Tôi từng rất thích món cà ri của mẹ tôi.
Tsukishima Runa, tôi là một kẻ âm u. Sinh ra trong một gia đình có điều kiện và được thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ tôi nên bề ngoài tôi vô cùng hoàn hảo. Nhưng bên trong, tôi lại hoàn toàn trống rỗng, như một chiếc hộp kẹo sau khi đã qua sử dụng.
Kể từ khi còn bé, tôi phải học đủ thứ. Piano, hội họa, bơi lội, và rất rất nhiều. Họ bắt tôi thử tất cả vì họ không biết thiên phú của tôi là gì, nhưng chưa một lần tôi đạt được thành quả đáng kể. Mỗi lần như vậy, cha mẹ sẽ lại cười mà nói, “Cái này cũng không hợp với con rồi, Runa-chan.”
Tôi đã trở nên hư hỏng và buông thả.
Cha mẹ vẫn sẽ yêu tôi vô điều kiện dù do tôi có đạt được thành tựu gì hay không. Một môi trường nơi tôi có thể có tất cả dù muốn hay không muốn. Một cuộc đời hạnh phúc khiến ai nhìn vào cũng phải ganh tị.
Thật hết sức nhàm chán, tôi nghĩ.
Không lâu sau, tôi đã dừng mọi lớp học năng khiếu, nghe lời cha mẹ và chú tâm vào việc học. Vị gia dư đã dành thời gian dạy tôi cẩn thận và tỉ mỉ để đảm bảo tôi hiểu. Khi tôi đạt được 100 điểm trên bài kiểm tra, cha mẹ tôi đã nở nụ cười thật lòng.
Trong một môi trường nơi tôi có thể có tất cả, duy chỉ có bên trong tôi trống rỗng. Vào một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một con búp bê và ngay cả ý thức cũng sẽ biến mất. Những suy nghĩ ấy đeo ám tôi mọi ngày… Ấy vậy, tôi vẫn có một mong muốn nhỏ, đó là có thể đáp lại kỳ vọng của cha mẹ, những người đã thương yêu tôi rất nhiều.
Một ngày nọ, hương vị món cà ri của mẹ tôi thay đổi. Mẹ tôi vì không thường tự tay nấu ăn, nên rất hiếm khi bà làm cà ri. Hương vị của nó nhạt nhẽo hơn nhiều so với những món gia đình tôi thường ăn, nhưng vì lý do gì đó, tôi thích nó.
Ấy thế ngày hôm đó, hương vị rất khác. Tò mò, tôi hỏi. Mẹ tôi phấn khích giải thích rằng bà đã làm theo một công thức lấy được trên mạng. Cha tôi không khen không ngớt lời rằng đó là món cà ri ngon nhất ông từng ăn.
「Con thích như trước đây hơn.」
Chỉ một hành động nhỏ của ích kỷ. Gương mặt cha mẹ tôi nghe những lời đó cứ như thể họ đang nhìn một con búp bê nói chuyện, hai mắt họ xoe tròn trong kinh ngạc, ngơ ngác nhìn tôi… Đó là khi tôi hiểu ra.
Tôi là một con búp bê. Một con búp bê xinh xắn, dễ thương tồn tại để làm được những điều cha mẹ tôi chưa thể làm, không thể làm và muốn làm. Chẳng ai quan tâm bên trong tôi thế nào.
Dù có là cha mẹ, bạn bè, gia sư, hay bạn cùng lớp, chưa một ai thật sự tìm hiểu con người tôi. Tôi là một con búp bê không có nhận thức riêng. Luôn phải mặc những bộ váy dễ thương và đeo trên môi một nụ cười. Không bao giờ được hó hé lời nào.
Do đó, có lẽ.
Tôi mới bị con người đó hấp dẫn.
Đôi mắt màu đen tuyền tựa như có thể hút đi mọi thứ. Đôi mắt ấy có lẽ là tấm gương phản chiếu cho không gì cả. Biến tôi và mọi thứ xung quanh tôi vô giá trị như nhau. Một khoảng không u tối hơn cả miền hư vô. Một thiếu sót vượt xa cả tôi. Chuyện gì có thể xảy ra bên trong một người như cậu ấy được nhỉ? Tôi trở nên hứng thú với cậu ấy.
Tôi từng thích món cà ri của mẹ tôi.
Giờ, tôi không thích nó nữa
*
「Cậu vẫn ổn chứ, Senri-san?」
Giọng nói của Tsukishima-san kéo tôi trở về thực tại. Giờ nghỉ trưa hai hôm sau sinh nhật Shiori. Tôi đang dùng bữa cùng Tsukishima-san, nhưng dường như lơ đễnh lần nữa.
「...Xin lỗi. Tớ hơi phân tâm tí.」
Tôi buộc bản thân phải mỉm cười, đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân khỏi những cảm xúc đã ăn sâu vào trái tim… Thật thảm hại, suy nghĩ của tôi lại trôi về người phụ nữ đó cứ hễ lần nào không chú ý.
「Từ biểu hiện của cậu, lại có chuyện gì với Shiori-san à?」
「Cậu thật sự có thể nhìn thấu mọi thứ, phải không? Tsukishima-san.」
「Người duy nhất có thể khiến cậu tạo gương mặt đó chỉ có cô ấy thôi.」
「Cái đó…tớ không chắc nữa.」
Tôi không phải một người quá kiên nhẫn. Khi lo lắng tôi sẽ lo lắng, khi giận thì tôi sẽ giận. Không phải Shiori đặc biệt hay gì.
「Tình yêu quả là một thuật toán rắc rối nhỉ?」
「Không phải cái đó còn tùy vào mỗi người sao? Hay tùy vào cách mọi người yêu và được yêu?」
「Vậy Senri-san thích cái nào hơn, yêu hay được yêu?」
「...Đây là một câu hỏi khó.」
Nó khiến tôi hơi nhức đầu.
「..Tớ không chắc lắm vì tớ không giỏi ở khoản này, nhưng nếu phải chọn, tớ nghĩ mình muốn yêu hơn.」
「Tại sao vậy?」
「Cậu không thể chắc chắn hoàn toàn việc mình có đang được yêu hay không, phải chứ? Không có cách nào có thể nhìn thấu hoàn toàn lời nói dối của người khác. Nhưng cậu có đang yêu hay không thì lại rất rõ ràng. Bởi vì không ai có thể hiểu rõ trái tim cậu ngoài chính bản thân cậu ra.」
「...Cậu không tin tưởng dù là con người, hay tình yêu, phải không Senri-san?」
「Đó không phải những thứ để tin vào, cả hai trong số chúng.」
…Nhưng nếu tôi chưa từng đặt niềm tin ngay từ đầu, tôi đã không phải thét lên như vậy. Là vì Shiori nên tôi mới tin tưởng? Hay là do khi yêu một ai, con người ta quên đi tất cả?
「Shiori-san không đáng sợ như cậu nghĩ đâu, Senri-san.」
Tsukishima-san nói như thể cô ấy nhìn thấu được tôi, đưa miếng sandwich của cô ấy và mỉm cười nhẹ.
「Tớ công nhận, nét diễn của Shiori-san phải gọi là thượng thừa. Cha ta rất thích đi xem kịch nên tớ được cha dẫn đi rất nhiều nhà kịch nổi tiếng, nhưng cô ấy là người đầu tiên tớ thấy thật sự biến thành một người khác trên sân khấu.」
「Shiori có thể đánh lừa chính bản thân cô ta, và quan trọng hơn… Cô ta không cả quan tâm trở về con người thật của mình. Cô ta không phải con người.」
Shiori xuất sắc cả về học vấn lẫn thể chất, cô ta cũng rất được lòng các giáo viên. Dù có hơi bất hòa với Kaori-san, mối quan hệ của cô ta với cha mẹ mình lại rất tốt. Không ai có thể nhìn thấu vở kịch của cô ta. Không ai nhận ra sự bất thường của cô ta… Có lẽ Tsukishima-san cũng không.
「Đổi chủ đề một chút, Tsukishima-san.」
「Sao vậy?」
「Nếu bạn trai cậu ngoại tình, cậu có sẵn lòng tha thứ không?」
「Tớ sẽ cho hắn đi ngủ với cá.」
「Haha, sợ ghê.」
「À mà, tớ có đùa đâu. Nghiêm túc đấy.」
「Ghê thật rồi.」
Có lẽ như vậy vẫn bình thường.
「Tớ không thật sự quan tâm tới lòng thủy chung gì đâu. Tớ cũng không muốn làm tổn thương một người từng phản bội tớ hay muốn họ phải hối hận.」
「Cậu thật sự cao thượng quá.」
「Không, không phải như vậy… Nên nói sao cho phải đây nhỉ? Tớ yêu một Shiori không ngoại tình, nhưng tớ không yêu một Shiori làm vậy. Nhị phân thôi, 0 hoặc 1. Dù tớ có từng yêu cô ấy tới nhường nào, một người đã phản bội tớ đều vô giá trị như rác thải.」
「...Senri-san còn ghê hơn cả tớ. Hay là, Shiori-san ngoại tình sau lưng cậu đấy à?」
「Ôi, bỏ xừ… À thì, tớ nghĩ Tsukishima-san biết cũng ổn thôi. Tớ cũng không biết tại sao lại vậy, nhưng đó là lý do chúng tớ chia tay.」
「...Tớ hiểu rồi. Nhưng Senri-san, nếu thế, sao trông cậu lại đau khổ tới vậy? Nếu thật sự chỉ là 0 hoặc 1, thì cậu đâu cần bận tâm bất cứ điều gì. Hiện tại cậu đang đau khổ vì điều gì?」
Tsukishima-san nhìn tôi. Đáp án rất đơn giản. Nhưng thật khó để trả lời. Trên hết, tôi sợ nhất phải bộc lộ cảm xúc thật của mình.
「...Tớ ghét những người luôn cho rằng mình đúng.」
Trào ra chỉ là những lời nói nhằm lẳn tránh câu hỏi.
「Cậu lại nói mấy lời khó hiểu nữa rồi…」
「Đâu có khó hiểu đâu. Tớ nhớ không nhầm thì là Sakaguchi Ango đã viết một bài luận rất thú vị. Ông đã thắc mắc tại sao Nhật Bản, một đất nước tốt đến mức ta có thể dễ dàng tìm lại chiếc ví đánh rơi, lại có thể có nhiều chính trị gia tham nhũng tới vậy. Tsukishima-san nghĩ sao?」
「...Tớ chịu.」
「Tớ cũng chịu nốt, nhưng Sakaguchi Ango trả lời rất tâm lý. Bởi vì họ đã vươn quá cao, tới nỗi họ nghĩ điều đó là bình thường. Bởi vì mọi người xung quanh họ đều làm vậy, họ nghĩ rằng mình lấy đi một chút sẽ chẳng sao. Địa vị và khả năng xóa đi mọi cảm giác tội lỗi.」
Tôi nhớ lại gương mặt của Shiori ngày hôm trước… Nó khiến tôi khó chịu.
「Vậy nên phần lớn mọi người không nghĩ mình đang làm gì sai. Vấn nạn bắt nạt và lạm quyền cũng thế. Vì có vẻ ngoài đẹp họ bắt nạt những kẻ có vẻ ngoài xấu hơn. Vì có thể hình vượt trội họ coi rẻ những kẻ yếu hơn. Vì có quyền hành lớn hơn họ đưa ra những yêu cầu vô lý với cấp dưới. Vì lớn tuổi hơn họ tỏ ra hách dịch. Vì nghĩ rằng mình đã rất chăm chỉ, họ cho phép bản thân buông thả. Nhưng thực tế thì sao, điều ác không bao giờ nên được dung thứ. Vậy nên tớ hận những kẻ vô sỉ cầu xin sự tha thứ, và tớ ghê tởm những kẻ nút sau cái vỏ bọc chính nghĩa.」
Kẻ ác thì nên đau khổ và chết đi. Vậy liệu khái niệm vị tha có còn cần thiết trong thế giới này?
「...Tớ không thể chối bỏ hay công nhận nó. Tuy nhiên, sử dụng nỗi cô đơn như cái cớ để ngoại tình là một lý do ích kỷ nên tớ hiểu được tại sao cậu ghét nó tới vậy… Nhưng rồi, khiến cho người lầm lỗi tự nhận lỗi sai khá là khó, phải không?」
「Đó là do chúng không nghĩ mình sai. Phần lớn lũ đần không tự nhìn lại hành động cũng mình và không thấy hối hận. Chúng chỉ đưa ra những lời ngụy biện nhạt nhẽo, than trách mình bị oan.」
Tôi hít lấy một hơi thật sâu để bình tĩnh lại suy nghĩ của mình.
「Nên cái tớ không thể tha thứ không phải việc cô ta ngoại tình, mà là kể cả đã ngoại tình, cô ta không chút hối cải hay ăn năn, thậm chí một chút tổn thương cũng không. Đấy là điều chắc chắn tớ không tha thứ cho được rồi. Nên nói chính xác thì tớ ức chế hơn là đau khổ.」
Cô ta có thể vứt bỏ nhân cách dễ như vứt một cục rác, không bao giờ bị tổn thương dẫu có bất cứ chuyện gì xảy ra. Mọi thứ là vấn đề của người khác, thế giới cô ta đang sống là thế giới luôn có ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên mình.
「Cậu có thật sự tin rằng Shiori-san là một con quái vật có thể trở thành bất cứ cậu ấy muốn không?」
「...Tớ có, nhưng chắc là không rồi nhỉ, Tsukishima-san?」
「Shiori-san quả thực là một thiên tài. Nhưng thiên tài chẳng phải cũng là con người? Cả cậu và Shiori-san vẫn mang thân xác phàm trần, sẽ chết nếu bị đâm. Hai cậu không phải quái vật」
Tsukishima-san khẽ hé môi cười và tiếp tục.
「Môi Shiori-san đã nứt nẻ từ rất lâu rồi. Nếu cậu ấy thật sự là một con quái vậy, thì sao cậu ấy lại quên mua son dưỡng môi?」
「Cái đó…Có thể là một phần vở diễn của cô ta…」
「Hà cớ gì? Diễn cho ai? Nói tớ nghe.」
「........」
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Trước đây tôi không để ý, nhưng ít nhất môi cô ta đã như vậy từ tiết mỹ thuật lần trước.
「Trong lớp mỹ thuật, Shiori-san là…người duy nhất không tiến bộ lên. Cái đó là diễn cái gì?」
「........」
Tôi cũng không lý giải được cái đó.
「”Nếu bạn bắt chước một người điên và chạy xuống phố, thì bạn sẽ trở thành một người điên”. Điều này có thể hơi sai, nhưng nếu một thiên tài Shiori-san đóng vai một người điên, cậu ấy sẽ giống người điên hơn cả một người điên thật. Nhưng đó vẫn chỉ là diễn xuất. Dù cậu ấy có giả vờ quên đi cơn đau thế nào đi nữa, khi hạ màn, cậu ấy chỉ là một cô gái bình thường.」
「Kể cả thế, tớ cũng không có ý định dính líu với Shiori thêm lần nào nữa.」
Tổn thương cô ta chỉ để thỏa mãn cái tôi nhỏ mọn của tôi sẽ chỉ tổ lãng phí thời gian. Chẳng bằng trút giận lên bao cát.
「Senri-san nè. Cậu có muốn giả vờ làm bạn trai tớ không?」
「...Ý cậu là sao?」
Tôi nhìn Tsukishima-san, bối rối trước lời đề nghị bất chợt.
「Ý tớ chính là vậy đấy. Chúng ta sẽ giả vờ ân ái trước mặt Shiori-san. Bằng cách đó, cậu có thể tổn thương cậu ấy mà không dính líu.」
「Nghe này, tớ trân trọng ý tốt của cậu, nhưng—」
「Cậu chưa thử làm sao biết dược. Ít nhất thì Senri-san, tớ không nghĩ cậu có lý do để từ chối tớ.」
Tsukishima-san mỉm cười, gương mặt cô ấy gợi nhớ đến một đứa trẻ chuẩn bị bày trò chơi khăm. Tôi không đoán được ý định thật sự của cô ấy ẩn sau nụ cười đó… Nhưng dù cho Tsukishima-san có đang nghĩ gì nữa, tôi không định dính líu tới Shiori nữa. Sẽ không có gì thay đổi trong cái thực tế đơn điệu này nữa.
「.........」
Cơ mà, nếu tôi có thể làm tổn thương Shiori như gợi ý của Tsukishima-san, nếu tôi thật sự có thể làm tổn thương cô ta…thì có lẽ tôi sẽ thoát được khỏi lời nguyền mang tên Hanamiya Shiori này.
Có lẽ tôi sẽ có thể thoát khỏi cơn đau đầu inh ỏi, và nỗi ức chế tột cùng này.
「Từ giờ mong được cậu chiếu cố nhé? Senri-san.」
Và rồi, Tsukishima-san mỉm cười.
「...Bên này cũng vậy.」
Nuốt lại vô số cảm xúc hỗn tạp, tôi đáp lời.