Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

rung động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng là mùa thu hoạch, đồng lúa chín tạo nên một mảng sắc vàng óng ả, Tô Tử Mặc cùng Chung Minh đứng trên bờ ruộng, gió nhẹ thổi tới bay bay tà váy hai người, thật như một bức tranh xinh đẹp.

Các tá điền buông công việc trong tay, tụ cùng một chỗ, xì xào bàn tán.

Gã sai vặt của Tống gia cùng đi theo các nàng, hướng bọn họ lớn tiếng nói:" Vị này là Tống gia thiếu nãi nãi, vị này là biểu tiểu thư."

Các tá điền vội vàng đứng thành một hàng, cung kính kêu:"Xin chào thiếu nãi nãi, xin chào biểu tiểu thư."

Tô Tử Mặc cúi người hái lên một gốc lúa, nói:"Nhìn hạt thóc này chắc tròn đầy đặn, xem ra năm nay thu hoạch không tệ."

Một tá điền nói:"Năm nay mưa thuận gió hoà, xác thực tốt hơn so với năm rồi."

Tô Tử Mặc không chút để ý nói:"Nói như vậy, năm nay thuế ruộng đất cũng nên tăng lên theo."

Các tá điền đều thay đổi sắc mặt, trong đó có một người xoa xoa tay tiến lên nói:"Năm trước gặp nạn sâu bệnh, thu hoạch giảm rất nhiều, lão phu nhân lại không chịu giảm thuế ruộng, sau khi nộp xong, chẳng những không kiếm được ngân lượng, mà ngay cả lương thực cũng không dư lại bao nhiêu, thật vất vả mới sống qua được mùa đông, năm nay mặc dù trời tốt thu hoạch được mùa, nhưng chúng ta mỗi người đều phải nuôi dưỡng một nhà già trẻ lớn bé, thiếu nãi nãi người xem coi có thể dàn xếp một chút hay không, có thể đừng tăng thuế lên được không?"

Gã sai vặt Tống gia thường ngày ở đây, trước mặt tá điền thường hay lên mặt, hung tợn nói:"Bộ chỉ các ngươi biết khóc than kể khổ hay sao, nhà ai không như vậy, thiếu nãi nãi của chúng ta vừa mới vào cửa, trong nhà chi tiêu nhiều, đương nhiên phải đòi tiền các ngươi rồi."

Chung Minh không ưa gã sai vặt ỷ thế hiếp người, lạnh lùng cười:"Từ bọn họ có thể lấy được bao nhiêu tiền, không phải khó khăn sao, muốn ta nói, thì bán đi vài tên hạ nhân mới là đúng đắn, không có tiền còn ra vẻ là chủ tử làm cái gì."

Gã sai vặt bị mỉa mai, mặt lúc đỏ lúc trắng, vốn Chung Minh là biểu tiểu thư, hắn không phục có thể biện bạch mấy câu, nhưng khổ nỗi không bao lâu nữa Chung Minh sẽ gả vào Chung gia làm chủ tử, hắn nào dám phản bác, đắc tội nàng, nói không chừng hiện tại nàng đã có thể đem bán hắn, đành lui về phía sau, không dám nói nữa.

Chung Minh cau mày nói với Tô Tử Mặc :"Ngươi sẽ không thật muốn tăng thuế ruộng đất của bọn họ đấy chứ? Tống gia đã muốn nghèo đến mức đó sao?"

Tô Tử Mặc cười nói:"Ta vừa mới đảm nhận cái nhà này, như thế nào lại đi làm chuyện xấu xa, người xưa nói tân quan tiền nhiệm tam đem hỏa, ta chẳng những không tăng thêm, còn muốn giúp bọn họ giảm đi ba phần, làm cho bọn họ phục người chủ mới như ta."

.

.

Các tá điền vừa nghe Tô Tử Mặc nói chẳng những không tăng thuế, mà còn giảm đi ba phần, ai cũng đều vui mừng, cao hứng, khen thiếu nãi là người tốt.

Chung Minh chỉ cảm thấy Tô Tử Mặc thật đúng là biết lôi kéo lòng người.

"Hôm nay mang ta ra khỏi thành, chính là muốn cho ta xem ngươi làm người tốt như thế nào sao?" Trên xe ngựa, Chung Minh hỏi Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc nói:"Qua không lâu muội cũng sẽ gả đến Tống gia, không muốn biết Tống gia có bao nhiêu của cải sao?"

Chung Minh vừa nghe liền nóng nảy, cao giọng nói:"Ai nói ta muốn gả!"

"Nếu không muốn gả, vì sao còn muốn lễ hỏi?"

Chung Minh đột nhiên hiểu ra, nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc,"Ý ngươi là muốn nói cho ta biết, hiện tại Tống gia là ngươi làm chủ, nếu đòi lễ hỏi, thì phải bàn với ngươi? Ngươi giảm thuế cho tá điền, biểu đạt Tống gia không có thu vào bao nhiêu cũng chính là không có tiền?"

Tô Tử Mặc cũng nhìn nàng, không nhanh không chậm nói:"Ta cũng không ngại nói thật với muội, lão phu nhân sở dĩ để cho ta làm chủ nhà này, điều kiện chính là kêu ta bàn lại chuyện lễ hỏi với muội."

"Cho nên ngươi là đang theo ta cò kè mặc cả?" Chung Minh nheo mắt lại, trong ánh mắt lộ ra nguy hiểm, như là sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Không ngờ Tô Tử Mặc đang ngồi ở đối diện, bất chợt đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Chung Minh, hai khuôn mặt cơ hồ dán sát nhau, nhìn nàng nói: "Ta chỉ muốn biết mục đích thật sự của muội là gì?"

Chung Minh không dự đoán được Tô Tử Mặc đột nhiên tới đây, đối mặt dung nhan gần trong gang tấc, Chung Minh lại không có tiền đồ, mặt đỏ tim đập, hết lần này tới lần khác trốn không thoát, chỉ có thể nhìn nàng, thấy lông mi cong vút thật dài, ánh mắt long lanh, Chung Minh chợt có chút cà lăm: "Ta.....Ta...không có mục đích gì, ta làm gì có mục đích nào."

Tô Tử Mặc cong lên khóe miệng, càng xích lại gần nàng, chậm rãi nói:"Ta muốn nghe lời nói thật."

Chung Minh bị buộc không đường thối lui, thật sự tránh không khỏi, đành phải nhắm mắt lại, nói:"Ta có mục đích gì với ngươi không quan hệ."

Chung Minh bị buộc không đường thối lui, thật sự tránh không khỏi, đành phải nhắm mắt lại, nói:"Ta có mục đích gì với ngươi không quan hệ."

Tô Tử Mặc buồn cười nhìn nàng, rốt cuộc lui người ra một ít, nói: "Từ lần đầu tiên muội tìm đến ta, khuyên ta đừng gả cho biểu ca muội thì muội và ta đã là có liên quan rồi, nếu ta và muội lại cùng gả ột tên nam nhân, vậy muội nói giữa chúng ta có quan hệ hay không? Huống chi ta đã sớm nói qua với muội, chúng ta là người cùng trên một thuyền, chuyện của ta muội biết rõ ràng chi tiết, không có lý do gì muội lại giấu giếm ta."

Cảm giác áp lực bớt đi, Chung Minh mở to mắt, thấy Tô Tử Mặc đã cách xa nàng một chút, nhẹ thở ra một hơi mới nói:"Ta không phải không muốn nói cho ngươi, mà là không biết nói như thế nào."

Tô Tử Mặc cười cười nói:"Muội cứ việc nói, muội không lý giải rõ thì để ta giúp."

Chung Minh nói: "Ngươi thật đúng là am hiểu lòng người."

Tô Tử Mặc ngồi thẳng thân mình, bộ dáng đang chăm chú lắng nghe.

Chung Minh biết hôm nay không nói không được:"Ta nói thì cũng được, bất quá ngươi phải đáp ứng không được hỏi ta nguyên nhân."

Tô Tử Mặc đưa tay, ý bảo nàng có thể nói .

"Kỳ thật mục đích của ta rất đơn giản, chính là phá đổ Tống gia, muốn biểu ca ta không chết tử tế được!"

Dù là Tô Tử Mặc có chuẩn bị, cũng không dự đoán được Chung Minh sẽ nói ra lời độc ác như vậy, sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi:"Vì cái gì?"

Chung Minh nói:"Ta nói rồi không nên hỏi ta nguyên nhân."

Tô Tử Mặc nói:"Được rồi, một khi đã như vậy vì sao còn đáp ứng gả cho biểu ca muội?"

"Ta đều nói rất nhiều lần, ta sẽ không gả cho biểu ca, ngày đó sở dĩ không có lập tức cự tuyệt là vì ngươi......" Chung Minh nói một nửa đột nhiên ngừng.

Tô Tử Mặc lại nghe rõ lời của nàng, chỉ vào chính mình hỏi:"Bởi vì ta?"

"Không phải là......là.....không phải..." Chung Minh có chút nói năng lộn xộn .

"Không phải là......là.....không phải..." Chung Minh có chút nói năng lộn xộn .

Đang mở miệng nói chuyện, đột nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, Chung Minh không ngồi chắc, chúi người về phía trước trực tiếp ngã về phía Tô Tử Mặc, chỉ nghe "Ôi" một tiếng, ót Tô Tử Mặc đập xuống băng ghế dài.

Chung Minh sợ hãi, quên mất phải ngồi dậy, nằm trên người Tô Tử Mặc, lo lắng hỏi:"Ngươi không sao chứ?"

Cú đụng đó quả thật rất mạnh, Tô Tử Mặc vừa định trách cứ Chung Minh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Chung Minh, lại nuốt xuống lời trách cứ trong lòng chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Chung Minh yên tâm, muốn bò dậy, kết quả bị xóc nảy thêm một cái, lại ngã lên người Tô Tử Mặc, Chung Minh mất hứng, lớn tiếng hỏi:"Chuyện gì xảy ra?"

Gã sai vặt ngoài xe trả lời:"Thiếu nãi nãi, biểu tiểu thư ngồi cho chắc, bánh xe bị sụp hố, ta đang đẩy nó ra." Vừa dứt lời, lại là một cái xóc nảy.

Chung Minh dứt khoát không đứng dậy, còn ôm chặt Tô Tử Mặc dưới thân, nói:" Chờ chút nữa là tốt rồi."

Tô Tử Mặc bị nàng ôm vào trong lòng, nghe thấy trên người nàng có một hương thơm nữ nhi nhàn nhạt, cái gì cũng chưa nói, chỉ hướng nàng ôn nhu cười.

Chung Minh nhìn thấy nụ cười quen thuộc kia, lại ngẩn người ra, nhất thời quên mất tình cảnh hiện tại của các nàng, chỉ cảm thấy Tô Tử Mặc cực kỳ mê người, lại thêm một cái xóc nảy, Chung Minh mượn thế thẳng tắp hôn lên đôi môi như cánh hoa đỏ tươi ướt át của Tô Tử Mặc......

Thẳng đến khi gã sai vặt ở ngoài kêu lên:"Bánh xe ra rồi, không có việc gì !" Lúc này Chung Minh mới cả kinh khôi phục thần trí, lập tức rời đi môi Tô Tử Mặc, cuống quít bò dậy khỏi người nàng, muốn giải thích,"Ta vừa rồi...... Cái kia......" Cũng không biết muốn nói cái gì, cuối cùng nói,"Thật xin lỗi."

Chung Minh không có nói đó là chuyện ngoài ý muốn, bởi đó là chuyện biết rõ mà vẫn làm.

Trên mặt Tô Tử Mặc không hề có vẻ tức giận, thật giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra, nàng ngồi dậy thẳng người, chỉ lo để ý y phục xốc xếch trên người.

Chung Minh thấy Tô Tử Mặc như vậy nên cũng không nói nữa, kỳ thật nàng cũng không biết vì sao đột nhiên có loại xúc động kia với Tô Tử Mặc, nghĩ đến mới vừa rồi, đáy lòng lại rạo rực một trận, theo bản năng liếm môi một cái, trên môi còn lưu lại hương vị Tô Tử Mặc.

Truyện convert hay : Muôn Đời Đệ Nhất Thần

Truyện Chữ Hay