Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

chính văn hoàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ta muốn nghe sự thật." Tô Tử Mặc quan sát tỉ mỉ, thấy đôi mắt Tri Họa tuy rằng bị sưng lên nhưng trên mặt không có vẻ bi thương, vả lại trên đường đến đây nàng đã nghĩ tới một tình tiết bị mình xem nhẹ, cho nên nàng càng thêm tin tưởng Chung Minh đã tương kế tựu kế thành công, huống chi Chung Minh sống không thấy người, chết không thấy xác, sự kiện càng lộ ra vẻ kỳ quái.

Tri Họa thấy Tô Tử Mặc đến cũng kinh ngạc không thôi, nàng biết Tô Tử Mặc sẽ đến, nhưng không nghĩ nhanh như vậy, trong thâm tâm thật sự thấy bất bình cho Chung Minh, vốn định giấu giếm, tiếc rằng dưới ánh nhìn sắc bén của Tô Tử Mặc, Tri Hoạ biết sẽ không dễ nói dối nàng, tâm lý trở nên lúng túng thế là nói hết một mạch từ đầu đến đuôi.

Tô Tử Mặc nghe nói Chung Minh bình yên vô sự, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, có điều nàng vẫn tràn đầy áy náy, Chung Minh gặp chuyện lớn đến thế mà nàng lại không ở bên cạnh, nếu Chung Minh thật sự xảy ra chuyện gì, đời này nàng cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Tri Họa nói cho Tô Tử Mặc biết, sáng sớm Chung Minh sẽ rời khỏi thành, Tô Tử Mặc vốn muốn lập tức đi tìm Chung Minh nhưng trớ trêu lại bị một người ngăn chặn.

Tôn Chỉ Hải luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, mà án mạng này vốn được mưu tính từ trước, mặc dù bắt Tống Tuấn Kiệt ngay tại hiện trường, nhưng bị hắn nguỵ biện vài câu, Tôn Chỉ Hải liền lo lắng, đang lúc tâm trạng không yên, đột nhiên thấy Tô Tử Mặc, giống như thấy ánh rạng đông, có thể nào dễ dàng tha cho nàng đi.

Mà trong chuyện này, Tôn Chỉ Hải cũng có vai trò quan trọng, Tô Tử Mặc đương nhiên không thể bỏ mặc, theo hắn đến một gian phòng vắng vẻ, khơi thông tường tận toàn bộ sự kiện lại một lần nữa.

Trong lòng Tô Tử Mặc biết Tống Tuấn Kiệt cùng Trần lão bản mưu hại Chung Minh, nhưng chỉ dựa vào thị tì Tri Hoạ bên người Chung Minh cùng kẻ được lợi rơi xuống đầu là Tôn Chỉ Hải thì e là không dễ, dù sao bọn chúng một người là mệnh quan triều đình, một người là lão bản thanh lâu nổi danh, khó tránh phát sinh biến cố, cần phải an bài thích đáng một phen. Kế giả chết của Chung Minh thật ra không tệ, lúc trước Trần lão bản có thù cũ với Chung Minh, tuy cuối cùng cứu được mạng hắn, nhưng đả thương người cũng đủ để Chung Minh lãnh tội, nay chết rồi thì khỏi đối chứng, cho dù Trần lão bản có khai trước công đường thì cũng không người nào tin hắn, Trần lão bản tội ác ngập trời, Trịnh di nương cầm chứng cớ trong tay, chỉ cần từ đó điều tra đi xuống, một điều không thể nghi ngờ là Trần lão bản sẽ lãnh tội chết..Về phần Tống Tuấn Kiệt, nếu chỉ bán Chung Minh cho thanh lâu, thật không đủ xử nặng hắn, nhiều lắm định tội lừa bán nữ nhân, cắt chức quan rồi cho hắn ngồi vài năm tù mà thôi. Nhưng hoàn cảnh hiện tại đã khác, nếu tìm không thấy thi thể Chung Minh vẫn có thể tố cáo hắn giết người, nặng thì chết không toàn thây, nhẹ thì lưu đày ba ngàn dặm.

Hai người mật đàm suốt một canh giờ, khi Tôn Chỉ Hải đi ra giống như thay đổi thành người khác, thần thái bay lên hăng hái, Tô Tử Mặc chẳng những cung cấp nhân chứng mới vật chứng mới mà còn giúp hắn tìm ra sơ hở của án tử để tu bổ lại, còn tỏ vẻ nhất định sẽ đứng cùng trận tuyến với hắn. Sau lưng Tô Tử Mặc là Tô Hầu gia, Tôn Chỉ Hải còn lo lắng chi cho nhiều nữa, đã vậy Tô Tử Mặc còn cho hắn ăn thêm khỏa thuốc an thần, nàng nói,"Vốn cục diện này là do Tống Tuấn Kiệt cùng Trần lão bản dàn dựng, Chung Minh bất quá là vì vận khí tốt mới không bị chết đuối, Tôn đại nhân tính toán tài tình có thể biết trước, cho nên Tôn đại nhân cứ theo lẽ công bằng mà xử lý, không cần băn khoăn làm gì, giải quyết tốt chuyện này nhất định đạt công lớn, đợi đến cuối năm xét thưởng thành tích, nếu cha ta có thể viết hai câu đánh giá đúng trọng tâm, Tôn đại nhân sẽ có tiền đồ vô lượng." Tôn Chỉ Hải nghe được liền mở cờ trong bụng, lời Tô Tử Mặc nói chứa đến mấy tầng ý tứ, thứ nhất giũ sạch sẽ mối liên quan giữa hắn và việc này, đây cũng là điều hắn lo lắng nhất, Chung Minh tính kế dĩ nhiên sẽ không bán đứng hắn, hiện tại Tô Tử Mặc lại nguyện ý che lấp giúp hắn thì còn ai biết được nữa, thứ hai là Hầu gia sẽ giúp hắn nói chuyện, trong triều có quan lớn đỡ đầu thì hắn cớ gì để mình chịu thiệt, cho nên hắn sẽ cố hết sức để còn được thăng chức. Hắn càng thêm bội phục Tô Tử Mặc sát đất, Tô Tử Mặc không hổ là tài nữ đứng đầu kinh thành, cơ trí nhanh nhẹn, là người phi thường tài năng.

Ánh nắng sớm hơi lộ ra, cổng thành nam mở rộng, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy về hướng cổng thành, khi đến cổng thành thì dừng lại.

"Tiểu thư, không phải người muốn quay về đó chứ?" Tri Thư giật mình hỏi.

Chung Minh cắn môi không nói.

Tri Thư khuyên nhủ:"Hiện tại nếu trở về, sẽ là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ".

Chung Minh sao có thể không biết, chẳng qua nếu đi lần này, tình duyên cùng Tô Tử Mặc chỉ sợ cũng sẽ theo đó mà chặt đứt, nàng thật cảm thấy không cam lòng.

Tri Thư đoán được nàng vì Tô Tử Mặc mà hao tổn tâm tư, vừa như khuyên nhủ vừa như nói ra tình hình thực tế:"Tối hôm qua dù sao cũng là án mạng, sự tình liên quan biểu thiếu gia, sợ là đã rơi vào tay Tô Hầu phủ, nếu Tô tiểu thư có tâm, nhất định sẽ tới nha môn hỏi đến cùng, hỏi tới Tri Họa liền biết tình huống của tiểu thư, tiểu thư cứ yên tâm đi, người nếu đến thì sẽ đến, nếu thật sự không có duyên, cưỡng cầu cũng vô dụng".

Mặc dù sự tình chưa chấm dứt, nhưng nàng đoán Tống Tuấn Kiệt cùng Trần lão bản nhất định không có kết cuộc tốt, xem như báo xong thù hận kiếp trước, oán hận chất chứa cũng giảm đi không ít, hiện giờ lòng nàng chỉ còn tràn đầy vướng bận với Tô Tử Mặc, giống như bước vào ngõ cụt, thầm nghĩ vì sao Tô Tử Mặc không chịu gặp nàng, nàng muốn trực tiếp hỏi rõ ràng.. Lúc này nghe Tri Thư nói, Chung Minh cảm thấy có lý, nếu tối hôm qua Tô Tử Mặc không đến còn có thể nói là đêm đoàn viên không ra ngoài được, nhưng nay nghe nói nàng gặp chuyện không may vẫn chẳng quan tâm tới thì nàng quả thật không tất yếu cứ mãi khăng khăng cố chấp.

Nhưng Chung Minh vẫn có tin tưởng, nói:"Được, ta ở ngay tại nơi này chờ nàng".

"Nơi này?" Tri Thư cả kinh nói,"Nếu để cho người ta biết......"

Chung Minh không đợi nàng nói xong liền cắt ngang, "Lòng ta đã quyết, nếu trước lúc mặt trời lặn còn không chờ được Mặc tỷ tỷ, ta sẽ chết tâm".

Tri Thư biết khuyên nhiều vô dụng, đành phải nói:"Vậy cũng không thể đứng ở cổng thành, rất gây chú ý".

Khi nói chuyện, quả nhiên đã có thủ binh sinh nghi với xe ngựa dừng ở đây, ấn theo lệ lại đây hỏi.

Tri Thư vội giúp Chung Minh đội lên cái mũ có che lụa mỏng, sau đó lộ ra nửa người, cười nói:"Binh đại ca, tiểu thư nhà ta thân thể không khoẻ, vừa rồi đột nhiên phát bệnh, đút nàng viên thuốc cho nên mới trì hoãn, giờ chúng ta sẽ rời đi".

Chung Minh hợp thời ho khan vài tiếng.

Thủ binh liền tin, nhưng vẫn bực mình nói:"Đi mau lên, đừng rề rà chặn lối".

Thủ binh liền tin, nhưng vẫn bực mình nói:"Đi mau lên, đừng rề rà chặn lối".

Tri Thư liên tục đáp ứng, thúc giục gã sai vặt giơ roi đuổi ngựa, rất nhanh liền ra khỏi thành, được khoảng hai dặm, Chung Minh cho xe dừng lại, Tri Thư không khuyên nàng được, chỉ kêu nàng trăm ngàn lần đừng giở khăn che mặt ra.

Chung Minh còn không đến mức tùy hứng như vậy, chẳng những không có bỏ khăn che mà thậm chí cũng không xuống ngựa, lẳng lặng ngồi trên xe chờ, nếu Tô Tử Mặc đến đây thì chung quy vẫn có thể nhìn thấy nàng.

Cả đám người luôn sốt ruột còn Chung Minh chờ đợi trong sự thất vọng dày vò, từ sáng sớm đợi cho đến trưa, lại đợi đến lúc mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, vẫn không thấy bóng dáng Tô Tử Mặc, tâm tình rơi thẳng đáy cốc, xem ra Tô Tử Mặc thật không muốn tái kiến nàng, Chung Minh vô cùng đau khổ, nước mắt không nén được, cuồn cuộn rơi xuống.

Tri Thư cũng thay nàng khổ sở, nhưng càng biết rõ nơi đây không nên ở lâu, khuyên nhủ:"Có lẽ Tô tiểu thư bị sự tình gì giữ chân lại, chúng ta cứ về Thương Đồng trấn chờ, nhất định nàng sẽ đến".

Chung Minh khóc đủ, rốt cuộc cũng hết hy vọng, lau khô lệ, nói:"Chúng ta không thể về nhà".

Tri Thư không hiểu vì sao nàng đột nhiên thay đổi.

Chung Minh nói:"Nay ta đã không phải người Tống gia, xảy ra chuyện như vậy, quan phủ nhất định thông báo cha và nương ta, nếu ta trở về, chẳng phải là làm lộ chuyện hay sao, ít nhất cần trốn khoảng một năm rưỡi, đợi cho Tống Tuấn Kiệt bị định tội rồi trở về cũng không muộn, đến lúc đó mặc dù Tống Tuấn Kiệt bị phán sai án, cũng không cách gì thay đổi".

Tri Thư gật đầu,"Tiểu thư suy nghĩ chu đáo, chúng ta có cần gửi thư cho lão gia phu nhân hay không, để bọn họ yên tâm?"

Chung Minh kiên quyết nói:"Không thể, chỉ có làm cho cha nương ta nghĩ ta thật sự đã chết, mới có thể liều lĩnh trị tội Tống Tuấn Kiệt, cha ta dù gì cũng là phú giáp một phương, bình thường qua lại với quan trường nên rất có lực ảnh hưởng, để cha tạo áp lực, án tử này mới không kéo dài lâu, không thể cho Tống Tuấn Kiệt nửa điểm đường sống".

"Tri Họa thấy chúng ta không trở về, tự sẽ biết nặng nhẹ, hẳn là sẽ vì tiểu thư ngậm kín miệng". Tri Thư bỗng nhiên nhớ ra cái gì,"Có thể nào Tri Họa không nói cho Tô tiểu thư biết chuyện của người không?"

Chung Minh tỏ ra thản nhiên không muốn nhiều lời, nàng biết Tô Tử Mặc là người ra sao, chỉ cần Tô Tử Mặc có tâm, nhất định có thể buộc Tri Họa nói ra, nếu nàng ấy ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi thì càng không cần tìm hiểu kỹ làm gì, nản lòng thoái chí nói một câu,"Đi thôi".

Tri Thư biết nàng mệt mỏi không muốn nói chuyện nhưng vẫn hỏi thêm:"Đi nơi nào?"

Ngân lượng Chung Minh mang trên người cũng đủ để nàng ăn ngon du ngoạn khắp nơi, chính là giờ phút này không có tâm tình, thầm nghĩ cách xa kinh thành là tốt rồi.

Tô Tử Mặc xác thực bị trì hoãn, nàng vốn nghĩ xử xong Tôn Chỉ Hải thì sẽ đến cổng thành thử thời vận, có lẽ Chung Minh còn chưa đi, nào biết Tô Hầu gia nhận được tin tức, sáng sớm liền chạy đến, tối hôm qua hai cha con cãi nhau một trận, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, nhưng vì phải xử lý sự vụ trước mắt đành tạm thời bỏ chuyện riêng tư sang một bên, sau đó lại thêm một phen hỏi han, chờ Tô Tử Mặc thoát thân đuổi tới nơi thì cổng thành đã đóng, thủ binh chỉ bỏ lại một lời lạnh như băng, "Không có thẻ bài của thủ bị đại nhân, ai cũng không thể ra thành".

Giờ phút này Chung Minh chỉ cách nàng một bức tường, nhìn tường thành cao cao, rốt cuộc Chung Minh không buông ra được lời nhẫn tâm rằng đời này không gặp lại nhau, chỉ nhẹ nhàng nói một câu,"Mặc tỷ tỷ, hữu duyên tái kiến." Xoay người, liền kêu Tri Thư thúc xe ngựa, một thanh âm vang lên, xe ngựa dần dần biến mất trong màn đêm.

Bởi vì Tống Tuấn Kiệt là mệnh quan triều đình, Trần lão bản lại là lão bản thanh lâu lớn nhất kinh thành nên vụ án này gây ra chấn động không nhỏ. Trần lão bản vốn là vì bảo vệ gia nghiệp mới thúc thủ chịu trói, không nghĩ cuối cùng đều như nhau, hắn bị Trịnh di nương vạch ra lỗ hổng trong việc làm ăn cho nên càng không thể cứu vãn, những chuyện dơ bẩn hắn làm ngày xưa đồng loạt bị công khai trước dân chúng, khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người, ai cũng muốn giết hắn cho thoả mãn..Còn những quan viên từng được hắn hối lộ sợ rước hoạ vào thân, chẳng những không giúp hắn nói chuyện còn bỏ thêm đá xuống giếng, cho nên tội trảm được phán cực nhanh, vừa lúc là thu quyết, án vừa hạ liền trực tiếp đưa lên đài chém, Trần lão bản còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã rơi xuống đất, chuyện Chung Minh từng đả thương hắn, cũng hoàn toàn nghẹn trong bụng hắn, chỉ có thể tìm Diêm Vương mà biện bạch .

Khi thẩm phán Tống Tuấn Kiệt thì hơi phiền toái, lục soát sông Hoài từ đầu nguồn đến cuối nguồn cũng không thể tìm được xác Chung Minh, có kẻ nói nàng được người có lòng tốt cứu vớt rồi, có kẻ nói bị cá rỉa mất xác, tóm lại người nói sống người nói chết, không thể định luận, Tống Tuấn Kiệt dù gì cũng làm quan vài năm, có chút hiểu biết về luật pháp, phát ngôn bừa bãi hễ một ngày tìm không thấy xác Chung Minh thì hắn không nhận tội, hắn thà rằng ngồi tù cũng không chịu bị lưu đày, lại càng không muốn chết không toàn thây. Riêng Mã Nguyệt Nga trừ bỏ khóc lóc thì nửa điểm cũng không có tác dụng gì, ả nhiều lắm chỉ là tòng phạm cho nên phải phán tội Tống Tuấn Kiệt xong mới có thể xét tới ả.

Lúc đầu Chung Xa Đạt đau thương trải qua đám tang nữ nhi, chờ hơn nửa năm vẫn không đợi được tin phán tội Tống Tuấn Kiệt, hắn vô cùng nôn nóng liền xuất ra tiền ngân cấp cho cả trên lẫn dưới, Tống Tuấn Kiệt bất quá chỉ là quan thất phẩm nho nhỏ, bị cắt chức quan rồi bị giam hơn nửa năm sau, chuyện mới dần dần lắng lại..Ngày thường Tống Tuấn Kiệt chỉ toàn kết giao với đám ăn chơi trác táng, nay hắn đã không còn là con rể của Tô Hầu gia, ai còn quản hắn chết sống ra sao, quan viên có liên can đến việc này được không ít lợi lộc lại nhận định Tống Tuấn Kiệt là tên nhãi nhép không quan trọng, liền kết án, chẳng qua không dám tuỳ ý phán tử hình, chỉ ấn theo tội trạng coi như Chung Minh còn sống, phán lưu đày Tống Tuấn Kiệt, Mã Nguyệt Nga sung quan nô.

làm nô lệ/nô dịch cho quan chức>

làm nô lệ/nô dịch cho quan chức>

Chung Minh nghe xong thầm tiếc than, bất quá nghĩ đến Tống Tuấn Kiệt bị lưu đày đến nơi biên cương tràn ngập chướng khí cùng độc khí, nàng ngược lại cảm thấy cao hứng, sống như vậy so với chết càng thống khổ hơn, Tống Tuấn Kiệt nên có kết cục đó, vả lại nàng cũng không cần dùng cả đời mai danh ẩn tích.

Bên ngoài du ngoạn một năm, mở mang tri thức, tình cảm cũng khôi phục hơn phân nửa, Chung Minh đơn giản đi hết các nơi muốn đi rồi mới quyết định về nhà, đương nhiên sau khi Tống Tuấn Kiệt bị phán tội đày, nàng có gửi về nhà một phong thư báo bình an, Tống Văn Thục trải qua chuyện từ đại bi đến đại hỉ, bệnh chừng một tháng mới xuống giường được, tuyên bố chờ Chung Minh trở về nhất định thu thập nàng thật tốt.

Mặc dù không có cố ý hỏi thăm chuyện Tô Tử Mặc nhưng Chung Minh vẫn lưu tâm đến tin tức Tô Tử Mặc có tái giá hay không, nếu tài nữ đứng đầu kinh thành tái giá thì sẽ không giấu được ai, hoàn hảo là không có tin tức xấu truyền đến, chỉ điểm này thôi cũng đủ cho Chung Minh an tâm không ít.

Chung Minh hồi hương đã là chuyện hai năm sau, Thương Đồng trấn vẫn phồn vinh như trước, cửa tiệm Chung ký cũng tăng thêm kha khá, Chung Minh nhìn thấy cảnh vật quen thuộc hết thảy cảm xúc bắt đầu khởi động nhưng nàng không có biểu tình gì nhiều, ở bên ngoài hai năm, tính tình nàng đã trở nên trầm ổn, không hề ngang ngược, buồn vui giận dữ gì cũng không hiện ra ngoài mặt như trước nữa.

Cổng chính Chung phủ rộng mở, hai đầu sư tử bằng đá ngoài cửa, bảng hiệu được quét nước sơn mới màu vàng, có vẻ rất khuếch trương đại khí nhưng mà không hề có một tên thủ vệ nào.

Chung Minh đang buồn bực, thì thấy một tiểu cô nương ba bốn tuổi tết hai bím tóc, tung tăng từ bên trong đi ra, đến trước mặt Chung Minh, ngẩng đầu hỏi với chất giọng non nớt ngây thơ:"Người là ai?"

Chung Minh nghĩ sơ một chút, liền đoán được thân phận tiểu cô nương, ngồi xổm xuống, cười nói:"Con là Y Y, đúng hay không?"

Chung Y Y lập tức mang vẻ mặt kinh ngạc nói:"Làm sao người biết, Y Y chưa từng gặp qua người".

Chung Minh vừa muốn nói chuyện, thình lình nghe một thanh âm mềm mại,"Y Y, sao con một mình chạy ra đây?" Tim nàng đột nhiên nhảy dựng, Chung Y Y vừa lúc chặn tầm mắt của nàng, mà Chung Minh cũng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn người đứng phía sau Chung Y Y.

Chung Y Y xoay người bỏ lại Chung Minh, bổ nhào vào lòng người vừa tới, làm nũng nói:"Nương, tỷ tỷ xinh đẹp kia nhận thức Y Y, nhưng Y Y không biết nàng".

Tô Tử Mặc ôm lấy Chung Y Y, nói:"Y Y ngoan, nàng không phải tỷ tỷ xinh đẹp, Y Y hẳn nên kêu nàng là nương." Tuy là cùng Chung Y Y nói chuyện, ánh mắt lại dừng trên người Chung Minh, đôi mắt ôn nhu long lanh ngấn nước.

Chung Y Y lập tức nhăn đôi mày nhỏ, tựa hồ không quá tình nguyện, nhưng rất nhanh liền trưng một khuôn mặt tươi cười, còn giơ đầu ngón tay ra đếm đếm, sau đó hưng phấn kêu lên:"Nói như vậy, Y Y có hai nương xinh đẹp a!"

Chung Minh nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nhớ tới thật lâu trước kia Tô Tử Mặc đã dạy nàng một bài thơ thật sự rất thích hợp với tình cảnh lúc này:

"Nghi ngôn ẩm tửu

Dữ tử giai lão

Cầm sắt tại ngự

Mạc bất tĩnh hảo"

-------

Bài thơ thời nhà Chu tên là Nữ Viết Minh Kê, gồm câu đây là câu cuối:

tạm dịch:

"Đôi ta chuốc chén hân hoan

"Đôi ta chuốc chén hân hoan

Hẹn nhau chung sống đến ngày tóc sương

Yến tiệc cầm sắt du dương

Đời ta an tĩnh yên vui hợp hoà"

------------------------------------

Chương này mình giới thiệu nghe bài Bày Tỏ Tình Cảm của Phạm Văn Phương : ))

"Trong tim còn lưu luyến

Tâm hồn cũng vấn vương

Hồi tưởng lại thiên ngôn vạn ngữ

Tương lai là biển rộng trời xanh

Đắng chát chua ngọt tất cả triền miên

Nhẹ nhàng chậm rãi lượn vòng thành câu chuyện huyền thoại

Hơi thở của nàng, ánh mắt của nàng

Ôm lấy trái tim lạnh giá của ta

Nàng là mong ước lớn nhất của ta

Trăng có khi tròn khi khuyết

Còn tình yêu chúng ta sẽ tự trọn vẹn

Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau

Niềm nhung nhớ của ta nàng nên hiểu

Thần giao cách cảm con tim liên kết

Thiên sơn vạn thuỷ như ngàn vạn sợi tơ

Kết thành lưới tương tư dệt thật chặt".

Truyện convert hay : Sinh Mà Làm Vương

Truyện Chữ Hay