếp tục kéo lên, đè ép tán rừng Khâu Sơn chu vi ngàn trượng ngã rạp sang một phía.
Một đạo Tử Diễm màu tím hình hung thú, một đạo bạch ngân bôn lôi, hai thái cực tách biệt bỗng nhiên quấn chặt lấy nhau, cuồn cuộn lực lượng hóa thành lốc xoáy, lốc xoáy này ở giữa mảnh bình nguyên Khâu Sơn há miệng thôn phệ, nhấc lên gần như triệt để thảm thực vật.
Diệp Bất Phàm hít thở không thông, nội tâm bắt đầu cảm thấy bất an, ở dưới sự kiềm chế này lo lắng lớn nhất của hắn là tùy thời đều có thể bị cỗ áp lực khủng khiếp kia nghiền nát.
Toàn thân tê dại, tu vi không thể vận chuyển, thậm chí thể nội linh khí cũng hướng cơn bão táp kia tán loạn mà ra.
Thời khắc này hoàn toàn không có biện pháp, Diệp Bất Phàm đành đứng im thừa nhận, càng phó mặc hết thảy cho số phận.
" Rống!" Tiếng thú minh thống khổ như kinh lôi nổ tung, theo sau là một ngọn núi nhỏ từ trung tâm lốc xoáy bay ngược ra bên ngoài, đụng nát một ngọn sơn phong, sau đó lật lên trăm trượng mặt đất Khâu Sơn.
Bụi mù cuồn cuộn, Diệp Bất Phàm liên tục dụi mắt, ngàn trượng trước mặt, hắn mơ hồ nhìn thấy tôn Độc Giác Xuyên Sơn đang nằm im bất động, lân phiến tầng tầng bong tróc, bên ngoài thân thể Tử Diễm chưa tán, da thịt cháy khét một mảng, ngay cả chiếc sừng như thiết côn vuốt nhọn kia cũng bị lật lên, máu me be bét.
Độc Giác Xuyên Sơn phòng ngự vô địch nhưng rốt cuộc cũng không thoát được nanh vuốt Xích Lân Viêm Báo, vùng cổ nửa tấc tay một mảng lân phiến bị bóc ra, miệng vết thương ào ạt máu tươi tựa hồ bị một cây đinh ba khổng lồ đâm xuống, Độc Giác Xuyên Sơn sinh khí theo bụi mù chậm rãi bay đi, đến cuối cùng vẫn cố nhấc lên mí mắt, đối với Xích Lân Viêm Báo bất lực gầm nhẹ.
Song nhãn như Ma đăng, bên trong tựa hồ có hai đốm lửa nhỏ đang bay múa, thời điểm này Xích Lân Viêm Báo đã say máu, trở nên hung tàn hơn bao giờ hết, chi trước vỗ mạnh xuống đại địa, ngẩng đầu đăm đăm nhìn thương khung gầm lên một tiếng thị uy, thanh âm bay xạ vạn dặm, ở bên trong Khâu Sơn tán loạn phản hồi để cho ngàn vạn phi cầm dị thú đều kinh hồn táng đảm.
Xích Lân Viêm Báo có lẽ là ngoại vi Khâu Sơn cấm khu Vạn Thú Chi Vương.
Một tiếng gầm vừa rồi biểu đạt thống khoái, Xích Lân Viêm Báo tự nhiên linh trí cực cao, bản thân nó chưa hóa hình bởi lẽ tu vi còn chưa đạt đến Hóa Thần, mặc dù vậy nhưng năng lực chiến đấu đã vượt xa Nguyên Anh cảnh, nếu như Hóa Thần kỳ tu sĩ nhân loại đụng độ với nó cũng chưa chắc trong một giây một phút có thể phân ra thắng bại.
Hai đốm lửa nhỏ trong tròng mắt quỷ dị bay múa, xích lân như dao tầng tầng nhấc lên hạ xuống, Tử Diễm trên thân gào thét lấy hư vô làm chất đốt, kẻ chiến thắng, nó không vội vàng, càng minh bạch đối phương đèn tắt dầu hết, thời điểm này ở giữa mảnh bình nguyên Khâu Sơn, ở giữa thương khung bao la bộc phát ra toàn bộ tiềm lực, tựa hồ đối với thiên thượng địa hạ thị uy sức mạnh.
Tràng cảnh chói mắt cũng cực kỳ khủng bố này khiến cho Diệp Bất Phàm hít thở không thông, trong nhận thức của hắn thì tất cả chủng loài yêu thú, mạnh nhất phải là Hỏa Thánh Ma Viên, trận chiến dưới chân núi khắc sâu vào tiềm thức hắn không thể phai nhạt về tư thái vô địch, ngày hôm đó nếu như không có Chí Tôn Bạo Dục Đan bộc phát đúng lúc, Diệp Bất Phàm Vẫn còn nghi ngờ về thực lực chân chính của trên dưới Đạo Tông.
Nhưng gặp qua Xích Lân Viêm Báo, nhận thức kia hoàn toàn thay đổi, trên đời phàm là tu sĩ nhân loại hay yêu thú thì cao hơn núi còn có núi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Diệp Bất Phàm cảm khái, trong nội tâm đối với thực lực càng dâng lên mong ước, chỉ cần thực lực nghiền ép không sợ phòng ngự vô địch, không sợ âm mưu thủ đoạn, không sợ quyền thế, pháp luật, càng không thèm nhìn vào mắt luân thường đạo lý.
Thực lực vi tôn.
Sau khi phát tiết cảm xúc, Xích Lân Viêm Báo đăm đăm nhìn đối phương, gầm gừ nện xuống mặt đất bước chân, từng bước, từng bước rung động Khâu Sơn, chậm rãi đi đến bên cạnh Độc Giác Xuyên Sơn, mục đích của nó tự nhiên chỉ có một, là cắn nuốt nhục thân, hấp thu nội đan.
Nhưng trước đó, khi khoảng cách song phương còn chưa tới trượng, Xích Lân Viêm Báo bỗng nhiên nhấc lên một chân, dùng chân trực tiếp đá bay tảng đá lớn ngáng đường, tảng đá này vốn dĩ bị tuế nguyệt chôn vùi không biết bao nhiêu năm tháng, ở trong trận chiến kia cũng không chút xê dịch.
Mặt đất theo đó lật lên một mảng lớn hơn trượng vuông, phía dưới thình lình bùng phát thanh quang, đồng thời một cỗ mùi hương kỳ dị theo gió bay ra, vô tung vô ảnh cuốn đi, mùi hương này để cho tâm thần Diệp Bất Phàm cảm giác vô cùng thư sướng, vừa hít ngụm nhỏ, diệp lục đan điền liền trở nên cuồng bạo, trong kỳ kinh bát mạch chu thiên linh khí lập tức được mở rộng, thậm chí Thiên Địa linh khí cũng có dấu hiệu bị dẫn dắt, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn chảy về, ở phía trên đoàn thanh quang như phong vân tụ hội.
Cảnh tượng này hết sức ngoạn mục, Diệp Bất Phàm vô ý ngồi xuống mặt đất xếp bằng đả tọa, tại đây tốc độ hấp thu linh khí được nâng cao đến mấy chục lần, mỗi một nhịp hô hấp cơ hồ hơn xa trước kia cả ngày khổ tu.
Thể nội diệp lục đan điền, phiến thế giới hỗn độn kia từ trước vốn đã có một con sông linh khí khô cạn vắt ngang nay càng trở nên sinh động, cơ hồ trăm lạch đổ sông, trăm sông đổ biển, tu vi Diệp Bất Phàm chậm rãi kéo lên bằng tốc độ mắt thường có thể trong thấy, từ Ngưng Khí trung kỳ đỉnh phong ẩn ẩn dấu hiệu muốn đột phá.
Tuy nhiên Diệp Bất Phàm không phải loại người bốc đồng kia, đã trải qua tương đối nhiều chuyện, hắn minh bạch, một khi chưa rõ lợi hại sau cùng thì không nên tham lam, không nên mừng vội, cố gắng điều tiết thể nội linh khí đang cuồng bạo, đồng thời cắt đứt liên hệ với đám mây linh khí trên bầu trời.
Diệp Bất Phàm thu công kết thúc đả tọa, hai mắt đăm đăm nhìn đến phương xa, địa phương cách đó chưa đầy ngàn trượng, cố gắng nhìn thật kỹ đoàn thanh quang đang lơ lửng bên trên mặt đất tầm tấc tay, trong lòng dứt khoát đưa ra nhận định.
" Là bảo vật! Hai tôn Đại Yêu một sống một còn y nguyên là vì tranh giành bảo vật kia..Ngửi hương khí rõ ràng là một gốc linh thảo" Diệp Bất Phàm liếm môi, hơn ai hết Đan Đồ như hắn đối với linh thảo đều có nhất định tham lam.
Đại não xoay chuyển tìm cách thu gốc linh thảo kia tới tay, tuy nhiên trước mặt hắn là Xích Lân Viêm Báo, một tồn tại siêu việt Nguyên Anh đại năng, nghĩ không khác gì xem hoa trong gương, mò trăng dưới nước, Diệp Bất Phàm nhếch môi cười khổ, đành từ phương xa tiếc hận ngóng nhìn.
Xích Lân Viêm Báo đối với bảo vật bên dưới mặt đất kia cũng có khát vọng, khát vọng hiện lên rõ ràng trong ánh mắt, sau khi hít đầy một ngụm hương khí, gầm nhẹ một tiếng mới nhảy vọt tới bên cạnh Độc Giác Xuyên Sơn, dùng chân đá mạnh lên người đối phương, hàm răng như kiếm tua tủa chảy xuống nhớt nhãi.
Độc Giác Xuyên Sơn giờ phút này hình như hấp hối, mí mắt muốn chống lên đều bất lực, toàn bộ bình sinh sinh khí dồn hết cho một tiếng gầm cuối cùng, tiếng gầm không khác gì tiếng cười thê lương của nhân loại trước khi lìa đời, ở đó vừa mang theo chấp nhất, mang theo điên cuồng, còn phảng phất bi tráng.
Cả người nó huyết nhục tung tóe, mặc dù đèn cạn dầu tắt nhưng khí tức tuyệt đối không thể xem thường, từ mặt đất bên dưới cơ thể bốc lên âm phong, âm phong này hướng phía ngoài lan tỏa, hóa thành trận trận khí kình tùy tiện chặt chém để cho một khoảng hư vô tơi tả, cỏ dại, cây bụi, đại thụ, thậm chí mặt đất đều bị tàn phá bừa bãi.
Nếu như Diệp Bất Phàm đứng ở đó cách trượng sẽ trực tiếp bị giảo sát, thậm chí Kết Đan tu sĩ cũng không ngoại lệ, đây chính là chỗ kinh khủng của những tồn tại Vạn Thú Chi Vương.
Uy thế mặc dù chết đi vẫn không tiêu tán..Thậm chí trong truyền thuyết có những tôn Viễn Cổ Cự Thi mặc cho thời gian phong hóa thì uy áp vĩnh viễn tồn tại.
Người đi ra từ Đông Hoang cấm khu lưu truyền nhau rằng, chỗ sâu Đông Hoang, địa phương tên gọi Linh Đài Sơn tồn tại di thể một tôn Cổ Xà, Cổ Xà này thân dài vạn trượng, nửa thân dưới vòng qua biển lớn, đầu ngẩng cao trực chỉ thương khung, trong miệng còn cắn chặt lấy một ngọn đại sơn phong, mặc dù chết đi không biết bao nhiêu năm tháng nhưng khí tức trải qua tuế nguyệt không hề suy giảm để cho vùng trời phía trên Linh Đài Sơn Ma khí tung hoành, phàm là tu sĩ tu vi dưới Nguyên Anh cảnh bước vào đều sẽ lập tức bị hũ hóa, thân tử đạo tiêu.
Rõ ràng tôn Xích Lân Viêm Báo kia cực kỳ tinh khôn, ở phía trước Độc Giác Xuyên Sơn không ngừng đi vòng quanh, để cho khí kình tùy tiện chặt chém lên cơ thể, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm Độc Giác Xuyên Sơn như thức ăn đã định, chỉ còn chờ nguội đi đôi chút mà thôi.
Mấy chục hơi thở trôi qua trong mắt Xích Lân Viêm Báo bắt đầu hiện lên nóng vội, Độc Giác Xuyên Sơn mặc dù khí tàn nhưng vẫn chưa triệt để chết đi, là yêu thú nó quá rõ ràng một tôn Đại Yêu tự nhiên sẽ có cho mình thủ đoạn tận mệnh, mà thủ đoạn này chỉ chờ đúng cơ hội để bộc phát, một khi tung ra nhất định phải kéo được đối phương chết cùng.
Gầm nhẹ một tiếng, Xích Lân Viêm Báo không thể kiên trì thêm, khí thế nhấc lên, Tử Diễm bùng cháy một vùng trời, hướng Độc Giác Xuyên Sơn trực tiếp lao tới, há miệng, một ngụm nhằm cổ Độc Giác Xuyên Sơn cắn xuống.
Thời điểm này bỗng nhiên gió thổi mây phun, Độc Giác Xuyên Sơn thình lình mở ra hai mắt, trong mắt tinh mang lập lòe, để cho Xích Lân Viêm Báo tùy tiện cắn xé, trên thân nó chớp giật bay ra một đạo quang ban.
Quang ban vừa chạm vào không khí liền bốc cháy, rốt cuộc hóa thành một tấm lưới hỏa diễm, tấm lưới ở trên thân thể Xích Lân Viêm Báo bao trùm rơi xuống, đồng thời Độc Giác Xuyên Sơn đạp địa vùng dậy, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, khí tức mãnh liệt sôi trào, độc giác sắc nhọn chuẩn xác đâm thẳng vào bụng Xích Lân Viêm Báo, xuyên thân, nhấc lên kéo ra mấy đoạn xương sườn, lại tiếp tiếp tục đập mạnh xuống đại địa.
Xích Lân Viêm Báo kêu gào, Tử Diễm tắt ngấm, thời điểm này thắng bại đến cùng còn chưa rõ.