Vài giờ sau – Dinh thự nhà Shiba
Sau khi trở về dinh thự của nhà Shiba từ Kyogoku, hầu hết các thành viên của liên minh đều đã giải tán. Hisagi đưa Hikone đến Viện Y dược Shino và giao cho Yamada Seinosuke chữa trị.
Trong khi đó, vì không còn nơi nào để đi nên tất nhiên, nhóm của Ginjo vẫn ở lại uống rượu cùng chị em nhà Shiba.
“Cái quái gì? Nếu mọi chuyện kinh khủng như vậy, tại sao cậu không đưa tôi đến đó? Với kỹ năng của mình, tôi hẳn đã cho tên khốn Tokinada đó đo ván rồi!”
“Anh lắm mồm quá.”
“Cậu nói gì cơ, thằng ngốc này?”
“Xin hãy bình tĩnh. Liều thuốc tốt nhất để xoa dịu cơn tức giận là mặc kệ nó đi.”
Giriko cố gắng kiềm chế Ganju khỏi những lời xì xào từ một cậu bé đang chơi điện tử. Ginjo sau đó cắt ngang.
“Này, Yukio. Cậu sẽ trở lại Nhân Giới, phải không?”
“Ừ… cùng với Kisuke Urahara. Thật phiền phức, có vẻ như Aura đã giao giáo phái của cô ấy cho tôi xử lý.”
“Hẳn sẽ rất khó khắn khi để một người trẻ tuổi như cậu điều hành tổ chức tôn giáo lớn như vậy, ngài chủ tịch.”
“Tôi sẽ ổn thôi. Nhân tiện, anh có lời nào muốn nhắn nhủ đến Riruka và Jackie không?”
Yukio rời mắt khỏi màn hình và nhìn Ginjo.
“Cũng không hẳn. Miễn là họ còn khỏe mạnh và vẫn đang sống tốt thì tôi cũng không cần phải nhắn gửi gì.”
“Tôi hiểu rồi. Tốt thôi. Tôi sẽ nói với họ như vậy.”
“Cậu vẫn không thể cư xử như một đứa trẻ dễ thương được sao, Yukio?”
Yukio sau đó gọi Tsukishima.
“Anh còn nhớ Shishigawara không? Cậu ta thường xuyên đến thăm mộ anh đấy.”
Tsukishima nhíu mày và gập quyển sách của mình lại.
“Tôi được dựng mộ sao? Thật ngạc nhiên… Chà, dù sao thì… tôi hy vọng cậu ta sẽ mau chóng quên tôi và tìm ra thú vui riêng cho bản thân… đọc sách chẳng hạn.”
“Shishigawara… Tôi nhớ thằng nhóc phiền phức đó.”
“…”
“Đừng làm bộ mặt đó, Tsukishima. Đừng lo, tôi sẽ không yêu cầu cậu ‘giết cậu ta’ nữa.”
Ginjo nở nụ cười gượng gạo. Sau đó, anh ta gặng hỏi Yukio về tình hình hiện tại của Nhân Giới nhưng…
“Tôi có thể xin các bạn một phút được không?”
Kyoraku, người tưởng chừng như đã rời đi trước đó, giờ đây lại xuất hiện trước các Fullbringer.
“Cái gì, ông vẫn còn ở đây sao?”
“À… Ta có vài lời muốn nói.”
“Có vẻ như làm Tổng Đội Trưởng cũng khá nhàn rỗi.”
“Không, không, ta quả thực rất bận rộn. Ta luôn phải đi đây đi đó suốt cả ngày. Ta cần phải đi thăm hỏi cấp trên nên cũng không có nhiều thời gian. Và ta cũng không muốn Nanao phải chờ lâu.”
“Thế có chuyện gì?”
“Đầu tiên, ta cũng sẽ nói chuyện này với cả hai người, Kukaku, Ganju. Tịnh Linh Đình sẽ mở cửa tự do để chào đón các bạn. Cũng áp dụng với toàn bộ cư dân Rukongai.”
“Tôi không có hứng thú.”
Ginjo ngay lập đáp lời. Kyoraku lấy gì đó ra từ trong túi.
“Đây, Ginjo, hãy cầm lấy cái này. Ta đã lấy nó trên đường trở lại đây.”
“Cái gì đây?”
Đó là một cuốn sách. Có vẻ như nó đã được xuất bản dài kỳ vì trên bìa có đề số một.
“Đó là câu chuyện phiêu lưu do chính tay Ukitake đã viết. Tôi nghĩ cậu sẽ thấy hứng thú với nó.”
“Sogyo no Okotowari! Tiêu đề nghe như của phim tình cảm sến súa vậy.”
Tsukishima lên tiếng.
“Ồ. Tôi đã đọc trọn bộ tất cả các tập rồi.”
Ginjo không biết nên phản ứng thế nào. Anh ta chỉ còn biết há hốc mồm.
“Hãy nói là cậu đang đùa đi. Nghiêm túc đấy. Khi nhắc đến sách, cậu không biết chọn lựa sao…”
“Đó là truyện dành cho trẻ em, nhưng cũng khá thú vị. Cảnh cuối cùng, nhân vật chính Sogyo đã cứu cô gái ở trong điện thờ, thực sự rất lôi cuốn. Tôi nghĩ rằng tính cách của tác giả cũng được bộc lộ trong khung cảnh đó.”
Câu chuyện ấy giữa trên chính mối quan hệ giữa tác giả, Jushiro Ukitake và Kugo Ginjo.
Kyoraku đi thẳng vào vấn đề sau khi cảm ơn Tsukishima.
“Về Ukitake… Cậu có còn căm ghét cậu ấy không?”
“Tôi đã trả lời câu hỏi đó rồi. Bất kể Tokinada có nói gì thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng tôi đã từng là kẻ thù của Tử thần nói chung và Ukitake nói riêng. Hãy cứ làm bất cứ điều gì các người muốn với tôi. Tôi không quan tâm nữa.”
“Ukitake luôn bảo tôi và lão Yama… bỏ qua cho tội lỗi của hai người.”
“Vậy, ông muốn tôi phải biết ơn? Liệu đó có phải những gì ông muốn nghe? Một lời cảm ơn? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Hành động đã biến tôi trở thành kẻ thù của các người không thể bị xóa bỏ dù cho tôi có hối hận.”
“Ý ta không phải vậy.”
Kyoraku ngay lập tức cắt ngang.
“Ta không nói về những tội lỗi trong quá khứ. Ta đang nói về… cái lần mà Ukitake chém cậu.”
“Sao cơ…?”
“Ukitake đã chuẩn bị sẵn sàng để chết dưới tay cậu. Nhưng tất nhiên, với tư cách là Đội Trưởng, cậu ấy phải bảo vệ các thành viên trong đội của mình, nên ta không nghĩ rằng việc giơ tay đầu hàng là lựa chọn đúng đắn. Vì vậy, nếu cậu vẫn mang nặng nỗi hận thù, thì lỗi tại tất cả chúng ta.”
Kyoraku tiếp tục trong khi chỉnh lại chiếc nón rơm của mình.
“Ta nghĩ mình có hơi ngây thơ khi nói điều này nhưng có lẽ giờ là thời điểm thích hợp nhất. Đúng là Ukitake đã đưa ra quyết định theo dõi cậu và sau đó gán cho cậu tội danh phản nghịch. Ta không thể đổi trắng thay đen sự thật đó.”
Khi nói về sự thật trần trụi, hình bóng người bạn quá cố chợt ùa về trong tấm trí Kyoraku.
“Điều này nghe sẽ có vẻ như ta đang bào chữa… Dù rằng sự việc đó được gia tộc Tsunayashiro khơi mào, Ukitake bắt buộc phải tuân theo, nhưng điều đó vẫn luôn đè nặng trái tim của cậu ấy. Ta đã tận mắt chứng kiến cậu ấy hối hận thế nào, tự dằn vặt trong đau khổ suốt phần đời còn lại của mình. Ta chỉ muốn cậu biết điều này thôi.”
“…”
“Thứ lỗi cho ta… Ta có hơi ích kỷ. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Kyoraku quay lưng chuẩn bị rời đi. Nhưng Ginjo đã gọi anh ta lại, cầm lên một cốc sake.
“Có lẽ, nếu chúng tôi được phép tự do ra vào Tịnh Linh Đình, thì có thể đến viếng thăm chứ…”
“Ta hy vọng sẽ sớm được gặp lại cậu…”
“Liệu tôi có được chào đón không?”
“Điều đó phụ thuộc vào mục đích của chuyến viếng thăm. Cậu muốn làm gì ở đó?”
Kyoraku có vẻ nhẹ nhõm khi chờ đợi câu trả lời từ phía Ginjo. Sau một hồi im lặng, Ginjo hỏi anh ta, buông bỏ tất cả quá khứ và lật sang một chương mới của cuộc đời.
“Ông có thể cho tôi biết vị trí ngôi mộ của Ukitake không?”
Kukaku giờ đây chỉ còn lẻ bóng một mình, cầm trên tay ly rượu sake.
“Thi Hồn Giới cuối cùng cũng bắt đầu tiến hành công cuộc đổi mới rồi sao?”
Kukaku, người kế thừa ý chí của gia tộc Shiba, nâng ly vì một người đã khuất.
“Em nghĩ rằng anh cũng sẽ thích những thay đổi của thế giới này… Huynh trưởng Kaien.”