‘Cái quái gì thế?’
‘Mình đang nhìn thấy thứ gì vậy?’
Gần như ngay lập tức, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Candice, người vừa mới đây thôi đã rất tự tin vào chiến thắng của bản thân.
Ngay cả khi sức mạnh đã suy giảm, đó đáng lẽ phải là đòn chí tử đối với bất kể một ai. Tuy nhiên, khi tia sét cuối cùng tan biến, bóng dáng ba gã đàn ông vẫn sừng sững ở đó. Và Candice không chỉ bị sốc bởi điều đó. Điều khiến cô ta càng sửng sốt hơn, bất ngờ xuất hiện bên cạnh mục tiêu của cô ta, một cái cây khổng lồ, tầng tầng lớp lớp rễ chắc dày vươn lên như muốn xuyên thủng cả thiên đàng.
Candice Catnipp, người khơi mào trận chiến, đã phần nào nắm bắt được tình hình. Chí ít là trước khi giải phóng ‘Electrocution’ của cô ta, cái cây đó không tồn tại.
‘Khốn kiếp! Vậy là toàn bộ sét của mình đều đánh thẳng vào cái cây đó?!’
Những cơn giông thậm chí còn uy lực hơn cả sấm sét của tự nhiên đều đã bị chặn lại bởi cái cây khổng lồ đó, còn những tia sét đánh từ phía hai cánh cũng đều bị chặn đứng bởi thanh trường kiếm của gã đàn ông bận áo khoác đen. Song, trước khi Candice nhận ra điều đó, lưỡi kiếm đã ở ngay trước mắt cô ta. Góc cạnh của thanh kiếm ánh lên tia sáng bạc, quét ngang qua mặt Candice, cô ta vội vã né tránh chỉ trong gang tấc.
“…!?”
Một thoáng hoảng hồn của Candice.
Không để cho Candice kịp lấy lại hơi thở, một nhát chém được bắn ra từ lưỡi kiếm lướt qua Candice trong khi linh tử trong không khí bị xé toạc. Đồng thời, làn khói từ các đợt sấm sét giáng xuống của Candice Catnipp bị phân tán sau đòn tấn công đó.
“Vừa rồi… Kurosaki Ichigo…!”
“Hả…? Cô đã từng đấu với hắn rồi sao?”
Gã đàn ông vừa cất lời, mỉm cười như muốn khiêu khích Candice.
“Hẳn đó là lý do mà cô có thể né được đòn vừa rồi của ta? May mắn làm sao. Cô nên biết ơn Kurosaki đấy.”
“Hả…!? Ai mới là người phải biết ơn ai!?”
Mặc dù vừa thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Candice một lần nữa nổi trận lôi đình và tạo ra những tia sét bao quanh bản thân.
“Ôi trời! Cô nàng này thật nóng tính.”
Thở dài trong khi nhảy ra xa để giữ khoảng cách với đối thủ, Ginjo Kugo liếc nhìn cái cây khổng lồ đang bị thiêu cháy dữ dội.
“Thế này thì có phần hơi quá rồi đấy.”
Đáp lại điều đó, Tsukishima khẽ nhún vai.
“Đó cũng không hẳn là vấn đề gì lớn lắm đâu. Tôi chỉ tiện tay chăm sóc cái cây này trong khi đọc sách thôi. Tôi cũng đã dùng mọi biện pháp có thể để nó được như ngày hôm nay.”
“Trồng bao nhiêu năm rồi?”
Ginjo nói như thể hắn ta đang vô cùng choáng ngợp.
Vào thời điểm Candice xuất hiện, Tsukishima đã biến sợi dây đánh dấu trang sách của mình thành một thanh katana, sau đó, hắn ta đã chém vào cái cây mà mình đang tựa vào bằng năng lực Fullbring.
Bằng cách chèn sự hiện diện của bản thân vào quá khứ của cái cây, hắn ta có thể cung cấp cho nó lượng dinh dưỡng dồi dào và biến nó trở nên khổng lồ. Đó là năng lực đặc biệt của Tsukushima, hắn ta có thể tác động lên mục tiêu và thay đổi đôi chút quá khứ.
Tuy nhiên, Candice vẫn lao đến tấn công ba gã đàn ông dù cho chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nếu cô ta nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ, thì ít nhất cũng có thể đoán ra năng lực của Tsukishima. Nhưng người phụ nữ này, một sát thủ chủ chốt, lại đang không giữ được cái đầu lạnh, và cũng là bất khả thi trong việc đọc khẩu hình của đối thủ.
Ginjo thì vẫn mải mê đi tìm danh tính đối phương.
“Cô ta trông không giống Tử thần chút nào. Đánh giá từ cây cung mà cô ta sử dụng, rất có khả năng cô ta là Quincy. Nhưng… nếu chúng ta giả định rằng cô ta là một trong những kẻ sống sót kể từ sau trận huyết chiến cách đây không lâu, thì tại sao lại nhắm vào chúng ta? Có liên quan gì đến XCUTION ở Nhân Giới không?”
Các Fullbringer cũng đã phần nào đưa ra suy đoán của mình, một cuộc phục kích diễn ra trong thời gian mà họ đang cân nhắc xem liệu có cách nào để liên lạc với Yukio và Riruka từ nơi này hay không. Tuy nhiên, mối đe dọa mà họ đang trực tiếp đối mặt không phải là Tử thần, họ phỏng đoán rằng sẽ không ngạc nhiên nếu có mối liên hệ nào đó với XCUTION. Tuy nhiên…
“Ta không thể hiểu những việc vô nghĩa mà các ngươi đang làm! Không còn cái cây nào có thể bảo vệ các ngươi nữa! Vì vậy, hãy ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Cô nàng Quincy một lần nữa tạo ra sự hỗn loạn, bắt đầu phóng ra hàng loạt mũi tên từ cây cung của mình, Ginjo và đồng đội không còn thời gian để từ từ phân tích danh tính thực sự của đối thủ.
Trái ngược với nhóm của Ginjo. Cách đó không xa, có một bóng người đang ẩn mình quan sát trận chiến giữa Candice và các Fullbringer.
“Ôi trời, con ngốc đó, cô ta đã hoàn toàn quên mất chuyện phải bắt sống bọn chúng rồi. Ta hy vọng mình cũng không bị tên bác học lập dị đó coi là bất tài khi bị lôi kéo vào vụ này.”
Người đàn ông vừa lên tiếng trong trang phục trắng cùng hội với Candice, Najahkoop.
Hắn ta cũng là một trong các Quincy đã phải nhận những vết thương chí mạng, và sau đó được Mayuri ‘tái khởi động’ khi đang trên bờ vực của cái chết.
Najahkoop không có bất kỳ ý định nổi loạn nào chống lại Yhwach cho tới cuối cùng, nhưng bây giờ khi Yhwach đã mất, ưu tiên hàng đầu của hắn ta là sống sót và chờ đợi cơ hội trốn thoát.
Đối với hắn ta, mặc dù bị kiểm soát bởi một chiếc vòng đeo trên cổ, nhưng được nhìn thấy thế giới bên ngoài nghĩa là còn hy vọng, để tận dụng tối đa khả năng, hắn luôn cố gắng quan sát càng nhiều Tử thần càng tốt.
‘Morphine Pattern’, một kỹ năng của Thánh tự U ‘The Underbelly’ mà Yhwach ban tặng cho Najahkoop. Kỹ năng này cho phép hắn xác định cơ cấu phân bổ linh lực của đối thủ, từ đó tìm ra các lỗ hổng trong đó và khuếch đại chúng, khiến đối thủ mất đi toàn bộ linh lực, rơi vào trạng thái kiệt quệ.
Sức mạnh đó khủng khiếp tới mức từng làm tê liệt hoàn toàn Sosuke Aizen trong vài phút, nhưng với Kurotsuchi Mayuri thì bất khả thi, anh ta đã nói với Najahkoop rằng ‘Quan sát ta cũng vô ích thôi. Thay đổi kết cấu của linh lực hay tương tự đơn giản sẽ chỉ mất vài giây, đây là điều vô cùng cơ bản.’
Trên thực tế, khả năng quan sát của hắn ta không thể theo kịp với những mô hình thay đổi liên tục, do đó hắn buộc phải chịu đựng những cú sốc điện do những thiết bị mà Mayuri cài cắm vào cơ thể hắn. Cho đến tận giờ, việc vạch ra kế hoạch cụ thể để giải quyết tình trạng đó vẫn chưa được Najahkoop nghĩ ra.
“Những kẻ đằng đó là Fullbringer sao?”
Najahkoop khựng lại một khắc, lầm bầm với vẻ kinh ngạc trước những Fullbringer mà hắn đang quan sát dưới sự chỉ dẫn của Mayuri.
Nhân Giới – Thị trấn Karakura
“Chờ một chút, ông Urahara. Tại sao ông lại đề cập đến cái tên đó ở đây…?”
Nhìn vào biểu hiện run rẩy của Hisagi, Urahara đã chỉ ra điểm kỳ lạ cho Hisagi.
“Ồ, vậy các người đã gặp nhau chưa? Khi cậu Kuchiki và những người khác đến để trao sức mạnh Tử thần cho cậu Ichigo, cậu không có mặt ở đó sao?”
“… Không, tôi chỉ tình cờ gặp hắn ở Rukongai cách đây không lâu.”
“Thật trùng hợp. Hắn cơ bản chẳng khác gì con người, có lẽ cậu sẽ không nhận ra sự khác thường trong linh lực trừ khi trực tiếp đấu với hắn.”
Quả thực đúng như Urahara mô tả.
Suy nghĩ kỹ lại, anh ta thậm chí không thể cảm nhận được các yếu tố khác hòa trộn vào linh lực của Kurosaki Ichigo, và không thể có người sở hữu năng lực phân tích được như Kisuke Urahara hay Kurotsuchi Mayuri.
Hisagi cũng cân nhắc liệu có nên vội vàng tin tưởng những gì Urahara nói hay không, nhưng nếu vướng bận chuyện hoài nghi thì toàn bộ cuộc phỏng vấn sẽ trở nên vô nghĩa. Củng cố quyết tâm của mình, Hisagi tiếp tục cuộc trò chuyện và xóa bỏ đi mọi nghi hoặc của bản thân.
“Có bất cứ mối quan hệ nào đó với cái khả năng gọi là Fullbring này không?”
“Phải rồi. Hãy bàn qua chủ đề này một chút nào.”
Urahara chạm vào mép tấm chiếu tatami và một cái bảng trắng từ trên trần nhà rơi xuống. Trên bảng, có một loại công thức trừu tượng nào đó cùng với các bức họa về Tử thần và những thứ tương tự. Chúng được viết với tiêu đề ‘Bí ẩn! Hương vị kỳ dị! Cách làm cho Tử thần Majin thót tim (tạm thời)!’ (Majin: đấng siêu nhiên với sức mạnh thần bí, như thần đèn hay phù thủy.)
“Ô, tôi xin lỗi.”
Khi Urahara ấn vào góc bảng, bằng cách nào đó, văn bản và hình ảnh đã bị xóa sạch hoàn toàn, chỉ còn lại mặt bảng trắng bóng loáng, sạch bong.
“Trước hết thì, Fullbringer là…”
“Vừa rồi là gì thế!? Ông lại định đánh trống lảng sao!?”
“Ôi trời, thật xấu hổ. Tử thần Majin chỉ là cái tên tạm thời thôi, rồi tôi sẽ cải thiện nó sau, tôi sẽ đặt cho nó cái tên thật sành điệu để cạnh tranh với Karakurizer nên cậu cứ yên tâm đi.”
“Ý tôi không phải thế!? Và Karakurizer là cái quái gì!? Phải rồi! Sau khi chiến tranh kết thúc, cô Shihoin đã đi hỏi những người từng tiến vào Linh Vương Cung rằng ‘Các người có thấy bộ dạng chiến đấu của tôi vào thời điểm quyết định của trận chiến không?’ trong khi để lộ khuôn mặt đầy hung tợn. Nếu bất cẩn trả lời là đã thấy nó, thì sát khí của cô ta sẽ tỏa ra nghi ngút như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy. Có lẽ liên quan đến điều đó sao!?”
Đáp lại Hisagi, người đã khéo léo xâu chuỗi các sự việc, Urahara cười trừ và đảo mắt qua nơi khác.
“Chà, tôi cũng đã có khoảng thời gian khó khăn sau đó, nhưng tôi không chịu trách nhiệm trực tiếp, cậu biết chứ? Chúng ta không thể không đề cập đến thực tế rằng khoa học công nghệ cũng chỉ đơn giản là một phương pháp.”
Mặc dù có những điểm khiến Hisagi chưa hài lòng, nhưng những nội dung trên bảng đã biến mất.
“Tôi xin lỗi… hãy vui lòng tiếp tục giải thích về Fullbringer.”
“Trước hết, có một điểm đơn giản mà chúng ta sẽ làm rõ với nhau!”
Hisagi nghiêm nghị nhìn về phía Urahara đang điền các ký tự lên bảng.
“Thế giới này tồn tại một số sinh vật sống có trí tuệ vượt trội so với các loài còn lại. Số lượng chia ra tương đương với ‘con người’, ‘Tử thần’, và ‘Hollow’. Hollow ban đầu là linh hồn con người, còn Fullbringer về cơ bản bắt nguồn từ con người.”
“Ý ông là, sự đột biến?”
“Hay nói cách khác, đó là sự thay đổi bắt buộc đã xảy ra do tác động của các yếu tố bên ngoài. Theo nghĩa đó, cậu Sado và cô nàng Inoue cũng có thể thuộc diện này.”
“Hả?”
Hisagi tỏ ra có phần khó hiểu khi những cái tên vừa rồi đột nhiên được nhắc đến. Anh ta đã nghe nói rằng sức mạnh của Inoue Orihime được kích hoạt từ cái kẹp tóc của cô ấy, và Sado chuyển hóa cánh tay của mình. Tuy nhiên, Hisagi lại không ngờ rằng điều đó có liên quan đến Fullbringer.
“Nhưng, không phải sức mạnh của hai người đó bị ảnh hưởng bởi việc ở gần Hogyoku…”
“Đúng vậy, do hoàn cảnh có hơi khác so với các Fullbringer khác. Tuy nhiên, tôi bị ấn tượng rằng sự khác biệt chỉ xảy ra trong quá trình và nguồn gốc, còn kết quả thì vẫn tương tự.”
Trong khi vẽ hình minh họa, Urahara tiếp tục giải thích.
“Các Fullbringer về cơ bản là mẹ của họ bị Hollow tấn công trong thời gian mà bà ta đang mang thai họ. Hơn nữa, nếu người mẹ sống sót và sinh đẻ an toàn thì đứa trẻ sẽ bị ảnh hưởng bởi nguyên tố Hollow và có khả năng cao đánh thức được sức mạnh Fullbring trong tương lai.”
“Hình như tôi đã được nghe về điều này trước kia rồi thì phải… Nhưng, thực sự là họ đã may mắn sống sót sau cuộc tấn công của Hollow à?”
Nhớ lại trải nghiệm của chính mình khi bị Hollow phục kích vào thời điểm bản thân bất lực, Hisagi tỏ ra có đôi chút hoài nghi.
“Sự trợ giúp của một Tử thần hay Quincy đến vào thời điểm quan trọng… suy nghĩ đó có vẻ như là thích hợp nhất, nhưng nếu đúng như vậy, thì Thi Hồn Giới đã biết được bao nhiêu? Và họ biết được những gì về sự thật rằng đứa con của sản phụ vừa mới được cứu giúp, có khả năng trở thành Fullbringer.”
“…”
“Tôi đã học được nhiều điều khi tìm hiểu sự tồn tại của Fullbringer, nhưng làm thế nào mà các Tử thần, những người đã liên tục chiến đấu với Hollow hàng thiên niên kỷ lại không thể nhận ra điều đó trước tôi? Tôi cũng đã nhờ Amakado tìm cho tôi những tài liệu mật, tuy nhiên lại chẳng có chút hồ sơ nào như vậy, ngay cả là trong Thư viện Linh hồn vĩ đại, cho tới gần đây.”
“Cũng có lý, đó là nơi mà thông tin trong Thi Hồn Giới được thu thập bằng sự cưỡng chế, cho tới khi Nhân Giới xuất hiện…”
Cắt ngang lời của Hisagi, Urahara nói ra tên của một tổ chức nào đó.
“Còn Phòng Trực quan thì sao?”
“…”
Ngay vào giây phút đó, huyết áp của Hisagi như tụt xuống kịch sàn.
Dựa theo các kết quả điều tra, thực tế chỉ ra rằng gia tộc Tsunayashiro đã đứng sau điều hành Phòng Trực quan từ khi mới thành lập.
“Ông Urahara, tại sao lại đề cập đến chuyện đó vào lúc này?”
“Không phải tự nhiên mà tôi nghi ngờ rằng họ đã biết điều gì đó, phải chứ? À, ngoài ra, đây đúng hơn là công việc của một nhà báo chứ không phải tôi.”
“Ý ông muốn nói tộc Tsunayashiro cũng có dính líu tới Fullbringer… hay đúng hơn là nhóm của Ginjo Kugo?”
Hisagi gợi nhớ đến ‘động cơ phản bội Thi Hồn Giới’ mà anh ta nghe từ chính Ginjo.
Nếu gia tộc Tsunayashiro có liên quan, thì anh ta cũng phần nào hiểu được lý do tại sao Kyoraku nói ‘Ta cần cậu cho ta chút thời gian’.
“Trời ạ, xin đừng làm bộ mặt dữ tợn như vậy, cậu Hisagi! Nếu nhóc Jinta quay lại, thằng bé sẽ bĩnh ra quần mất.”
Trong khi giễu cợt Hisagi, Urahara nói như thể anh ta là một đứa trẻ đang ấp ủ kế hoạch đầy tinh quái.
“Suy đoán sau cùng cũng chỉ là suy đoán. Đó là tất cả thông tin mà tôi có thể đưa ra cho cậu ở thời điểm hiện tại. Tôi có một vài suy đoán khác, nhưng nếu tôi có sai sót, chắc chắn nó sẽ gây không ít rắc rối. Vì vậy, tôi cần thêm thông tin để củng cố tính xác thực cho suy đoán của bản thân.”
“Ý ông là, ông cũng muốn nhận thông tin từ phía tôi?”
“Yoruichi cũng đã giúp đỡ tôi không ít, nhưng tôi muốn thu thập dữ liệu từ nhiều nguồn. Câu chuyện xoay quanh đứa trẻ tên Hikone mà cậu kể là thông tin rất hữu ích. Tôi vô cùng cảm kích.”
“Mặc dù tôi có cảm giác mình bị lợi dụng một cách đầy tinh tế, nhưng tôi hiểu, nếu ông Urahara đây tin tưởng tôi với tư cách một nhà báo và một Tử thần, thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trước sự chấp thuận của Hisagi, Urahara mở chiếc quạt giấy của mình và tỏ ra đậm chất thương gia như thường lệ.
“Chà, chà! Hãy bắt tay nào! Để minh chứng cho sự hòa thuận mãi về sau của chúng ta!”
‘Có hơi vội vàng quá không? Mình…’
Trong khi suy nghĩ như vậy, Hisagi bất giác nhớ lại một vấn đề.
“Nhân tiện, có mối quan hệ cụ thể nào giữa các Fullbringer và Hollow không? Ý tôi không phải là về thành phần kết cấu nên một thực thể, mà là về phạm vi ảnh hưởng hiện tại theo nghĩa…”
“Họ, các Fullbringer, có quá khứ rằng cha mẹ đã bị Hollow tấn công, tôi nghĩ điều đó để lại quan hệ nhân quả nào đó đáng kể, phải chứ? Ngay cả với Hollow, khi nhìn thấy con người sở hữu yếu tố nào đó giống mình, sẽ có những khác biệt trong việc chúng cảnh giác hay dần tiếp xúc vì quan tâm.”
Urahara lắc đầu trong khi nhớ lại một số Arrancar mà bản thân đã từng gặp gỡ.
“Chà, sau cùng thì điều đó cũng tùy trường hợp thôi.”
“Ngay cả các Arrancar bây giờ, số lượng các cá thể tương đối lành tính cũng đang dần tăng cao.”
Thi Hồn Giới – Ngoại ô Rukongai
Sấm sét gầm vang dữ dội từ phía ngoại ô Rukongai.
Ngay khi tia sét đầu tiên dội xuống, các cư dân trong vùng đã cố gắng để giữ khoảng cách an toàn, mọi người đều trốn trong nhà của mình.
Đương nhiên, các đợt sấm sét cũng đang được dõi theo từ bên trong Tịnh Linh Đình, nhưng trước đó, Kurotsuchi Mayuri đã ra thông cáo Cục Nghiên cứu và Phát triển tiến hành thử nghiệm, kết quả là các Tử thần khác cũng không đến hiện trường để kiểm tra tình hình.
Trong hoàn cảnh như vậy, Ginjo và đồng minh khó lòng có thể nắm bắt tình hình xung quanh khi sấm sét cứ giáng xuống liên tục từng hồi như vậy.
Dường như có tiếng ai đó đang nhổ gốc cây khổng lồ sừng sững kia vài phút trước.
“Đừng, Candi.”
Cùng với một giọng nữ nhẹ nhàng, ‘nó’ lao thẳng xuống từ trên không trung.
“Chúng tôi nhận được lệnh phải bắt giữ chúng, vì vậy, nếu cô thiêu rụi chúng, tôi nghĩ chúng ta sẽ bị mắng đó…”
Ginjo cùng những người khác ngước lên nhìn sau khi nhận ra có thứ gì đó đang lù lù trên đầu, một bóng dáng của nữ Quincy đang lao đến với cánh tay vẫn đang nắm chắc thân cây.
“Này, thứ sức mạnh quái quỷ gì thế?”
Ginjo ngơ ngác, cái cây không lồ vừa bị sét đánh bất ngờ lao thẳng về phía hắn.
Mặt đất rung chuyển cùng với tiếng động lớn đến long trời lở đất, bùi mù ngay lập tức bao trùm toàn bộ không gian.
“Đồ ngu Meni! Làm như thế thì cũng có khác gì!”
Candice trợn trừng mắt và hét lớn trước người vừa xuất hiện – Meninas McAllon, người sở hữu Thánh tự P ‘The Power’.
“Nếu tôi nghiền nát chúng ở một mức độ nhất định, tay khoa học lập dị kia vẫn có thể xoay sở được thôi…”
“Nếu là như vậy, hắn cũng sẽ xử lý được khi ta thiêu rụi chúng thôi! Dù sao, trong lúc này, hãy tận dụng cơ hội mà thử liên lạc với Lil cùng những người khác đi…”
Ngay khi vừa dứt lời, tiếng động cái cây bị chặt chém vang lên.
“!?”
“Đùa sao!? Ngoài Meni ra, vẫn còn có kẻ sở hữu sức mạnh khủng khiếp thế này à…?”
Đúng như tên gọi ‘The Power’, Meninas được ban cho sức mạnh thể chất vô song. Mặc dù được đánh giá là có thể sánh ngang với Zaraki Kenpachi, nếu chỉ xét đến sức mạnh vật lý đơn thuần. Nhưng rồi cái cây kia bị đẩy ngược trở lại.
“Cái…!”
Meninas và Candice tức tốc né tránh.
Xuất hiện trước mắt họ là một gã đàn ông có hình dáng hoàn toàn khác lạ.
“Hừm… Lần này có vẻ như chỉ là một kẻ ngốc chỉ biết dựa dẫm vào sức mạnh.”
Gã đàn ông đeo băng bịt mắt, chỉ mới vài phút trước, hắn trông có vẻ như chỉ là một gã gầy guộc với phong cách ăn mặc lịch lãm. Tuy nhiên, giờ đây, vóc dáng của hắn ước chừng khoảng hơn năm mét, trông như một con Hollow khổng lồ với cơ bắp phồng lên méo mó. Sở hữu sức mạnh thể chất như vậy thì việc chặn đứng cái cây kia và ném nó ngược trở lại không có gì là khó hiểu.
Đối mặt với hắn, Meninas, người vừa nhận được lời nhận xét rằng ‘một kẻ ngốc chỉ biết dựa dẫm vào sức mạnh’ vẫn thờ ơ.
“Các khối cơ chương phềnh lên như vậy nhìn thật thô thiển…”
“… Tôi đoán là không đâu nhưng Meni à, trông cánh tay hay cơ thể của cô có phát triển đến trạng thái như vậy khi cô sử dụng toàn bộ sức mạnh không?”
Trong khi đó, Ginjo cùng Tsukishima sau khi chứng kiến sự biến đổi của Giriko, đã lên tiếng.
“Ông cũng không cần phải phô trương thế đâu. Và ý ông là gì khi nói ‘lần này’.”
‘Phải rồi, mình vẫn chưa rõ nguyên nhân khiến Giriko chết.’
Trong khi Ginjo đang suy nghĩ, trái ngược với vẻ điềm tĩnh như một quý ông thường ngày, Giriko bắt đầu bộc lộ vẻ hưng phấn khi nói đến sức mạnh của mình.
“Cậu Ginjo à, tôi đã nhầm. Để hoàn toàn có thể khoác lên mình sức mạnh của những vị thần thời gian, cần phải thực hiện nghi lễ hiến tế!”
“Đ-Được rồi.”
“Đúng vậy, năng lực ‘Time Tells No Lies’ của tôi chi phối thời gian! Trước dòng thời gian cứ liên tục chảy trôi đến vĩnh hằng, tôi đã dâng tặng món quà là khoảng thời gian cậu Tsukishima cài cắm vào cái cây đó để đổi lấy dạng sức mạnh thuần khiết này! Tôi sẽ không lặp lại sai lầm một lần nào nữa! Bây giờ, hãy cho phép tôi để hai người chiêm ngưỡng toàn bộ sức mạnh mà tôi có được từ khế ước với các vị thần!”
“Sao đột nhiên ông tràn đầy năng lượng thế…?”
Bên cạnh Ginjo, người đang cảm thấy có phần khó chịu, Tsukishima lắc đầu với nụ cười yếu ớt dần khắc trên khuôn mặt.
“Thậm chí cả tôi cũng sẽ gặp rắc rối nếu quá khứ chèn vào từ tôi bị coi như món quà mà không có bất cứ sự cho phép nào của tôi.”
Quả đúng như vậy, trước khi họ nhận ra, cái cây bị ném trở lại đã thu nhỏ về kích cỡ vốn có của nó.
Coi điều đó như thể một dấu hiệu, các Quincy bắt đầu động thủ trở lại.
“Dừng cái điệu bộ làm mình làm mẩy đó đi! Dù sao thì lũ rác rưởi các ngươi cũng bị kết án tử hình rồi…”
“Tôi đã nói rồi, chúng ta không thể giết chúng vì đây là nhiệm vụ bắt giữ…”
Trong khi tỏ ra là một người thẳng thắn với Candice, chỉ vừa mới đây thôi, chính Meninas đã ném cái cây khổng lồ đó về phía các Fullbringer.
Cánh tay được tăng cường sức mạnh căng phồng lên và phát ra âm thanh cót két, Meninas vung nắm đấm của mình xuống, mô phỏng theo động tác của lò xo.
“Gah!”
Mặc dù cơ bắp đã được cường hóa, nhưng lực công như đạn đại bác vẫn đủ để khiến Giriko chao đảo.
“Chà, cô đã làm ta mất thăng bằng, có vẻ như cô cũng không chỉ được cái mồm thôi nhỉ.”
“Ta đã nói gì nào?”
Sau khi tỏ ra khó hiểu, Meninas vặn phần thân trên của mình trong khi không ngừng tung ra liên hoàn những cú đấm bằng cả hai tay.
Giriko giữ nguyên thế phòng ngự mà chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi, mặt đất phía dưới họ bắt đầu nứt nẻ. Trong một khoảnh khắc, gã khổng lồ đã khụy xuống và Meninas chớp lấy thời cơ và coi đó như cơ hội để tung ra chiêu thức đặc biệt.
Tuy nhiên, Giriko Kutsuzawa cũng là người đang che giấu ý đồ, hắn mở rộng đầu gối và giải phóng lực dồn nén xuống đất.
“Ta sẽ cho cô mở mang đầu óc! Rằng dòng chảy của thời gian chẳng thể nào bị lay chuyển bởi những cú đánh tỏ ra thiếu tôn trọng các vị thần như thế đâu!”
“!”
Meninas sau đó bị thổi bay lên không trung, kéo theo đó là tiếng va chạm dữ dội như thể một đoàn tàu vừa đâm vào con bò đực vạm vỡ.
Giriko định thừa thắng xông lên, song vô số mũi tên đột nhiên lao xuyên qua cơ thể, đồng thời chúng cũng tỏa ra luồn điện thế giật trực tiếp người hắn ta.
“Gah!?
“To như thế thì nhắm bắn quá đơn giản!”
Những mũi tên cũng lao cả về phía Ginjo Kugo nhưng hắn đã kịp gạt hết sang một bên.
“Bất cẩn quá, Giriko. Thân thể khổng lồ như vậy rõ ràng là một bất lợi trước đám Quincy đó.”
“Không, không hề, cậu không cần phải lo lắng cho tôi làm gì. Sức mạnh này của tôi thậm chí có thể dập tắt hoàn toàn đau đớn khi bị sét đánh trúng.”
Trên thực tế, hắn hầu như không có lấy một vết trầy khi hàng tá mũi tên đâm qua cơ thể như thế.
Mặc dù vậy, phía Meninas cũng chẳng hề hấn gì, cô ta cũng đã đáp xuống mặt đất bình an vô sự.
“Tôi đoán là không còn cách nào khác… Tôi sẽ mở đường. Cùng lúc đó, Tsukishima sẽ can thiệp vào một trong số bọn chúng.”
Ginjo đã vạch ra kế hoạch để giải quyết trận chiến càng nhanh càng tốt.
Nhưng như thể chế giễu trận chiến, một sự hiện diện đầy mạnh mẽ xuất hiện từ đằng xa.
“Đội Trưởng! Có một linh lực bất thường nào đó! Ba dặm về hướng Tây Bắc… có… có một Garganta đã được mở!”
Mayuri, người vừa nghe được báo cáo từ Tsubokura Rin, nhìn chăm chăm về hướng được chỉ thị.
“Arrancar? Ta nhận ra nó.”
Chỉ cần nhìn vào dữ liệu được gửi đến, Mayuri ngay lập tức biết được danh tính của người vừa xuất hiện.
“Không phải con rối của Tứ Đại Gia Tộc. Là một Arrancar thực thụ.”
Sau đó, Mayuri nheo mắt lại, anh ta nhớ về khuôn mặt của người đó, với vẻ thất vọng thoáng qua trên nét mặt, Mayuri nói.
“Trời ạ, ngay cả khi Kurosaki Ichigo không có ở đây, phiền toái vẫn cứ thế tụ tập về đây sao.”
Một Garganta được mở ra ở phía Tây.
Bóng trắng vừa xuất hiện lao thẳng vào Thi Hồn Giới như thể đã định vị được con mồi, băng qua rừng rậm.
“!?”
Có vẻ các Fullbringer cùng Quincy cũng đã ý thức được sự hiện diện mạnh mẽ của Arrancar đó đang tiếp cận. Họ không còn giữ đủ sự tập trung để tiếp tục trận chiến.
Ginjo cùng những người khác cố gắng thăm dò danh tính của kẻ đột nhập nhưng tốc độ lao đến đã cướp đi thời gian của họ.
Một con quái thú tóc xanh với luồng gió bão cuộn quanh người, hung tợn lao thẳng đến xé toạc bầu không khí của chiến trường.
“Cái quái gì…?”
Arrancar đó tặc lưỡi ngay khi dừng chân, liếc nhìn các Quincy và Fullbringer đang vô cùng căng thẳng, hắn lầm bầm như thể chẳng để tâm chút nào đến họ.
“Ta đến để tìm thứ lai tạp bốc mùi đó, nhưng ta đoán là không phải trong số này.”
Mặc dù hắn vẫn dè chừng Ginjo Kugo, chẳng bao lâu sau hắn nhớ ra mục đích của mình, mở miệng với giọng điệu ngạo mạn.
“Dù sao thì mục tiêu hôm nay cũng không phải Kurosaki.”
Grimmjow Jaegerjaquez.
Cộng thêm sự xuất hiện của hắn thì ngoại ô Rukongai đã trở thành địa điểm hỗn loạn nhất Thi Hồn Giới lúc này.
Tử thần, Quincy, Fullbringer, Arrancar.
Tất cả đều từng là kẻ thù của Kurosaki Ichigo, đã được tập hợp lại về cùng một chỗ, Thi Hồn Giới, vùng đất của Tử thần.
Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay điềm báo không thể nào tránh khỏi?
Grimmjow, người vừa mới đặt chân đến và ngay lập tức trở thành trung tâm của thảm họa, đã thốt ra lời đề nghị với người mà hắn cho là mạnh nhất trên chiến trường, Ginjo Kugo.
“Mau đi thông báo cho đứa nhóc Hikone. Nói với nó là ta đến để tiếp tục trận đấu còn dang dở.”