Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

đương gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Gia gia, Tử Mặc viết xong rồi, người xem thử." Tô Tử Mặc buông bút, đưa sổ sách cho lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa nhìn vừa gật đầu:"Rõ ràng mạch lạc, chữ viết đẹp, không tệ không tệ."

Tô Tử Mặc khiêm tốn nói:"Gia gia quá khen."

Lão phu nhân khép sổ sách lại:"Hiện tại thu chi trong nhà hẳn là con đã rõ ràng."

Tô Tử Mặc gật gật đầu.

Lão phu nhân thở dài:"Từ khi lão gia cùng phụ thân Tuấn Kiệt lần lượt qua đời, Tống gia chúng ta ngày càng lụn bại, phải dựa vào mấy mẫu đất này cùng hai cửa tiệm mới miễn cưỡng nuôi được cả đại gia đình, con là thiên kim Hầu gia, để con gả vào đây, quả thật là uỷ khuất."

Tô Tử Mặc vội nói:"Gia gia trăm ngàn lần đừng nói như vậy, lấy chồng thì phải theo chồng, Tử Mặc nếu gả vào đây, liền không một câu oán hận."

Lão phu nhân trấn an nói:"Thật sự là một đứa nhỏ hiểu chuyện, hiện tại ta đem sổ sách Tống gia giao cho con, về sau nhà này sẽ do con quản."

Tô Tử Mặc vội vàng chối từ:"Gia gia trăm ngàn lần không thể!"

Lão phu nhân nói:"Con là Tống gia thiếu phu nhân có gì mà không được."

"Tử Mặc vừa mới gả lại đây, hết thảy còn chưa quen thuộc."

"Đây là bước đầu tiên."

Tô Tử Mặc nói:"Gia gia, người vẫn là nên nói thật cho Tử Mặc biết, có phải người gặp phải chuyện gì khó xử hay không?"

Tô Tử Mặc nói:"Gia gia, người vẫn là nên nói thật cho Tử Mặc biết, có phải người gặp phải chuyện gì khó xử hay không?"

Lão phu nhân trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khen ngợi:"Quả thật là rất thông minh."

Tô Tử Mặc không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, một người nắm quyền mấy chục năm sao có thể dễ dàng giao ra quyền lực trong tay, huống chi nàng vẫn là một tân tức phụ mới vừa vào cửa còn chưa được ưu ái.

Lão phu nhân mang vẻ mặt áy náy, kéo tay Tô Tử Mặc nói:"Chuyện hôm qua, thật để cho con ủy khuất ."

Quả nhiên vẫn là chuyện Tống Tuấn Kiệt nạp thiếp, Tô Tử Mặc tiên phát chế nhân nói:"Kỳ thật Tử Mặc cũng có chỗ làm không đúng, Tử Mặc biết gia gia một lòng hy vọng hai chúng ta hòa hảo mới nói như vậy, là Tử Mặc không biết cảm kích mà thôi."

Lão phu nhân liên tục gật đầu nói:"Con hiểu được là tốt rồi, ta chỉ không nghĩ tới con cũng là đứa nhỏ quật cường, tình nguyện để mình chịu ủy khuất cũng không nguyện tha thứ Tuấn Kiệt."

Tô Tử Mặc nói:"Tử Mặc chính là kiên trì theo nguyên tắc, hơn nữa phu quân nạp thiếp, Tử Mặc cũng không cảm thấy có gì ủy khuất."

Lão phu nhân đang ở uống trà suýt nữa bị sặc, đặt chén trà xuống rồi nói:"Làm chính thất còn có thể có tấm lòng này là rất khó."

Tô Tử Mặc mím môi cười cười.

Lão phu nhân nói:"Minh nhi, đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, chẳng qua bị nương nó cưng chiều quá nên tính tình có chút không tốt, về sau các con ở chung, sợ là con phải bao dung cho nó nhiều một chút."

Tô Tử Mặc cúi đầu nói:"Tử Mặc đã biết."

Lão phu nhân đột nhiên đổi đề tài, nói:"Trước khi Minh nhi gả tới đây, xác thực có chuyện khó xử".

"Gia gia không ngại cứ nói thẳng."

"Gia gia không ngại cứ nói thẳng."

Lão phu nhân nói:"Là như thế này, tối hôm qua mẫu thân Minh nhi tới tìm ta, nói Tuấn Kiệt có thể nạp Minh nhi làm thiếp, bất quá cần chút lễ hỏi." Thấy Tô Tử Mặc không lên tiếng, lại nói,"Kỳ thật cũng không thể trách Văn Thục, Minh nhi là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ đến lớn đều che chở trong lòng bàn tay. Hiện tại ủy khuất gả cho Tuấn Kiệt làm thiếp, người làm mẹ khẳng định trong lòng chịu khổ sở, tuy nói Chung gia không thiếu bạc nhưng cần chút lễ hỏi cũng là hợp lý, chẳng qua......"

"Chẳng qua thế nào a?" Tô Tử Mặc hỏi.

Lão phu nhân nhíu mày, tựa hồ khó có thể mở miệng, một hồi lâu mới nói:"Chẳng qua hơi nhiều một chút, Văn Thục mở lời chính là hai ngàn lượng, con cũng vừa mới nhìn sổ sách đó, chúng ta không phải không có để lấy ra, mà là sau khi lấy, gia sản liền thật sự không còn bao nhiêu nữa."

Tô Tử Mặc lại nhìn thoáng qua sổ sách trên bàn, nàng vừa rồi quả thật đã tỉ mỉ nhìn qua sổ sách một lần, bất quá nói như thế nào Tống gia cũng là mấy đời làm quan, làm sao có khả năng chỉ có chút ít của cải như vậy được, khẳng định lão phu nhân có cất giấu riêng, chỉ là không muốn lấy ra mà thôi, Tô Tử Mặc không có vạch trần, nói tiếp theo lời lão phu nhân:"Như thế thì đúng là nhiều, Tử Mặc là chính thất, gả vào đây cũng chỉ thu của gia gia cùng bà bà một ít lễ ra mắt, cô cô là nữ nhi của gia gia lại đòi hỏi nhiều như thế, một chút cũng không thông cảm để cho người khó xử."

Dù là Tô Tử Mặc nói nghe nhẹ nhàng bâng quơ nhưng cũng làm nét mặt già nua của lão phu nhân không khỏi đỏ lên, bà giả vờ ho nhẹ hai tiếng, nói:"Tử Mặc gả lại đây chỉ thu một hai bạc lễ hỏi tất cả đều là nhờ ngài thông gia thông cảm."

Tô Tử Mặc cười cười không có lên tiếng, nói đến mức này rồi, nàng đang đợi lão phu nhân cầu xin nàng.

Quả nhiên lão phu nhân không thấy nàng nói lời cảm thông, đành phải mặt dày nói rõ ràng:"Chuyện này kỳ thật nói khó thì không khó, chỉ cần nói thật cùng mẹ con các nàng là được, chẳng qua Văn Thục dù sao cũng là nữ nhi của ta, Minh nhi là ngoại tôn nữ, nếu ta nói ra lời này quả thật có chút khó nghe."

Tô Tử Mặc nói tiếp:"Vậy để cho phu quân nói đi, dù sao hắn cùng Minh nhi cũng là Lưỡng tình tương duyệt." Tô Tử Mặc cố ý nhấn mạnh bốn chữ lưỡng tình tương duyệt, nàng gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng còn chưa có gặp qua cả nhà không biết xấu hổ như thế này, nàng kính trọng lão phu nhân, mới đem ngữ khí nói nhẹ, nếu là bà bà hoặc Tống Tuấn Kiệt đến nói với nàng mấy lời này, nàng nhất định mắng lại bọn họ, có phu quân nào muốn nạp tiểu thiếp lại để cho chính thất đi cò kè mặc cả hay không, thật là quá hoang đường, nhưng nàng vẫn tỏ ra am hiểu lòng người, nói: "Người xưa có câu bảo vật vô giá dễ tìm, người tình xứng đôi khó kiếm, Tử Mặc tin tưởng Minh nhi có thể hiểu được."

Lão phu nhân làm sao không nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói, cũng khó trách Tô Tử Mặc, đúng là bà có làm người trước mặt khó xử, đồng thời cũng lĩnh giáo sự lợi hại của nàng. Tô Tử Mặc là tài nữ nổi danh, thông minh tinh tế, sao có thể để người ta điều khiển, ngay cả trong cách nói chuyện cũng là trong bông mềm có giấu kim châm, tứ lạng bạt thiên cân đã đem vấn đề khó khăn đẩy ngược trở về, lão phu nhân biết nếu hôm nay không cho nàng ưu thế gì thì hẳn là nàng sẽ không đáp ứng. Lão phu nhân đành lộ ra một nụ cười hoà ái, lấy trong người ra một xâu chìa choá, rồi cầm cả sổ sách nhét vào tay Tô Tử Mặc, nói:"Ta già rồi, không còn sức quản được cái nhà này nữa, con coi như thông cảm cho lão thái bà như ta, không cho phép lại chối từ."

Làm chủ gia đình cũng không phải chuyện gì xấu, trước khi xuất giá, trên dưới Tô gia chính là do nàng quản lý, nhiều người trả lễ cho cha nàng đến mức làm cho sổ sách dày cộm mà nàng còn quản được thì với tài chính ít ỏi của Tống gia làm sao có thể làm khó nàng, Tô Tử Mặc nói:"Gia gia đã nói như vậy, nếu Tử Mặc không đáp ứng, chính là phụ lòng tín nhiệm của gia gia đối với Tử Mặc, được, Tử Mặc đáp ứng người, sẽ tận lực hết khả năng quản lý gia nghiệp này."

Lão phu nhân nhìn thấy cái chìa khoá mình nắm giữ đã vài chục năm nằm trên tay Tô Tử Mặc đột nhiên có chút luyến tiếc, bất quá lời đã nói ra như bát nước đổ, không thể thu trở về, nghĩ đến tuổi mình cũng đã già, làm gì phải suốt ngày quan tâm đến cả nhà này nữa, cũng nên nghỉ ngơi hưởng phúc một chút, với lại có một người khôn khéo như Tô Tử Mặc coi quản, nói không chừng Tống gia ngày càng phất lên. Nghĩ như thế, lão phu nhân cũng buông lỏng được tâm tình.

Lại nghe Tô Tử Mặc nói:"Tử Mặc còn trẻ, kiến thức nông cạn, về sau nếu có chuyện đại sự, vẫn là muốn thỉnh gia gia xem xét quyết định ."

Lại nghe Tô Tử Mặc nói:"Tử Mặc còn trẻ, kiến thức nông cạn, về sau nếu có chuyện đại sự, vẫn là muốn thỉnh gia gia xem xét quyết định ."

Lão phu nhân càng cao hứng, luôn miệng đáp ứng.

Lúc Tô Tử Mặc gần đi, lão phu nhân lại trịnh trọng giao phó một lần,"Tử Mặc, chuyện lễ hỏi của Minh nhi, liền giao hết cho con ."

Tô Tử Mặc cũng trịnh trọng đáp lời:"Quyết không phụ sự nhờ vả của gia gia."

Lão phu nhân vừa lòng liên tục gật đầu.

Tô Tử Mặc đi trở lại phòng liền thấy Chung Minh đứng ở trong sân, đối diện cây lan treo ở góc tường mà ngẩn người, ngay cả nàng trở về cũng không biết, Tô Tử Mặc gọi nàng một tiếng, Chung Minh nghe tiếng mới quay đầu, nhìn thấy Tô Tử Mặc, lập tức giơ lên một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, Tô Tử Mặc cảm thấy thật đẹp mắt, bộ dạng Chung Minh quả là xinh đẹp.

"Ngoại tổ mẫu tìm ngươi làm cái gì mà đi hết nửa ngày?" Chung Minh hỏi.

Tô Tử Mặc không giấu diếm, chỉ vào sổ sách cùng cái chìa khóa nói:"Lão phu nhân để cho ta coi quản nhà này."

Chung Minh đầu tiên là "A" một tiếng, tiếp theo gật đầu nói:"Ngươi có thể." Trong lòng còn thầm bồi thêm một câu, ngươi thông minh như vậy mà.

Tô Tử Mặc nhìn nàng, lại nói:"Lão phu nhân còn giao phó cho ta một chuyện có vẻ khó giải quyết."

Chung Minh tò mò hỏi:"Chuyện gì?"

Tô Tử Mặc nói:"Chuyện này có liên quan đến muội."

Truyện convert hay : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh

Truyện Chữ Hay