[BNHA] Tôi Sẽ Bảo Vệ Mọi Người

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hừ~ Oải chết mất!"

Sia ngồi dậy và làm vscn. Hôm qua đánh hăng quá quên luôn cả ăn nên giờ cô đói quá đi. Tí nữa đi mua bánh mì ăn vậy, mặc dù có thể tự nấu nhưng cô lười quá mà...

Sia mặc đồng phục, đeo cặp rồi ra khỏi nhà. Tới quán ăn gần đó mua cho mình chiếc bánh mì trứng Việt Nam và một hộp pocky. Đang đi trên phố, bỗng có người gọi cô:

"Shiroiseki."

Sia quay mặt lại. Là Todoroki sao. Cậu ta là Todoroki Shouto-một trong những người được tiến cử mà cô thấy (xem trộm) trong tập hồ sơ của Rianda. Thảo nào hôm ở siêu thị cô thấy quen quen. Mà cậu ta ở gần đây à, sao cô không biết!?

"Todoroki, cậu ở gần đây à?"

Todoroki chỉ "ừ" rồi chỉ tay vào cái nhà cuối phố...What!! Cách nhà cô vài căn thôi. Hàng xóm? Đúng thế rồi!

Hôm Sia chuyển tới có đi chào hỏi hàng xóm đâu, thậm chí còn không thèm để ý tới. Đã thế cùng đường đến trường mà không để ý cậu ta có...."tồn tại".

"À vậy à. Vậy chúng ta là hàng xóm đấy, mong giúp đỡ." Cô cười méo mó.

"Todoroki, đến trường chung không?" Sia mở lời, coi như tạ lỗi vậy (cho người ta ăn quả bơ rõ to mà)

Todoroki đồng ý rồi cùng cô tới trường. Cô vừa đi vừa ăn cái bánh mì nóng hổi trên tay nhưng cảm thấy đang có ai đó nhìn mình.

Mọi chuyện cứ thế cho tới khi cô bắt đầu cảm thấy khó chịu vì cái ánh mắt nhìn mình nãy giờ. Cô dừng lại nhìn cậu ta:

"Có chuyện gì mà cậu nhìn tôi nãy giờ vậy?"

"Cậu ăn rơi cả bánh mì lên mặt này."

Todoroki vừa nói vừa lấy tay quệt vụn bánh mì cạnh khóe miệng cô. Mọi người nghĩ sao khi thấy cái cảnh này, Sia sẽ đỏ mặt ngượng ngùng như mấy đứa con gái trong phim ngôn tình...

Sai hoàn toàn, Sia chả có cảm xúc gì cả vì EQ của cô thấp thậm tệ. Đối với cô, cảm xúc con người quá phiền phức.

Sia chẳng quan tâm, rồi tiếp tục sự nghiệp ăn uống. Vừa đi cậu vừa nhìn người con gái bên cạnh kia. Cậu nhìn cô cười, chả hiểu cậu ta nghĩ gì nữa.

. . .

Chuông vào lớp vang lên. Cỡ năm phút sau, All Might xuất hiện và vào lớp một cách hết sức "Bình Thường" cùng với bộ đồ cũng hết sức "Bình Thường".

"Hôm nay mấy đứa sẽ cặp nhóm hai người và làm bài thực hành mô phỏng anh hùng với tội phạm nhé. Nào, giờ mấy đứa mau đi thay trang phục anh hùng đi!"

. . .

Cả lớp đã thay đồ xong và đứng ở khu luyện tập. Sia hiện giờ đang trong bộ trang phục của mình.

Nó khá nhẹ và thoải mái, thuận lợi cho việc lẩn trốn.

"Oa!! Sia cậu đáng yêu lắm luôn đó!" Uraraka. Vì lớp có sĩ số nên cô lẻ à. Có lẽ chú ấy cũng biết.

"Chúng ta sẽ bốc thăm chọn đội. Vì lớp ta sĩ số lẻ nên sẽ có một người ở lại quan sát với ta và chọn đội sau, không vấn đề gì chứ...nhóc Sia." All Might nhìn Sia rồi nói làm cả lớp đồng loạt nhìn cô.

"À vâng..."

Sia đổ mồ hôi nhìn All Might. Đùa chứ việc đứng đầu lớp đã nổi lắm rồi, giờ chú lại muốn cháu nổi như cồn bằng cách cho mọi người biết chú biết cháu chắc!? Đã thế lại còn gọi hẳn tên. Cháu không muốn làm người nổi tiếng đâu!!

Cô liếc chú ấy với đôi mắt màu xanh sắc bén làm chú ấy giật mình. All Might cố gắng cười và né tránh ánh mắt của Sia.

"Ta biết nhóc không muốn được chú ý tới. Ta xin lỗi, tại ta lỡ mồm..."

Trận đấu đầu là của đội A và đội D

• Đội A: Midoriya Izuku, Uraraka Ochaco [ Anh hùng ]

• Đội D: Bakugo Katsuki, Iida Tenya [ Tội phạm ]

"Midoriya, có chuyện gì à? Người cậu cứ run lên từ lúc biết đội đấu của mình. Trông có vẻ cậu đang sợ cái gì đó?"

"À. Tại người tớ phải đấu là Kacchan mà."

"Kacchan? Ai vậy? Bakugo á?" Sia ngơ ngác hỏi.

"Ừm, đúng vậy. Tớ với cậu ấy là bạn thuở nhỏ. Cậu ấy là người đã đặt cho tớ cái tên Deku-vô dụng..." Midoriya càng nói càng cúi mặt xuống che đi biểu cảm của mình.

"Vậy sao, tôi nghĩ cái tên đó còn có nghĩa khác cơ."

"Heh...?"

"Cậu vô dụng không có nghĩa là sẽ mãi như vậy. Hãy lấy cái tên đó làm động lực mà tiến lên. Rồi sẽ có ngày cậu trở thành người hữu ích và là một anh hùng tuyệt vời."

"Tóm lại, nó có nghĩa là "Cố lên" đấy!" Sia nói hết suy nghĩ của mình về nó. Midoriya ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn cô.

"Giờ đã đến lúc cậu chứng minh cho cậu ta thấy cậu không hề vô dụng rồi đó, Midoriya!" Sia dơ nắm đấm ra trước mặt Midoriya.

"Ừm! Cảm ơn cậu Sia!" Midoriya cười đấm tay với cô.

"Vậy nhé, tôi đi trước đây..." Cô quay lưng bước đi và vẫy tay.

"Sia, tớ nhất định sẽ thắng!"

. . .

Trận đấu bắt đầu, đây có lẽ là trận chiến Sia hứng thú nhất. Cô quan sát, nhóm Midoriya và Uraraka phối hợp rất ăn ý, còn nhóm kia thì ngược lại. Bakugo tự ý làm theo ý mình, để Iida ở lại trông quả bom.

Haizz, cậu ta quá ngạo mạn rồi. Bakugo luôn nghĩ Midoriya vô dụng nhưng cô nghĩ hôm nay, cậu ta sẽ bại trận với cái cách nghĩ đó. Các cụ có câu "Chưa chắc kẻ yếu sẽ thua" mà (tự bịa)

Đúng như cô nghĩ. Với suy nghĩ linh hoạt, Midoriya đã đoán được đòn tấn công của Bakugo và vật cậu ta xuống đất. Có lẽ cậu đã quan sát cậu ta rất nhiều nhỉ, Midoriya...

Trận đấu cứ tiếp tục cho tới khi Bakugo định thổi bay Midoriya bằng năng lực. All Might định ngăn cản nhưng Sia ngăn ông lại và nói nhỏ đủ cho hai người nghe:

"Cậu ấy sẽ không sao đâu, hãy tin tưởng cậu ấy..."

Đúng như cô nói, Midoriya vẫn còn sống và trụ được để đánh nhau với Bakugo. Trận đấu cứ tiếp diễn và kết thúc bằng một cú đấm sử dụng One for All của Midoriya lên trời, tạo ra lỗ hổng cho tòa nhà.

Nhân lúc Iida không để ý, Uraraka dùng năng lực lên cột nhà và dùng nó để đánh một cú "homerun sao chổi" rồi bay tới chỗ quả bom. Và nhóm anh hùng chiến thắng.

"Vậy ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu sao. Cậu làm tôi bất ngờ đấy, Midoriya..."

Sia cười nửa miệng nhìn trận đấu kết thúc. Nhưng cô cảm thấy cậu ta khá liều lĩnh đấy, hi sinh hai cánh tay cho việc này thì hơi quá. Trận cuối cùng là của cô nhỉ, lâu rồi không động chân động tay nên cô rất hứng thú nha.

. . .

Edit:

Truyện Chữ Hay