Tịnh Linh Đình
“… Chà, chà. Ta không ngờ rằng một Espada lại lao thẳng vào tầm kiểm soát của ta như thế.”
Trong căn phòng thiếu ánh sáng được bao quanh bởi vô số màn hình máy tính, một gã đàn ông nở nụ cười khoái chí.
Thoạt nhìn, căn phòng này có thể sẽ bị nhầm lẫn với đài quan sát của Đội 12, tuy nhiên nơi đây khép kín hơn rất nhiều so với các bộ phận thuộc Cục Nghiên cứu và Phát triển.
Tsunayashiro Tokinada, sự hiện diện duy nhất trong căn phòng đó chăm chú quan sát các thông báo phải hồi trên màn hình và lầm bầm.
“Là Arrancar đã xuất hiện trong cuộc chiến với Quincy ngày đó, phải không nhỉ? Hẳn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay việc này là không thể tránh khỏi?”
Khi Tokinada đứng dậy, hắn ta quơ tay qua phía chân đèn gần đó. Một cái tên được gọi lên.
“Hikone.”
Ngọn lửa từ chân đèn lập tức ánh lên trong nháy mắt.
“Vâng, ngài Tokinada.”
Giọng nói ngây thơ cất lên trái ngược hoàn toàn với không khí trong căn phong tối tăm, u ám.
“Ngài cho gọi!? Cơ thể của Hikone đã được chữa lành nhờ vào những nỗ lực của anh Yamada! Lần này chắc chắn em sẽ đáp ứng được nguyện vọng của ngài Tokinada!”
“Đừng nói những điều vô nghĩa. Ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng cả. Việc thất bại của ngươi đã nằm trong sự tính toán của ta, và mọi thứ cho đến giờ vẫn diễn ra đúng như những gì ta mong đợi.”
“Ngài Tokinada?”
“Trận thua đó sẽ trở thành bài học cho cả ngươi và Ikomikidome. Ngươi có thể rất mạnh mẽ nhưng không phải là toàn năng. Một đòn chí tử là không thể tránh khỏi vì đã kiêu ngạo, ngươi nên trải qua thất bại ít nhất một lần trong đời. Và giờ thì thất bại đó cũng đã bị bỏ lại ở Hueco Mundo rồi.”
Trong khi cười lên thích thú, Tokinada đặt ra một câu hỏi.
“Ngươi có khinh bỉ ta không, người đã tiên liệu được thất bại của ngươi, Hikone?”
“Không hề! Em cũng chưa thể hiểu hết những gì ngài nói vì em không được sáng dạ cho lắm, nhưng nếu ngài Tokinada nói như vậy thì em cũng có thể cảm thấy an tâm! Tôi sẽ tiếp tục đáp ứng kỳ vọng của ngài!”
“Ta hiểu rồi, cũng sẽ không có vấn đề gì nếu ngươi có khinh bỉ ta. Sau tất cả, ngươi sẽ là vua. Việc để mắt đến những quý tộc vô dụng như ta, nhìn ngắm, nghe tên, ý thức về sự tồn tại rồi cũng sẽ trở thành nỗi đau. Vậy nên, sẽ thật may mắn nếu ta có thể đơn giản lưu lại trong ký ức của người dù ngươi có khinh ta hay không.”
“Ngài nói gì vậy!? Em tuyệt đối sẽ không quên ngài Tokinada! Em thậm chí đã không tồn tại nếu không có ngài! Hơn nữa, ngài cũng đã nói rằng chúng ta bình đẳng!”
Lắng nghe những lời phủ nhận lý lẽ của mình cùng thứ tình cảm chất chứa, Tokinada nở nụ cười méo mó và đáp lại.
“Vậy sao, cảm ơn ngươi, Hikone. Ta rất vui khi biết rằng ngươi muốn chúng ta ở trong một mối quan hệ bình đẳng.”
“Đúng vậy! Ngài Toki…”
Ngay tại thời điểm đó, một giọng nói hoàn toàn xa lạ xen vào từ đầu dây bên kia của thiết bị liên lạc.
“… Đừng chọc ta cười. Ngươi đang nghĩ rằng mình bình đẳng với đứa trẻ này à, thằng khốn.”
Đó là giọng nói đầy ác ý, khác xa với sự hồn nhiên, tươi vui của Hikone.
“Này! Ikomikidomoe! Ngươi nói gì với ngài Tokinada thế!?”
Sau đó, những thanh âm đối nghịch lắng xuống.
“Xin lỗi, ngài Tokinada! Em đã khiến nó im lặng rồi!”
“Không sao, Hikone. Bản chất Ikomikidomoe không phải là Zanpakuto được giải phóng từ Asauchi. Nó giống với Kuten-kyokoku của ta và Hakkyoken của gia tộc Ise, một thanh kiếm được lưu truyền qua các thế hệ. Phải mất thêm chút thời gian để ngươi có thể thấu hiểu thanh kiếm.”
“Sẽ không có vấn đề gì nếu em là người bị hiểu lầm. Tuy nhiên, nếu người bị hiểu lầm là ngài, em thực sự sẽ cảm thấy rất đau buồn!”
“Ta hiểu, Hikone. Nhưng ta không phải người sử dụng Ikomikidomoe. Đúng hơn là ta không thể khống chế nó.”
Tokinada nói như thể hắn đang dỗ dành đứa trẻ, tuy nhiên sự hiểm độc vẫn luôn hiện hữu trên đôi mắt hắn, giống như hắn đang có ý đồ hành hạ một sinh linh bé nhỏ.
Giao tiếp bằng thiết bị liên lạc đương nhiên không thể truyền đi xúc cảm ẩn giấu và ánh mắt đang thể hiện. Tokinada vẫn trao đổi với Hikone bằng chất giọng điềm tĩnh.
“Ta cá là chỉ có ngươi và Kurosaki Ichigo mới có thể sử dụng được nó… không…”
Hắn cố ý trộn lẫn thêm thông tin khác sau khi ngắt lời.
“Có lẽ, Ginjo Kugo cũng có thể.”
“Ginjo Kugo phải không? Tôi đã nghe nói về anh ta trước đây! Anh ta có mạnh không ạ?”
“Chà, sao ngươi không tự mình đi kiểm chứng nhỉ? Thực ra thì đó cũng là lý do tại sao ta liên lạc với ngươi.”
Trong khi quan sát trên màn hình diễn biến xung đột ở Rukongai, Tokinada khôn khéo để Hikone tự nguyện hành động theo ý hắn.
“Arrancar mà ngươi mới chiến đấu gần đây cũng đã xuất hiện, cùng với nhóm của Ginjo Kugo.”
“…!”
“Đó sẽ là cơ hội để ngươi chứng tỏ rằng mình xứng đáng trở thành vua. Hãy nhanh chóng đến đó, và ta hy vọng rằng lần này, ngươi sẽ làm được.”
Trong khi cố kìm nén nụ cười, Tokinada nhẹ nhàng tiếp tục.
“Ta đợi tin vui từ ngươi, Hikone.”
“Hãy cứ giao cho em! Ngài Tokinada!”
Sau khi chuyển tọa độ vị trí cho Hikone, Tokinada dập lửa của ngọn đèn và cười phá lên, đập tan sự âm u trong căn phòng.
“… Thật vui khi biết rằng… Ikomikidomoe… đang được ‘nuôi dưỡng’ một cách thuận lợi.”
Tokinida khảo sát thiết bị đo lường và nhếch môi cười chế giễu. Sau đó, hắn tiếp tục hướng tầm nhìn sang màn hình quan sát ở nơi khác.
“Đã bắt đầu ở thị trấn Karakura rồi sao? Một quyết định rất sáng suốt.”
Lượng lớn dữ liệu về thị trấn Karakura, khu vực tâm linh quan trọng của Nhân Giới, được phản hồi thông qua các thiết bị của Phòng Trực quan.
Trong khi phân tích dòng chảy của năng lượng tâm linh ở thị trấn, Tokinida lầm bầm.
“… Chẳng phải lúc này là thời cơ tốt nhất để kiểm soát nơi đó hay sao?... Khi mà Kurosaki Ichigo vừa mới đi khỏi.”
Thi Hồn Giới – Hộ Đình Thập Tam Đội – Trụ sở Đội 1
“Cảm ơn vì đã báo cáo. Ta sẽ lập tức điều tra, Momo à, cô cũng tới hiện trường và đợi tín hiệu từ Đội Trưởng Hirako đi.”
“Vâng, thưa ngài!”
Sau khi nhìn Hinamori Momo vội vàng cúi đầu và rời khỏi trụ sở Đội 1, Tổng Đội Trưởng của Hộ Đình Thập Tam Đội, Kyoraku Shunsui, điềm tĩnh lấy lại hơi thở.
“Quả nhiên, lại là một sự kiện đầy rắc rối đây.”
Đội Phó Ise Nanao cũng đã chuẩn bị tài liệu và đưa ra báo cáo.
“Đúng là đã có yêu cầu từ phía Đội 12 về việc ‘tiến hành thử nghiệm sử dụng xác chết của Quincy và Arrancar’. Tôi e rằng việc này có thể liên quan đến ‘Binh đoàn xác chết Kurotsuchi’…”
“À… việc đó. Vấn đề đạo đức đã được đặt ra, nhưng đó cũng không phải là chuyện mà chỉ chúng ta mới có thể đánh giá. Việc Đội Trưởng Hitsugaya và những người khác có thể được tiếp nhận điều trị cho quá trình nghịch đảo xác sống hóa là tất cả những gì ta đã yêu cầu.”
“Tuy nhiên, trong báo cáo của Đội Phó Hinamori…”
“Phải, ta sợ rằng đó là một Arrancar khác với những kẻ được Đội 12 rước về trước đó. Chúng ta không thể cảm nhận được rõ ràng nguồn linh lực từ đây… Ngoài ra, mục đích của chuyến viếng thăm này là gì?”
Sau khi nói với sự lo lắng, Kyoraku đưa ra một số chỉ thị.
“Okikiba, ông hãy liên lạc với Đội 2 và bảo họ triển khai một nhóm điều tra sự việc này giúp tôi càng sớm càng tốt. Nếu Đội 12 phàn nàn, hãy nói rằng đó là chỉ thị từ ta và buộc họ nghe theo mệnh lệnh.”
“Xin nghe theo sự chỉ đạo của ngài.”
Mặc dù đưa ra một chỉ thị có phần đơn giản, nhưng sự cương quyết bộc lộ rõ trên nét mặt của Kyoraku, như thể anh ta sẽ làm mọi giá để bảo vệ Tịnh Linh Đình.
Đó không phải sự tận trung tận hiến, mà đó là dấu hiệu của việc chuẩn bị tinh thần để dung nạp cái thiện cùng với cái ác, sẵn sàng hy sinh một vài thứ để đánh đổi lợi ích tập thể.
“Thật đau khổ, chiến tranh mới chỉ kết thúc được nửa năm, vậy mà những chuyện như thế này đã ngay lập tức ập tới.”
Kể từ khi trở thành Tổng Đội Trưởng, có nhiều điều Kyoraku cần phải học lại, cũng như trau dồi thêm, bao gồm cả mặt tối của Tịnh Linh Đình. Sau cùng, Kyoraku đã học được rằng thực tế xảy ra rất khác với những gì bản thân anh ta dự đoán, thậm chí còn nằm ngoài phạm vi tưởng tượng.
‘Lão Yama đã phải đóng vai trò trung gian giữa chúng ta và thế giới trong một thiên niên kỷ dưới áp lực như thế này sao?’
Bản thân của Yamamoto Genryusai Shigekuni thấy như thế nào khi bản án tử hình Kuchiki Rukia giáng xuống?
Suy nghĩ của ông ta ra sao khi tuyên bố rằng Inoue, người đã từng bị đưa về Hueco Mundo, là kẻ phản bội?
Cảm giác sau khi hy sinh một cánh tay là gì?
Tâm trí của ông ta thế nào khi phải rút kiếm ra và trừng phạt Ukitake cùng Kyoraku, những người đã bất tuân luật lệ của Thi Hồn Giới?
Đó là điều mà Kyoraku Shunsui khó có thể hiểu được, cái bóng của Yamamoto quá lớn.
Nhưng anh ta không nhất thiết phải đi theo con đường giống như bậc tiền nhiệm của mình.
Tuy nhiên, chỉ cần Kyoraku còn ngồi lên chiếc ghế Tổng Đội Trưởng, các lựa chọn là không thể tránh khỏi. Sẽ có những sự việc xảy ra mà không cho anh ta thời gian để chuẩn bị. Giống như lúc anh ta phải đối mặt với đám trẻ, bạn cùng lớp của Kurosaki Ichigo, khi nói về tương lai của Ichigo.
Một người có thể sẵn sàng đi bao xa để bảo vệ Tịnh Linh Đình, để bảo vệ thế giới này?
Đằng sau mỗi quyết định lạnh lùng được đưa ra luôn là hàng trăm ngàn sự lựa chọn.
Kyoraku cười nhạt trong khi cảm thấy có phần kinh sợ trước cố sư tôn của mình.
“Ngay khi tôi nghĩ rằng bản thân sẽ thành công khi đảm nhận vị trí này, và tôi sẽ đến gần với ông thêm một chút nữa thì dường như lại càng ngày càng xa hơn. Ông quả thực là một người thầy rất nghiêm khắc với học trò của mình, ông già ạ.”
Nhân Giới – Cửa hàng Urahara
“Kurosaki không có ở đây!?”
Đáp lại một Hisagi đang tràn đầy kích động, Urahara gật đầu chẳng chút do dự.
“Phải. Cậu Kurosaki đã đi du lịch với gia đình và bạn bè vào hôm qua.”
“Đi du lịch!? Vì lý do đó mà cậu ta không có mặt ở đây sao!?”
Hiện tại, thị trấn Karakura đang bị cô lập bởi một sự hiện diện bí ẩn nào đó, trước khi tìm hiểu tình hình cụ thể, Hisagi chủ định ‘trước hết, phải thông báo cho Tử thần phụ trách khu vực này. Hơn nữa,… nếu chúng ta là mục tiêu, thì không thể để họ bị liên lụy, nhưng vì vẫn chưa rõ mục tiêu của kẻ địch, nên chúng ta sẽ ngay lập tức liên hệ với nhóm của Kurosaki.’. Tuy nhiên, chủ định đó của Hisagi sớm bị dội một gáo nước lạnh khi Kurosaki Ichigo cùng người thân không còn ở trong thị trấn.
“Tôi ngạc nhiên khi cậu không biết chuyện này đó. Hình như cả cậu Kuchiki và cậu Abarai cũng tham gia cùng với họ thì phải?”
“Ông nhắc tôi mới nhớ, mấy ngày gần đây tôi cũng không gặp họ…”
“Họ đã đến phía Tây Nhật Bản. Mặc dù không thể so sánh với thị trấn này nhưng nơi đó cũng là địa điểm tâm linh quan trọng thứ ba của đất nước. Ban đầu, kế hoạch chỉ có hai cô em gái đi du lịch, tuy nhiên…”
Có lẽ là đã có sự chuẩn bị từ trước, Urahara nhanh chóng lấy ra một số dụng cụ khi tiếp tục giải thích cho Hisagi.
“Đã có một số rắc rối xảy ra, nhưng không đến nỗi khẩn cấp cho lắm. Nhận thấy những mối đe dọa ập đến với hai chị em nên Isshin đã lôi cậu Kurosaki cùng đi. Chà, nếu cậu Kurosaki nhận ra điều đó sớm hơn, thì cậu ta đã lao thẳng đến đó theo cách của riêng mình.”
“… Ông ấy từng là Đội Trưởng phải không? Ông Isshin đó…”
Sau khi nghe nói đến cựu Đội Trưởng Đội 10, Hisagi toát mồ hôi hột, Urahara cười phá lên và trả lời.
“Anh ta là gã hành động rất mau lẹ, dễ dàng có thể thoát khỏi sự truy bắt của Thi Hồn Giới.”
“Ông có thể nghiêm túc được không?”
“Bên cạnh đó, khi cô nàng Inoue và những người khác hay tin, họ cũng đã đuổi theo. Vì vậy, tôi nghĩ nhóm của cậu Kurosaki sẽ không có mặt ở đây trong khoảng vài ngày. Nếu nhận thức được tình trạng đó sớm hơn, thì có lẽ giờ họ đã quay về rồi. Và khi không có bất kỳ dụng cụ tâm linh nào hỗ trợ, thì việc quay trở lại thị trấn trong vòng mười hay hai mươi phút nữa cũng là bất khả thi.”
“Điều đó…”
Suy nghĩ về tình hình hiện tại, trực giác của một Tử thần kiêm nhà báo mách bảo một mối nghi hoặc
cho Hisagi. Và trước khi anh ta kịp mở miệng, Urahara cũng đã thốt ra cùng một suy đoán.
“Có lẽ việc này đã được lên kế hoạch từ trước.”
“Nói một cách đơn giản… Mặc dù nơi đó cũng được coi là trọng điểm, nhưng điều đó không có nghĩa là Hollow thường xuyên xuất hiện. Nếu không phải như vậy thì Isshin đã không để cho hai cô con gái của mình đi du lịch tới đó ngay từ đầu. Cũng có khả năng vấn đề tình cờ ập đến khiến cậu Kurosaki phải rời khỏi thị trấn, và ai đó đã lợi dụng thời điểm này để hành động.”
“Nhưng ông không có ý định tới đó cùng họ sao?”
“Phải, bởi vì hôm nay, tôi đã chấp nhận trả lời phỏng vấn từ cậu Hisagi đây.”
“Ơ…”
Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác tội lỗi khó tả nảy sinh trong thâm tâm Hisagi. Anh ta nghĩ rằng có khả năng Urahara sẽ đi cùng nhóm của Kurosaki Ichigo để giải quyết rắc rối, giá như anh ta không lên lịch phỏng vấn.
“Đùa cậu thôi. Thật ra, tôi linh cảm được sẽ có chuyện chẳng lành nên đã ở lại. Việc cậu Kurosaki và những người khác rời khỏi thị trấn sẽ khiến nó có thể rơi vào tình trạng nguy hiểm, tôi nghĩ rằng ít nhất thì bản thân cũng nên ở lại.”
“Ông biết rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện?”
“Tôi mong là mình đã nhầm. Nhưng tôi không thể không tính đến trường hợp xấu nhất xảy ra.”
Urahara sau đó chỉnh lại chiếc mũ của mình và hướng ánh mắt ra bên ngoài.
“Chà, sau cùng thì tôi đã đúng, phải chứ?”
Cùng lúc, có gì đó hình như đang tiến về phía họ.
Giọng nói của một cậu bé phát ra.
“Đã được một thời gian rồi nhỉ, Urahara Kisuke.”
“Ồ, tôi không ngờ lại là cậu, cậu làm tôi giật mình đấy.”
“Thôi đừng làm trò nữa. Một người như ông hẳn cũng đã đoán được bản chất của sự cô lập này rồi phải không?”
Đối mặt với một cậu bé đang tỏ ra bực tức, Urahara xòe cây quạt của mình và trả lời.
“Phải, tất nhiên là tôi đã nhận ra! Cậu có thể khen tôi nếu cậu muốn.”
“Ông quả là chuyên gia của bộ môn nghệ thuật làm người khác khó chịu đấy…”
Urahara khi nghe những lời đó đã khẽ cười và nheo mắt lại.
“Nhân lúc này, sao cậu không tiết kiệm cho chúng tôi chút thời gian và bắt đầu giải thích về tất cả chuyện này nhỉ…”
Mặc dù Hisagi đang suy nghĩ xem ‘tại sao cậu bé đó lại phải giải thích trong khi đang bị khiêu khích như thế’, anh ta nhận ra hẳn đó là cách thương lượng của Urahara và khiến cho đối phương buộc phải chấp nhận yêu cầu của anh ta.
Tuy nhiên, phía đối diện cũng không dễ dàng nhượng bộ khi bị trêu chọc như thế, thay vì giải thích ngọn nguồn sự việc, cậu bé lại chiếu hình ảnh của mình lên một màn hình xuất hiện giữa không trung.
“Xin lỗi, nhưng tôi có lý do của riêng mình.”
Không thể nhận ra khuôn mặt kia, Hisagi hỏi Urahara.
“Urahara, người quen của ông sao?”
“Ồ, có lẽ cậu Hisagi đây cũng sẽ nhận ra cái tên của cậu bé này đấy. Cậu cũng đã điều tra đôi chút về Fullbring phải không?”
Trong khi quan sát khuôn mặt xuất hiện trên màn hình, Urahara một lần nữa đặt câu hỏi.
“Vậy thì… cậu có thể giải thích sự việc này cho chúng tôi được không?... Chủ tịch Yukio Hans Vorarlberna?”