Tôi đã chia tay với người bạn gái của mình. Nhưng như vậy không có nghĩa là cuộc sống của tôi có thay đổi đáng kể. Mỗi sáng sớm, tôi không còn phải gửi những tin nhắn chào hỏi. Trước khi đi học, tôi không phải nhận những cuộc gọi vô nghĩa. Và tôi không cần lo về việc ngoại tình, quà cáp, và cả những thứ không cần thiết.
Đó là những khác biệt tôi cảm thấy tới thời điểm hiện tại.
Giờ nghỉ trưa sau cái ngày tôi nói lời chia tay với Shiori, cầm trên tay chiếc bánh ngọt mua hồi sáng tôi tự hỏi mình nên tính sao với nó. Tôi luôn phải chọn giữa việc ăn cùng Shiori hay ăn một mình, nhưng ăn cùng Shiori không còn là một lựa chọn nữa. Thế mới nói, lúc nào cũng ăn một mình có thảm hại không cơ chứ.
「.....」
Tôi liếc sang Shiori, người đang ngồi chéo trước mặt tôi.
「Cậu đã làm bento cho tớ sao? Phư phư, cảm ơn nhiều nhé. Vậy sao hôm nay bọn mình không cùng nhau ăn nhỉ?」
Shiori nở nụ cười trang nghiêm thường nhật với hội con gái đang hò hét trong phấn khích. Dù hôm trước cô ấy vô cùng quẫn trí, vậy mà hôm nay không cả có chút dấu hiệu nào cho việc đó nữa.
….Rốt cuộc, tôi đoán trong mắt Shiori, tôi cũng chỉ tới vậy.
「Giờ cũng chẳng quan trọng nữa.」
Ngay khi tôi vừa nghĩ tới việc gọi ai để ăn trưa cùng thì đột nhiên có người gọi tôi.
「Nếu cậu không phiền, thì tụi mình có thể cùng ăn trưa không?」
Tsukishima Runa-san. Một cô gái nổi tiếng trong lớp, khác hoàn toàn với tôi. Tôi có chút bất ngờ trước lời mời của cô ấy vì hai bọn tôi không giao tiếp với nhau nhiều lắm.
「Tớ không phiền đâu. Tớ cũng đang tính rủ ai đó ăn cùng.」
「Phư phư, thật tốt quá. Vậy thì, ở đây có chút… Xem nào. Hôm nay trời quang, sao tụi mình không ra sân trường ăn nhỉ?」
「Tớ ổn, nhưng còn cậu? Không phải sẽ khá rét sao?」
「Cậu lo cho tớ kìa. Nhưng tớ không sao. Thôi nào, mình cùng đi nhé?」
Cô ấy kéo mạnh tay tôi và bắt đầu bước đi.
「.....」
Bất chợt, tôi cảm thấy có ai đó nhìn mình và quay lại. Tôi nghĩ mình đã chạm mắt với Shiori trong khoảnh khắc, nhưng chắc là tôi tưởng tượng thôi. Với suy nghĩ đó, tôi rời khỏi lớp.
「Bên ngoài ấm hơn tớ tưởng nhiều.」
Chúng tôi tới sân trường và kiếm một chỗ ngồi thoải mái ở băng ghế. Trời hôm nay không gió, và ánh nắng ấm áp thật dễ chịu.
「Tớ làm chút bánh sandwich, cậu cứ lấy thoải mái nhé.」
「Cảm ơn.」
Tôi cắn thử một miếng bánh sandwich… Nó ngon tuyệt.
「...Phư phư.」
Tsukishima-san ngắm nhìn tôi ăn chiếc bánh sandwich với một nụ cười tao nhã.
「Vậy, Tsukishima-san. Sao cậu lại mời tớ ra ăn trưa?」
「Muốn mời cậu ra ăn trưa cũng cần lý do sao?」
「Không hẳn. Được cậu mời tớ vui lắm. Nhưng hẳn là có lý do, phải chứ?」
Tsukishima-san rất đẹp. Cô ấy có mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp dài tới tận sống lưng và đôi mắt xanh ngọc bích. Vẻ ngoài cô ấy dễ thương tựa như một con búp bê. Hơn nữa, bố cô ấy còn là chủ tịch một tập đoàn lớn, và mọi thứ từ trang phục tới cách ứng xử thường nhật của cô đều toát lên vẻ thanh lịch.
Nếu Shiori là hoàng tử, thì Tsukishima-san hẳn phải là công chúa. Trên thực tế, Tsukishima-san đã từng đóng vai công chúa trên cùng sân khấu với Shiori và cả hai còn là bạn tốt.
….Tuy nhiên, khác với Shiori, Tsukishima-san không thả thính với bất cứ chàng trai hay cô gái nào. Cô ấy là kiểu người sẽ nói thẳng ra nếu thấy có gì không vừa ý mình, nên cô ấy tương đối nổi bật giữa đám đông.
「Thật ra, tớ nhận được một cuộc gọi hiếm hoi từ Shiori-san tối qua.」
Tsukishima-san lau nhẹ miệng bằng khăn tay của cô ấy và nhìn tôi.
「Cậu ấy nói về cậu bằng chất giọng khàn khàn. Và cậu ấy cũng nói khá nhiều những chuyện mà tớ không bao giờ có thể để ai biết được… Nên tớ nghĩ là hẳn đã có gì đó xảy ra giữa cậu và Shiori-san, nên tớ quyết định nói chuyện với cậu.」
「Ra là vậy. Cậu thật sự rất tốt bụng, Tsukishima-san.」
「...Bình thường mà, mới thế đã là gì.」
Tsukishima-san là một trong số ít người biết rằng Shiori và tôi đang hẹn hò. Dù Shiori và tôi học chung lớp, ở trường chúng tôi không làm những chuyện của cặp đôi… Hay đúng hơn, Shiori ghét điều đó.
『Em có nghĩa vụ tạo nên ước mơ của người khác.』
Shiori nói vậy rồi cố ý giữ khoảng cách với tôi ở trường. Nên có vẻ những cô gái tỏ tình với Shiori nghĩ rằng tôi là hầu cận riêng của cô ấy hay gì đó… Thật ra, có lẽ chính cô ấy cũng nghĩ vậy.
「Nhưng Shiori có tức giận không à?... Không, ừm thì, cậu ấy có. 」
Từ góc nhìn của cô ấy, hẳn là cô cảm thấy như vừa bị con chó mình nuôi cắn vào tay. Tôi không thích điều đó, nhưng chuyện cô ấy tức giận là đương nhiên.
「Phải chăng, hai cậu cãi nhau hay gì sao?」
「Không, không phải thế… chúng tớ chia tay rồi.」
Chẳng có lý do gì phải giấu cả, nên tôi thành thật trả lời.
「...Là vậy sao? Tớ không biết chuyện đó, tớ xin lỗi vì đã mất lịch sự. 」
「Không, đừng lo tới nó nữa. Giờ chuyện đã qua rồi.」
「Cảm ơn cậu đã thật lòng nói ra…. Nhưng cảm xúc cậu dành cho Shiori thật sự đã cạn rồi sao?」
「Thay vì nói là cảm xúc tớ dành cho cô ấy đã cạn, tớ nghĩ đúng hơn là tớ không chịu thêm được nữa… Chắc là cậu biết rồi. Nhưng Shiori không phải là người đá tớ, mà là tớ đã đá Shiori.」
「Tớ tự đoán được. Bởi vì dù Shiori không nhận ra, nhưng cậu ấy rất…」
Tsukishima-san xoe tròn hai mắt nhìn tôi đầy thích thú.
「....? Sao thế?」
「Không, cậu ấy sẽ rất giận nếu tớ nói quá nhiều, nên dừng lại đây thôi.」
「Thật luôn? …Ừm, dù sao thì, tớ cũng đã chia tay với Shiori rồi. Nên dù là thi thoảng thôi, nhưng tớ sẽ rất vui nếu được cùng cậu ăn trưa như thế này.」
「...Phải chăng, tớ đang bị tán tỉnh?」
「Không, không phải thế… Nhìn đi, tớ đâu có nhiều bạn? Nên nếu có thể, tớ muốn thân thiết hơn với Tsukishima-san.」
「...Tiếc thật đấy, không phải tán tỉnh.」
Sau khi tạo bộ mặt hờn dỗi, Tsukishima-san di chuyển sát lại gần tôi hơn. Vai chúng tôi chạm vào nhau. Hương xà phòng dịu nhẹ khiến cơ thể tôi hơi chút căng thẳng.
「Không phải thế này có hơi gần quá sao, Tsukishima-san?」
「Từ giờ tụi mình là bạn rồi. Chừng này là ổn, phải không?」
Cô ấy mỉm cười nhẹ rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Vì lý do gì đó Tsukishima-san đỏ mặt và ngoảnh mặt đi.
「...Shiori-san làm chuyện đó có ý đồ, nhưng cậu lại chẳng nhận ra. Nếu họ biết hai cậu đã chia tay, Nakaze-san và Misakura-san sẽ không chỉ ngồi yên đâu.」
「Ý cậu là sao? Và sao cậu lại nhắc tới hai người đó.」
「Đó là bí mật. Quan trọng hơn… Tớ có thể chụp chung với cậu một bức không?」
「Đột ngột thế, nhưng tớ không bận tâm đâu.」
Shiori cũng muốn chụp ảnh với tôi mọi lúc mọi nơi. Khi chúng tôi tới quán cà phê hoặc đâu đó, cô ấy sẽ chụp rất, rất nhiều bức ảnh trước khi ăn. Nếu thử vào tài khoản SNS của cô ấy, cô ấy có nhiều ảnh được đăng lên tới nỗi sẽ khiến bạn nghĩ rằng, cổ sống để chụp ảnh à?
Nhiều cô gái thích mấy chuyện đó, nhưng tôi không thật sự hiểu suy nghĩ của họ.
「Được rồi, vậy thì cười lên nào~」
「Chờ đã…」
Tsukishima-san ôm chặt lấy tay tôi. Cánh tay tôi bị vùi lấp trong bộ ngực to lớn của cô ấy. Tôi không khỏi cảm thấy bối rối.
「Okay, xong rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều. Nhờ cậu, tớ mới có một bức ảnh đẹp thế này.」
「...Được rồi, không cần cảm ơn đâu.」
Tôi cố trả lời bình tĩnh nhất có thể để không cô ấy không nhận ra rằng tôi đang bối rối.
「Cậu cũng định đăng lên SNS sao, Tsukishima-san?」
「Không, tớ không hay chơi mạng xã hội lắm… Nhưng tớ muốn gửi cho bạn tớ, như vậy thì có ổn không?」
「...Tớ không phiền đâu, nhưng trong ảnh mặt tớ trông không có kỳ lạ đâu đấy chứ?」
「...Ổn mà, cậu trông ngầu lắm.」
Tsukishima-san mau chóng thực hiện vài thao tác trên điện thoại của cô ấy xong đút lại vào túi áo khoác của mình.
「Vậy thì, tụi mình cùng tiếp tục bữa trưa thôi nhé?」
Rồi cô ấy mỉm cười tươi tắn tựa như một nhành hoa.
◇
Hanamiya Shiori đang ăn trưa vui vẻ bao quanh bởi các cô gái.
「.....」
Tuy vậy, cô không thể không lo lắng nổi về bạn cô Tsukishima Runa và bạn trai cô… không, bạn trai cũ của cô Senri, khi hai người họ đã rời khỏi lớp cùng nhau. Cô không quan tâm tới Senri nữa. Đáng ra là vậy, nhưng cơn đau như thể bị một chiếc kim kẹt sâu trong ngực cô cứ mãi không nguôi.
「Tớ xin phép một chút.」
Sau khi xin phép những cô gái đang nhìn mình bằng con mắt lấp lánh, Shiori mở điện thoại của cô ra. Không có dòng tin nhắn nào ở đó, chỉ có một bức ảnh đã được gửi tới.
「.................Hả?」
Một bức ảnh về Runa và Senri trông hạnh phúc… như một cặp đôi, tay trong tay. Mới hôm trước thôi Senri còn to miệng nói về việc ngoại tình, hôm nay cậu đã ngay lập tức vui vẻ với một cô gái khác.
Một bóng đen bao trùm trái tim Shiori.
「Có chuyện gì sao, Shiori-san?」
「...Không, không có gì đâu.」
Shiori nuốt lấy cơn ghen đột ngột xuất hiện bằng một nụ cười rạng rỡ, rồi đặt lại điện thoại cô vào ngăn bàn như đang cố giấu nó đi.
「.........」
Tuy nhiên, mặc cho thời gian có trôi đi thêm không biết bao lâu, cơn đau trong ngực cô vẫn không chịu biến mất.