「— —Chúng ta chia tay nhé?」
Không cần gom quyết tâm hay chuẩn bị tinh thần, những lời ấy cứ vậy mà tuôn ra khỏi miệng tôi. Như thể chủ đề hiện tại chẳng liên quan gì tới tôi, nói cách khác, tôi nghĩ chúng hẳn là cảm xúc thật lòng của tôi.
「....Bất ngờ ghê. Tới anh cũng biết đùa kiểu đấy.」
Shiori không giấu nổi sự bất ngờ của mình, xoe tròn hai mắt nhìn tôi.
「Nhưng em chẳng thích đùa kiểu đấy tẹo nào. Em còn tưởng anh có khả năng phán đoán tốt nên hơi sốc.」
「Tôi không đùa mấy chuyện kiểu này đâu. Nghiêm túc đấy.」
「....Hả, gì cơ? Vậy ý anh là anh thật sự muốn chia tay với em? Lẽ nào anh đang nói mớ?」
「Tôi không mệt tới nỗi nói mớ vào giờ này đâu.」
Tôi nói chuyện bình tĩnh nhất có thể, hai mắt nhìn thẳng vào Shiori. Thấy vậy, Shiori thở dài trong khó tin.
「Ra là vậy. Em hiểu rồi. Anh đang dỗi vụ sinh nhật. Anh thật sự là một người nhỏ nhen.」
「Thế thì lần sau kiếm người nào hào phóng vào.」
Như để nói mọi chuyện đã kết thúc, tôi quay lưng lại và bắt đầu bước đi.
「Đợi đã! …Được rồi. Em hiểu, em hiểu rồi. Bằng cách nào đó em sẽ cố ở dành thời gian bên anh vào sinh nhật em. Không, em sẽ dành cả cuối tuần bên anh. Em hứa.」
Tại đó, cô ấy ôm tôi lần nữa… Không, lần này mạnh hơn, giống như cô ấy đang ép cả cơ thể vào tôi, nhưng vẫn mang nét gì đó nũng nịu.
「Em xin lỗi vì đã gọi anh là nhỏ nhen. Và em cũng xin lỗi vì đã khiến anh cảm thấy cô đơn.」
「Đúng là cô quen làm chuyện này rồi. Cô còn làm vậy với bao nhiêu người nữa rồi hả?」
「Mình anh thôi.」
「Thế còn cô gái vừa tỏ tình cô ban nãy?」
「....Đúng là em được nhiều cô gái thích. Nhưng người em thích chỉ có mình anh thôi.」
Đôi môi Shiori từ từ tiến lại gần tôi. Tôi nhận ra chúng có hơi sứt mẻ, bỗng một ý nghĩ lướt qua tâm trí tôi.
「Em thích anh. Có lẽ nhiều hơn anh tưởng đó.」
Trước khi đôi môi chúng tôi chạm vào nhau, tôi đã kịp né người ra khỏi cô ấy.
「Vậy sao anh vẫn còn chạy trốn?」
「Bởi tôi là người chung thủy. Tôi không có sở thích hôn người tôi không thích.」
「Hả, là sao? Thật sự, dạo gần đây có chuyện gì xảy ra với anh vậy?」
「Hôm trước, tôi đã thấy cô hôn một người mà tôi không biết.」
「 — — 」
Shiori lùi một bước về sau trong ngỡ ngàng. Một cơn gió lạnh thoảng qua nhẹ vuốt ve má tôi.
「Cô biết đấy, cô luôn tỏ ra thân thiện với một kẻ như tôi. Cô luôn dang tay giúp đỡ tôi, một kẻ không thể nào hòa nhập được.」
「Đương nhiên… là vậy rồi. Em vẫn luôn thích anh mà…」
「Thật?」
「Em không nói dối vào lúc thế này đâu?」
「Vậy là cô thường nói dối?」
「Cái đó…」
Việc cô ấy không nói lên lời có lẽ đã ngầm khẳng định tất cả.
「Tôi không muốn trách móc việc cô nói dối, hay tìm hiểu sâu về việc cô ngoại tình. Tôi chỉ muốn thoát khỏi cái trò chơi thật-giả này.」
「Anh đâu cần phải gọi nó là trò chơi thật-giả…!」
「Cô không có tư cách nói câu đó, Shiori.」
「.....」
Tôi chắc rằng Shiori thích tôi. Tôi không biết mình là người thứ hai hay thứ ba của cô ấy. nhưng chắc chắn cô ấy có tình cảm với tôi. Nhờ vậy mối quan hệ này mới có thể tiếp tục tới tận bây giờ.
「...Anh chắc đấy chứ, Senri? Anh biết là nếu chia tay với em, anh sẽ lại lần nữa cô đơn đấy?」
「Tôi nói trước đó rồi, cô đơn tôi vẫn sống tốt.」
「Đừng có nói dối. Anh vẫn luôn là một người cô đơn. Hồi tiểu học, chẳng phải anh thường bị bắt nạt và khóc sướt trong công viên?」
「......」
Ngày ấy Shiori đối xử rất tốt với tôi. Tôi đã thích cô từ khoảnh khắc ấy.
「Em sẽ vờ như mình chưa nghe thấy gì. Cuối tuần này em chắc chắn sẽ ở bên anh… Thế là ổn rồi chứ?」
「Chỉ ổn với mình cô thôi. Cảm xúc của tôi sẽ không thay đổi đâu.」
「Bất kể có chuyện gì xảy ra?」
「Bất kể có chuyện gì xảy ra.」
Sự im lặng bao trùm trong khoảnh khắc. Trước khi tôi kịp nhận ra, mặt trời đã lặn, và không gian xung quanh lắng đọng trong màu đen của đêm tối. Tôi đút hai tay vào túi áo, chạy trốn khỏi ánh trăng giá rét.
「Anh biết là sẽ có ngày mình phải hối hận đấy chứ?」
「Có hối hận tôi cũng không quan tâm.」
「....Ra vậy à, em hiểu rồi. Nếu anh là quyết tâm tới vậy, em sẽ không nói thêm gì nữa. Dù anh có khóc lóc một mình, em cũng sẽ không bao giờ giúp anh thêm lần nào nữa.」
「Ổn thôi.」
「Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, khi chia nhóm chỉ có mình anh bị bỏ lại, em sẽ không mời anh gia nhập nữa. Em chắc chắn, chắc chắn sẽ không giúp anh!... Anh thật sự ổn với chuyện đó?」
「Tôi nói là ổn thôi.」
Tôi không còn là một đứa trẻ nữa, và tôi không cần được dắt tay mãi mãi.
「Vậy thì kết thúc rồi… Và kể cả anh có hối hận và quay về khóc lóc với em, thì cũng muộn rồi!」
Shiori hét lên với tông giọng cao tới mức làm đau tai tôi, rồi cô chạy đi khỏi. Chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Shiori quẫn trí tới mức này.
「Ồ, rồi sao nữa?」
Tôi không đủ tinh tế để ôm người mình vừa chia tay, và tôi cũng không phải loại người cô đơn tới mức cần tình cảm của một người đã từng.
「Được rồi, về thôi.」
Tôi chầm chậm bước từng bước về nhà. Bất chợt, từng kỷ niệm tươi đẹp ở bên Shiori ùa về trong tâm trí tôi. Hơi thở trắng xóa của tôi chiếu rọi ánh đèn đường như đang tô đậm nét cô đơn của tôi.
「Nghĩ lại thì, mình lỡ mua quà sinh nhật mất rồi.」
Thật sai lầm khi chuẩn bị trước một món quà bất ngờ, chẳng giống tôi chút nào.
「Chà, ổn thôi.」
Tôi có thể đơn giản là bán món quà sinh nhật này trên mạng. Thật ngu ngốc khi lo nghĩ về một chuyện vô ích vào thời điểm hiện tại.
Thứ tôi cần bận tâm lúc này là…
「...Kết thêm bạn thôi.」
Tôi khẽ lẩm bẩm, rũ bỏ mọi suy nghĩ không cần thiết. Vì lý do gì đó gió trời hôm nay lạnh hơn mọi khi rất nhiều.