Ngoại tình chỉ là một sai sót nhất thời trong suy nghĩ.
Nói theo cách nào đó, em cảm thấy cô đơn. Em không thể chống lại dòng chảy của thời gian. Một nụ hôn chỉ là sự động chạm của hai đôi môi, nó không thể lay chuyển cảm xúc trong tim. Nên em đã nghĩ nó sẽ ổn thôi. Cuộc hẹn hôm sinh nhật chỉ là để em đáp ứng sự kỳ vọng từ những người xung quanh em thôi. Em không hề có ý làm tổn thương anh.
Em đã nghĩ rằng anh vẫn sẽ tha thứ cho em như mọi khi.
Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em xin lỗi. Xin anh hãy tha thứ cho em. Em xin hứa sẽ không tái phạm nữa đâu. Em sẽ không khiến anh bận lòng thêm nữa. Từ giờ trở đi, em sẽ chỉ sống vì mình anh, nên xin anh hãy tha thứ cho em. Em xin anh.
「Đủ rồi, ồn ào quá…Đừng nói mấy lời sến súa này nữa.」
Lời thì thầm yếu ớt bị lấn át trước tiếng mưa rơi. Shiori nhìn những cành anh đào trơ trụi dưới mưa bằng ánh mắt lạnh lùng.
「Người con gái biến thành quái vật dưới nhành hoa anh đào bị chàng trai bóp cổ và giết chết. Chàng trai rồi cũng hóa thành một bông hoa, và tất cả những gì còn lại chỉ là khoảng không lạnh lẽo…Hiện tại, chúng ta giống hệt như các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết yêu thích của anh đó, Senri à.」
Shiori thở dài, như thể dòng suy nghĩ của cô vừa thay đổi. Chỉ mới vậy, bầu không khí quanh cô cũng thay đổi theo.
「Nếu khi ấy anh nhẹ nhàng đón nhận cái ôm của em và nói rằng mình tha thứ cho em…chuyện gì sẽ xảy ra với em nhỉ? Em khó có thể tưởng tượng được.」
Senri không nghĩ như vậy. Một người tỉnh táo không thể nào nói rằng. ‘Sự công bình là mặt trái của hạnh phúc.’ Tất cả những người đang hạnh phúc đều sai, và tất cả những kẻ công bình đều đang khổ sở. Không tồn tại hạnh phúc nào mà không có lỗi lầm, hay sự công bình nào mà không đau. Đó là những gì Senri nghĩ.
「Quả thật, mặt trái của hạnh phúc luôn có một thứ nhớp nháp kinh tởm, và công bình luôn đâm vào tay ta những chiếc gai nhọn. Em công nhận điều đó, nhưng anh vẫn còn đang tự trách bản thân. Đó không phải cách con người suy nghĩ đâu, Senri à.」
Sở dĩ Senri nổi cáu có lẽ không phải do vụ ngoại tình, mà là vì cái tâm lý hư hỏng muốn được tha thứ dù có làm gì sai. Nếu một người đã thật sự ăn năn hối cải, thì người đó đã không phải thốt ra dù chỉ một lời cầu xin tha thứ.
“Nếu có thừa thời gian xin lỗi, thì cô nên khóc thương cho những nỗi đau mình gây ra”, cậu nói. Cậu tin rằng một thế giới nơi mọi người đều có được hạnh phúc thật kinh tởm. Những người hạnh phúc đều sai, và những kẻ bất hạnh cũng sai nốt.
Nếu có sự khác biệt giữa hai kiểu người này. Đó cũng chỉ là họ có đang khổ sở hay không.
「Có lẽ anh không hiểu được giá trị cốt lõi của vị tha rồi. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai phản bội anh, dù cho họ có bị tổn thương và ăn năn tới đâu. Anh tin rằng tội lỗi là một chiếc gai vĩnh viễn không thể bị gỡ bỏ.」
Shiori hiểu được cảm xúc của Senri tới một mức độ nào đó. Dẫu biết được điều này, cô cũng không thể nói được gì khác khi ấy. Sự tủi thẹn cô bày ra khi đó không khiến khát khao muốn được ở bên Senri nguôi đi phần nào.
「Anh không muốn tha thứ cho bất cứ ai. Anh cũng không muốn được bất cứ ai tha thứ. Nhưng đó chính xác là lý do em muốn có được tình yêu của anh…Em vẫn muốn được yêu lắm, Senri à.」
Vậy thì tại sao cô lại phản bội anh ấy? Tại sao cô lại cư xử như thể cô đang coi thường anh ấy? Nói mấy lời này sau khi bị đá thật vô lý. Suy nghĩ của cô đang có mâu thuẫn.
Một giọng nói vang lên từ sâu bên trong.
Shiori bật cười.
「Những người gặp mâu thuẫn giữa con tim và lý trí không có gì làm lạ. Tôi sẽ không gọi đó là mâu thuẫn đâu. Ngay từ đầu, nhân loại đã được thiết lập như vậy. Nên nếu có thứ gì khác về tôi, thì đó là cách tôi nhìn nhận trái tim đó. Một trái tim được tất cả mọi người trân quý không hơn gì thứ công cụ chỉ đáng để tôi dùng một lần.」
Sinh ra trong một thế giới lầm lỗi. Một con quái vật được sinh ra trong một thế giới dành cho con người. Dẫu cho nó có cố diễn giống con người tới nhường nào đi nữa, nó cũng sẽ không bao giờ thành một con người đích thực.
「...Nghe có vẻ giống cốt truyện tiểu thuyết.」
Giọng nói của Shiori vang vọng một cách bất thường. Cuốn theo cơn gió lạnh mà đi.
「Anh biết đấy, Senri. Tình yêu là một khái niệm kinh tởm. Tình yêu song phương chẳng khác gì địa ngục. Tình yêu là một thứ mỏng manh, nếu tất cả chúng ta không cố hết sức trân trọng, thì nó sẽ dễ dàng vỡ tan thành rác rưởi. Nhưng con người chúng ta được tạo nên để làm điều kinh tởm đó. Chúng ta không thể chỉ giao phối và sinh sản như giòi bọ được.」
Cơn mưa dần ngớt đi. Shiori tiếp tục nhìn lên những đám mây mỏng manh với ánh mắt vô hồn.
「Nếu em là một cô gái bình thường, có lẽ em sẽ cảm thấy ghen khi thấy anh thân thiết với các cô gái khác. Thấy anh hạnh phúc với người khác không phải em có lẽ sẽ khiến em tổn thương. Nhưng cả anh và em không đơn giản như vậy…Rất có thể có một người hiểu được giá trị của em. Như cách anh từng làm.」
Cơn giận của Shiori đã đặt nhầm chỗ, cũng như lời than thở của cô. Nhưng những cảm xúc bên trong hai người họ, không ai có thể hiểu được, ngay cả chính bản thân họ.
「Nhưng không vì vậy mà em từ bỏ đâu. Không bao giờ… Dù anh có căm hận em tới mức nào.」
Mưa đã tạnh. Ánh mắt trời chiếu rọi lên tấm thân ướt sũng của Shiori. Tựa như một nhân vật chính đứng dưới ánh đèn sân khấu, ánh mặt trời soi theo lối từng bước Shiori đi.
「Phư phư~ Mọi thứ đang trở nên thú vị rồi, phải không? Senri.」
Nếu có người có thể tùy ý chơi đùa cũng như vứt bỏ một trái tim độc nhất vô nhị, liệu người đó sẽ yêu thích điều gì? Một người không thể tìm thấy bất cứ thứ gì giá trị cũng như giá trị tồn tại trong mọi thứ, liệu người đó có thể có được hạnh phúc?
「Chắc chắn là không thể. Thế nên em mới cần anh. Như cái cách anh cần em…」
Cảm xúc thật lòng của Shiori, thứ mà không ai có thể hiểu nổi. Mục tiêu của cô vô cùng mơ hồ ngay cả với chính bản thân cô. Trên thực tế, có thể miêu tả chúng bằng một từ duy nhất.
—Shiori chỉ muốn ▪️▪️Senri.
Để đạt được mục tiêu đó, Shiori bắt đầu bằng việc bước đi với nụ cười trang nghiêm thường trực.