Bleach - Can't Fear Your Own World

phần 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kyogoku

“Nếu Yhwach được coi như nguồn cội tạo nên chủng loài mang tên Quincy, thì Linh Vương có thể nói là căn nguyên của sức mạnh mà chúng sở hữu. Liệu Linh Vương có để lại một đứa trẻ trước khi ngài bị phong ấn hay bị tước đi sức mạnh rồi trở về với hình hài nhân loại, ta thực sự khó lòng khẳng định được.”

Tsunayashiro Tokinada đã tường thuật trọn vẹn về quá khứ của Thi Hồn Giới cùng thời điểm với Ichibe Hyosube. Hắn tỏ ra thích thú khi chứng kiến cảnh Shuhei Hisagi buông thõng Kazeshini, dần mất đi thăng bằng. Tên ác nhân nắm bắt cơ hội, toan sử dụng ngọn lửa từ Ryujin Jakka để thiêu cháy cơ thể của Hisagi. Ngay khi cảm nhận được sức nóng đang phả vào người, Đội Phó Đội 9 nhanh chóng rút lui. Nếu trúng phải đòn đó, có lẽ giờ này Hisagi đã về với cát bụi. Hơn thế nữa, Tokinada muốn nhìn thấy sự tuyệt vọng đến cùng cực biểu hiện trên khuôn mặt đối thủ, người duy nhất vẫn chưa bị thôi miên hoàn toàn. Bằng cách phơi bày toàn bộ quá khứ đen tối được lưu trữ bởi gia tộc Tsunayashiro, hắn phần nào đã tác động mạnh mẽ lên tâm trí đối thủ.

“Ngươi không thấy nó thú vị sao? Linh Vương mà ngươi ngày đêm gồng mình bảo vệ… vị cứu tinh vĩ đại của nhân loại… bị Tử thần tổ tiên của chúng ta gài bẫy. Yhwach đã cố gắng giải thoát cha hắn, người thậm chí còn không được phép có đặc quyền sống hay chết, khỏi sự cô lập kéo dài cả vạn thiên niên kỷ.”

Tokinada tiếp tục vung thanh Zanpakuto vô hình của mình trong khi cẩn thận lựa chọn từ ngữ. Liltotto bắn ra một mũi tên về phía hắn nhưng nó lại đi không trúng đích. Cero cũng đã được kích phát sau đó, song, kết quả chẳng hề có chút thay đổi. Khả năng của Kyoka Suigetsu đã khiến họ nhắm tới những cục đất đá có dạng hình người do Tsuchinamazu tạo nên. Còn về phía Shuhei Hisagi, người duy nhất còn có thể phán đoán chính xác vị trí của Tokinada, lại đang vô cùng nao núng, chùn bước. Vì vậy, Tokinada không cần phải đổ thêm bất cứ giọt mồ hôi nào để tránh né đòn tấn công nhắm vào mình nữa.

“Đưa thế giới trở lại trạng thái hỗn mang hay tự tay giết chết cha ruột của mình và giải phóng ông ta, đâu là giải pháp tốt hơn đây, ta tự hỏi. Dù sao thì Yhwach cũng đã hấp thụ Linh Vương và hắn hiện đang đóng vai trò thay thế. Trớ trêu thay! Ngươi có đồng ý không, Kyoraku?”

Kyoraku Shunsui, người đang bị trọng thương, hít thở đầy nặng nhọc, nở nụ cười trước lời nói từ Tokinada.

“Chà… Ta có thể nói gì đây… Ta có chút khó chịu trong việc phán đoán xem liệu câu chuyện của ngươi có phải sự thật hay không… Thật ra thì nó cũng chẳng liên quan gì đến tình cảnh hiện tại.”

“Ta có nên tin rằng một kẻ như ngươi lại không hề hay biết chuyện đó trong khi Sosuke Aizen và Kisuke Urahara đã thu thập thông tin suốt một thế kỷ?”

“Ngươi không cần phải tin làm gì. Sự thật duy nhất ở đây là Thi Hồn Giới và Nhân Giới chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn nếu ngươi không dừng lại. Thậm chí, cả Hueco Mundo cũng bị ảnh hưởng.”

“Điều chắc chắn là tất cả các ngươi sẽ bỏ mạng tại đây.”

Tokinada bật cười sảng khoái khi liên tục khiêu khích đối thủ.

“Phải! Tử thần các ngươi không có chút ý thức nào về công lý cả! Đương nhiên, ta cũng vậy, những di sản mà tổ tiên khốn nạn của ta để lại thật phù hợp với hậu duệ của họ. Đừng nghĩ rằng trên cõi đời này từng tồn tại công lý. Đó là điều mà chỉ Kaname Tosen tin tưởng.”

Tokinada sử dụng thanh kiếm khổng lồ Tengen, tạo ra lượng lớn băng phách bằng khả năng của Hyorinmaru rồi đồng loạt bắn thẳng về phía kẻ địch. Mỗi khối băng đều bị nhầm lẫn với những cuộc tấn công khác nhau nên nó trở nên cực kỳ khó để né tránh. Bảo vệ Kyoraku, Ise Nanao đã tạo nên lớp lá chắn từ Kido. Song, việc cùng lúc tạo nên nhiều lá chắn tiêu hao rất lượng lớn linh lực của cô.

“Ta không sao, Nanao. Thay vào đó, hãy tự bảo vệ bản thân em.”

Nanao đáp lại Kyoraku với vẻ căng thẳng.

“Ưu tiên cho sự an toàn của Tổng Đội Trưởng là lẽ đương nhiên.”

“Giờ không phải lúc để phục vụ việc công. Chẳng phải chúng ta đang chiến đấu với những mối thù hằn cá nhân hay sao?”

“Vậy thì càng có lý do để làm điều đó.”

Kyoraku nắm chặt Zanpakuto của mình với biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt.

“Nhưng thực sự dường như không có gì… Phải có mặt hạn chế nào đó…”

Cố gắng không để Nanao tốn công vô ích, Kyoraku huy động toàn bộ giác quan, tỉ mỉ quan sát dòng chảy của linh tử. Sau đó, anh ta cảm nhận thấy có chút gì đó khác lạ trong linh lực của Tokinada.

“Đừng nói là…”

Bằng cảm quan linh lực, Kyoraku đã thấy được bản chất linh lực của Tokinada đã thay đổi. Nhưng không phải sự thay đổi từ dạng này sang dạng khác, mà nó đang nhanh chóng suy kiệt và hao mòn.

“Hắn đang tự thiêu đốt sinh mệnh của mình?”

“Ồ? Vậy là ngươi đã nhận ra rồi phải không? Hahaha!”

Tokinada không hề có ý định giấu diếm. Hắn thẳng thắn tiết lộ tình trạng của bản thân với giọng điệu thờ ơ, như thể lời khẳng định rằng sự thay đổi đó không có mấy ảnh hưởng.

“Đây chính là lý do tại sao cựu tộc trưởng không muốn sở hữu Zanpakuto này. Linh hồn bị tước đi sẽ chẳng bao giờ được trả lại. Chỉ cần tiếp xúc với nó, linh hồn cứ thế bị rút cạn, tương tự như lời nguyền của thanh kiếm thuộc tộc Ise, Hakkyoken.”

Kyoraku liếc nhìn Nanao, rồi bước lên phía trước, tiến về phía Tokinada.

“Ta không hiểu nổi. Ngươi sẵn sàng đánh cược mạng sống của mình chỉ để thỏa mãn thú vui?”

“Cuộc đời còn có ý nghĩa gì nếu ta không đánh cược mạng sống này để thỏa mãn những thú vui? Vợ ta đã chết vì hy sinh bản thân, nhưng khi chất chồng với thế giới, có vẻ như vẫn tồn tại sự khác biệt nho nhỏ. Sự khác biệt nằm ở quan điểm liệu nó có tốt hay không. Chỉ vậy thôi.”

Nhiều thế hệ qua đi, người đứng đầu gia tộc Tsunayashiro luôn được giao lại ‘lịch sử’ cùng ‘thanh kiếm gia truyền’. Tuy nhiên, sau khi biết được đặc điểm thực sự của thanh kiếm, họ rất ngại chạm vào nó bởi đơn giản, họ e dè trước cái chết. Nếu sử dụng thành thạo, chủ nhân của nó có thể dễ dàng áp đảo Tử thần, Hollow, và cả Quincy nhờ vào sức mạnh vô song mà thanh kiếm ban tặng. Song, không một ai sẵn sàng hy sinh tính mạng mình cả. Do đó, thanh kiếm vẫn luôn bị niêm phong trong kho chứa bí mật tại dinh thự, nơi chỉ có trưởng tộc mới biết được vị trí. Cho đến khi ngoại lệ mang tên Tsunayashiro Tokinada xuất hiện. Không giống như Kenpachi, người luôn tìm thấy niềm vui khi coi mạng sống như canh bạc trong chiến trường, Tokinada lại là trường hợp cực kỳ quái dị. Hắn sẵn sàng đánh đổi tuổi thọ chỉ để khinh miệt những người đã sống hàng trăm năm. Chính vì lẽ đó, tên tội nhân không ngần ngại sử dụng thanh kiếm đáng nguyền rủa, Enrakyoten.

Trong khi những người khác còn đang bận tự vệ, thì một người đàn ông đang dần lấy lại bình tĩnh. Bất chấp việc cái tên Kaname Tosen khiến anh ta vô cùng phẫn uất, nhưng anh vẫn giữ được cái đầu lạnh để đọc vị đòn tấn công từ Tokinada và né tránh chúng. Nhận thấy đối thủ của mình đang dần trở nên nhạy bén, Tokinada cất tiếng với kẻ thách thức đơn độc, Shuhei Hisagi.

“Ngươi có vẻ trầm lặng đấy, Shuhei Hisagi. Quên mất cách nói sau khi biết được sự thật rồi sao?”

“…”

Hisagi chẳng nói chẳng rằng trước câu hỏi khiêu khích của Tokinada.

“Thật tẻ nhạt. Não bộ của ngươi vẫn chưa xử lý được tất cả mọi chuyện ư?”

Dù có bị khích bác đến thế nào, Hisagi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng. Nếu là Hisagi của ngày thường, anh ta hẳn đã nổi đình nổi đóa và gầm lên ‘ngậm miệng lại’.

“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ bị đả kích nhiều hơn thế. Thực tế, ta đã mong ngươi hét lên như Kaname Tosen.”

Bóng tối sâu thẳm khi đôi mắt nhắm nghiền cùng nỗi sợ hãi luôn song hành đã phần nào xoa dịu trái tim người Đội Phó. Ngược lại, đó là bởi vì tình trạng hiện giờ của anh đang phải tự mình khép tầm nhìn lại và tầm quan trọng trong sự tồn tại của Tử thần được Tokinada nhắc tới khiến Hisagi nhớ về quá khứ.

Thi Hồn Giới – Những ngày xưa cũ

Chẳng có gì khác ngoài sự thống trị của bóng tối đặc quánh, sâu thẳm.

Không ánh sáng, không âm thanh, không màu, không mùi, không có sự chuyển động của linh tử, không có sự sống. Chỉ có màn đêm u tịch che phủ và trải dài như vô tận.

Nhận ra rằng bản thân có thể nuốt, nhưng không có bất cứ thanh âm nào phát ra từ cổ họng. Anh run rẩy, răng thỉnh thoảng đụng vào nhau, kêu lên lục cục. Nhưng chẳng có chút tiếng động nào lọt được ra ngoài. Chỉ còn xúc giác có được cảm giác chân thực.

Đối với Shuhei Hisagi, toàn bộ cơ thể giờ đây chỉ còn cảm nhận được Zanpakuto đang nắm chặt trong tay. Anh ta tự hỏi liệu mình có đang đặt chân xuống nơi được đồn đại đầy khét tiếng mang tên Muken hay không.

Tội nhân bị giam cầm tại đó hẳn sẽ mất dần lý trí theo từng giây phút trôi qua dài đằng đẵng như vạn kiếp thiên thu. Chúng sẽ bị đè bẹp bởi nỗi sợ hãi rồi dần dần mất đi ý thức về bản thân. Hisagi thầm nghĩ liệu cái địa ngục hư ảo vô định này sẽ còn tiếp diễn trong bao lâu nữa?

Anh cảm thấy như mình nghe được tiếng động từ phía sau. Chẳng có gì ở đó, sự tĩnh lặng vẫn luôn lên ngôi, nhưng cảm giác vẫn còn đọng lại. Hisagi không thể rũ bỏ cảm giác chắc chắn rằng có gì đó. Một con quái vật. Một con quái vật đáng sợ hơn cả Hollow đang mở rộng hàm răng sắc nhọn sau lưng anh ta. Ký ức về cái chết của một động đội dội về trong tâm trí.

Sau đó, khuôn mặt của xác chết được thay thế bằng…

Hisagi run rẩy, cố gắng vung kiếm bừa bãi. Toàn thân anh đã đông cứng lại.

Nghĩ rằng con quái vật vẫn ẩn nấp trong bóng tối, Hisagi suy sụp, hét lên đầy kinh hãi.

Song, bóng tối đột nhiên được vén màn. Các giác quan đã đồng loạt quay trở lại.

Và Shuhei Hisagi nhớ ra.

Đã là buổi trưa ở Thi Hồn Giới, anh ta đang đứng trong khu rừng nào đó tại Rukongai. Chẳng có ai ở xung quanh cả, ngoại trừ cấp trên của Hisagi, người đang đứng ngay trước mặt. Anh ta nhớ ra đó là lưỡi kiếm của Đội Trưởng mình. Hisagi hạ thanh Zanpakuto xuống.

“Đội Trưởng Tosen…”

Hisagi đổ mồ hôi như tắm, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh đã có thêm chút thời gian để làm quen với âm thanh, ánh sáng, mùi vị. Trên hết, anh ta vẫn còn bị choáng ngợp bởi cảm giác rằng mình vẫn còn sống.

“Ta thấy rằng điều này còn quá nguy hiểm đối với cậu. Trước hết, hãy điều chỉnh lại nhịp thở của mình.”

“Thứ lỗi cho tôi. Hẳn đó là hành vi vô cùng khó coi của tôi.”

Hít một hơi thật sâu, Hisagi cúi mình trước Tosen. Nhưng người Đội Trưởng lặng lẽ lắc đầu.

“Cậu không cần phải xin lỗi. Chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Khi một người đột nhiên bị tước đoạt mọi giác quan, sợ hãi là điều hết sức hiển nhiên. Ngay cả với một người như ta, người chưa bao giờ được thấy ánh sáng kể từ khi mới lọt lòng… Nếu bị cướp đi âm thanh, ta cũng sẽ không thể di chuyển.”

“Tôi đã ở trong bóng tối bao lâu?”

“Quá nửa giờ rồi.”

Khi nghe thấy những lời đó, Hisagi ngay lập tức tỏ ra hối hận vì sự ngây thơ của bản thân, anh ta đã nghĩ thời gian trôi lâu hơn thế. Khi nhìn lên, chiếc lồng hình elip đen được tạo ra trong khu rừng sụp đổ và hội tụ tại lưỡi kiếm trong tay Tosen.

“Vậy ra đó là Bankai của anh, Đội Trưởng…”

“Suzumushi Tsuishiki, Enma Korogi… Đó là tên Bankai của ta.”

Vừa được bổ nhiệm vào vị trí Đội Phó, Hisagi là người đầu tiên chứng kiến Bankai của Tosen. Thứ sức mạnh ấy không phải là thứ dễ dàng để có thể tiết lộ cho người khác. Cần thật cẩn trọng, không được phô trương dù nó có uy lực đến đâu, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng trong một trận chiến. Kaname Tosen đã quyết định cho Đội Phó của mình xem nó để dạy cho anh ta ‘bản chất của nỗi sợ hãi’.

Hisagi mong đợi Đội Trưởng của mình đủ tin tưởng anh ta để tiết lộ Bankai thay vì giải phóng nó vì lý do kia. Nhưng những lời tiếp theo của Tosen khiến Hisagi cảm thấy đầy xấu hổ.

“Chắc chắn nỗi sợ hãi tồn tại bên trong cậu. Nhưng ta vẫn không thể cảm nhận được nỗi sợ đó toát ra từ thanh kiếm hay lời nói của cậu.”

“…”

Hisagi gục đầu xuống vì anh hiểu bản thân vẫn còn vô cùng non nớt. Anh ta vung kiếm bừa bãi vì sợ hãi bóng tối. Tất cả những gì anh ta có thể làm là dập tắt nỗi sợ hãi đó bằng vũ lực. Nó khác xa với phương thức chiến đấu của Tosen trong khi để cho nỗi sợ trú ngụ trong thân thể.

Tosen chậm rãi nói với một Hisagi vẫn đang trầm mặc.

“Nỗi sợ có nhiều hình thức khác nhau…”

Tosen thu kiếm lại và quay đầu về phía bầu trời xa xăm. Cứ như thế, anh ta ngắm nhìn mây trắng nắng vàng với ánh mắt vô hồn của mình.

“Việc sợ hãi thế giới tràn ngập bóng tối mà cậu tận mắt chứng kiến là điều phổ biến. Khi mới được sinh ra, chúng ta không quen với ánh sáng, cũng như âm thanh. Khi đối mặt với thế giới mà chúng hoàn toàn xa lạ, chúng ta sẽ sợ hãi nó. Kẻ nào không sợ những thứ như vậy, thì họ không phải là người, cũng không phải Tử thần hay Hollow. Kẻ đó chỉ có thể được gọi là ‘quỷ’.”

“Quỷ?”

“Những kẻ không biết đến sợ hãi, cuối cùng sẽ biến thành ác quỷ. Cậu và ta cũng vậy. Càng cố gắng xua đi nỗi sợ hãi, trái tim của chúng ta càng tiến gần hơn đến sự biến đổi. Đừng bao giờ quên điều đó.”

“Tôi không nghĩ anh sẽ trở nên như vậy, Đội Trưởng Tosen.”

Với Hisagi, Tosen luôn là một chiến binh và là một Tử thần mẫu mực. Ngay cả khi từ bỏ nỗi sợ hãi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc anh ta đã vượt qua nó. Shuhei Hisagi, người vẫn chưa đủ trưởng thành, tin rằng một sự thay đổi như vậy sẽ không bao giờ khiến Tosen bước vào con đường tội lỗi.

“Ta chưa bao giờ biết được ánh sáng là gì. Cùng những màu sắc mà thế giới này khoác lên mình.”

Tosen trò chuyện như thể cảnh báo bản thân và cậu trai cấp dưới.

“Nếu có một ngày ta biết về chúng và quên đi nỗi sợ hãi, bắt đầu cảm nhận được hy vọng tràn trề và hạnh phúc ấm êm trong thế giới đã được sơn màu lại, thì lúc đó, ta sẽ không còn là chiến binh nữa.”

“Đội Trưởng…?”

Tosen hướng đôi mắt vô hồn của mình về phía Hisagi như thể nhìn thấu được tâm can anh chàng tân Đội Phó.

“Khi cậu bước đi trên con đường của mình, với niềm tự hào của một Tử thần, khi cậu bảo vệ chính thế giới này, cậu vẫn phải tiếp tục ấp ôm nỗi sợ hãi. Sẽ có lúc cậu mất đi phương hướng, khi cậu chưa hiểu được niềm kiêu hãnh là gì, khi cậu phải đối mặt với thế giới mà cậu lại chẳng biết gì về nó. Khi đó, cậu sẽ cảm nhận được bản thân đang ở một nơi mà không phải lúc nào cũng an toàn.”

Kyogoku – Hiện tại

Kaname Tosen đã từng tuyên bố rằng thế giới của Tử thần thật hèn kém. Hisagi không hoàn toàn bị thuyết phục vào thời điểm người Đội Trưởng của mình nói ra những lời đó. Anh ta luôn tự hỏi.

‘Tại sao Đội Trưởng Tosen lại ghét bỏ Tử thần đến vậy?’

‘Thay vì căm hận cá nhân Tsunayashiro Tokinada, anh ấy dường như ghét cay ghét đắng chính sự tồn tại của Tử thần.’

Cuối cùng Hisagi cũng tìm được câu trả lời từ chính thứ ‘tội lỗi’ mà Tokinada đã nhắc đến.

“Mình không sợ bất cứ điều gì… Mình không nhận ra bất cứ điều gì…”

“Ngươi đang lảm nhảm cái gì thế…?”

Tokinada tò mò hỏi, Hisagi rốt cục cũng đã mở miệng. Thay vì trả lời kẻ địch, anh tiếp tục độc thoại với âm giọng trầm lắng, tự trách bản thân.

“Và mình đã ở đó, nghĩ rằng bản thân luôn công minh…”

Giọng nói của Tosen vang lên trong tâm trí, những lời mà anh ta đã nói với tư cách một cấp dưới của Aizen, khi Hisagi thách thức anh xung trận.

‘Cậu vẫn không thay đổi chút nào.’

‘Ngay cả hiện giờ, lời nói của cậu cũng không có chút sự sợ hãi nào ẩn chứa trong đó.’

Shuhei Hisagi đã nhớ lại chính xác từng câu từng chữ khi trò chuyện với Tessai tại thị trấn Karakura. Tuy nhiên, giờ đây, nó mang ý nghĩa hoàn toàn mới và dội ngược vào trái tim người Đội Phó đầy đau đớn.

‘Mình đã sai. Ý thức về công lý và lẽ phải của mình về thế giới đã sai lầm.’

‘Mình chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể sai lầm như vậy. Mình đã luôn nghĩ rằng Đội Trưởng Tosen bị Aizen thao túng.’

Kẻ nào không sợ chính lưỡi kiếm của mình thì không có quyền cầm nó lên.

Đội Trưởng Tosen đã luôn nói như vậy.

Lưỡi kiếm không đơn thuần ám chỉ Zanpakuto. Đó là phép ẩn dụ cho công lý và Kaname Tosen chính là lưỡi kiếm.

Những lời Tokinada nói có lẽ không sai. Hắn cũng chẳng được lợi lộc gì khi nói dối trong tình cảnh hiện tại. Bên cạnh đó, câu chuyện hắn kể cũng hoàn toàn ăn khớp với từng lời của Aizen. Nó cũng củng cố cho tuyên bố của Kaname Tosen rằng Thi Hồn Giới mới chính là phe phản diện.

Sự tồn tại của lớp Tử thần như Tokinada không khiến Thi Hồn Giới trở nên xấu xa. Điều khiến nó trở nên như vậy nằm ở chính lịch sử hình thành đã phản bội lại ước nguyện mà người bạn thân nhất của Tosen luôn mang.

Không quá khi nói rằng Kaname Tosen là kẻ thù của thứ công lý được Thi Hồn Giới vun đắp nên. Chính thứ công lý viển vông ấy luôn mang đến hy vọng hão huyền rằng nó có thể xua đi mây mù đang bao phủ lấy thế giới.

‘Nghĩ rằng bản thân đã từng tin vào công lý của Tử thần…

Nghĩ rằng bản thân không sợ công lý của thần chết…

Nhưng Đội Trưởng Tosen luôn song hành cùng với nỗi sợ hãi.’

“Nếu tôi thực sự sợ chiến trận… vậy tại sao… tôi… lại nói với anh điều đó chứ, Đội Trưởng Tosen!? Tôi đã thực sự phun ra câu ‘hãy mở đôi mắt ra’ với anh trong sự nông cạn hẹp hòi của bản thân, Đội Trưởng! Thật nực cười!”

Khi nghe được giọng điệu ăn năn hối lỗi của Hisagi, Tokinada cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự buồn chán. Vẻ mặt hắn giờ đây mang một niềm vui, sung sướng đến tột độ.

“À! Ta hiểu rồi. Ngươi có thấy hối hận không? Ngươi thậm chí còn không hiểu được cảm xúc thực sự của Kaname Tosen khi ngươi đâm hắm, ngươi luôn tin rằng bản thân là người đấu tranh vì công lý! Hiện giờ, ngươi cảm thấy thế nào? Muốn quay ngược thời gian không? Để ngăn giọt nước mắt lăn trên má Tosen và ngăn chặn cái chết của hắn? Hay quay trở lại để đoàn tụ với Tosen băng cách đi theo Aizen?”

Chậm rãi suy ngẫm về những lời của Tokinada, Hisagi nói như thể anh đang cố gắng xua đuổi con côn trùng đang bậu trên người mình. Từng câu từng chữ của Tokinada nghe có vẻ hấp dẫn một cách đầy ước vọng đối với Hisagi.

“Dù vậy… Ta cũng không cho rằng Đội Trưởng Tosen đã đúng… Nhưng ngay cả khi ngươi không nói năng hàm hồ… Ta vẫn sẽ đứng về phía Đội Trưởng Tosen…”

“Ồ? Nếu đã vậy, thì ta sẽ tạo lại nó cho ngươi?”

Tokinada triển khai sử dụng sức mạnh mới của Enrakyoten.

“Nhưng hãy nói cho ta biết… Khi đó ngươi sẽ làm gì? Ngươi rõ hơn ai hết rằng công lý do Tosen nắm giữ không thực sự mỏng manh như trang sách giáo khoa, phải không? Nó đầy trong sáng, tuyệt đối.”

Suzumushi Nishiki, Benihiko.

Toàn bộ mục đích của Tokinada khi sử dụng sức mạnh ấy chỉ đơn giản là để khiêu khích Shuhei Hisagi. Suzumushi ban đầu được sử dụng bởi Kakyo, và sau này là Kaname Tosen.

Nhưng sau đó…

Sợi xích sắt nối song liềm của Kazeshini đã phản ứng lại chính xác từng đường kiếm nhắm vào người Hisagi.

“Cái gì…?”

Nhìn vào động tác nhanh nhẹn, khéo léo điều khiển sợi xích của Hisagi, chuyển động đó hoàn hảo không một kẽ hở, nụ cười trên khuôn mặt Tokinada đã tắt ngấm.

Với thái độ thù địch kịch liệt mà chưa ai từng chứng kiến ở Hisagi, anh ta cất lời với vẻ hung dữ, lạnh lùng, đằng đằng sát khí.

“Ta không nghĩ là ta có cho phép ngươi nói về công lý.”

Người Đội Phó ấy đang tự chế nhạo bản thân hay nhắm đến Tsunayashiro Tokinada.

Chấp nhận đối mặt với nỗi sợ hãi, Hisagi thách thức chính Tokinada, đặt cược tất tay tính mạng của mình trong một canh bạc duy nhất.

“Ngươi thậm chí còn chẳng sợ chết phải không, thằng khốn…? Nhưng ngươi sẽ cảm thấy hối tiếc vì đã từng chà đạp lên Đội Trưởng Tosen.”

Truyện Chữ Hay