Khi Tô Tử Mặc đuổi tới bờ sông Hoài, làm sao còn nhìn thấy bóng dáng Chung Minh nữa, bất quá bên bờ sông có một chiếc thuyền bỏ neo để lại cho nàng một ít manh mối, hai cái lồng đèn viết chữ Tống nhẹ nhàng lay động trong gió, nàng khẳng định hẳn là Tống Tuấn Kiệt nghĩ ra quỷ kế gì muốn hại Chung Minh, nhưng thuyền trống rỗng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu thư làm sao bây giờ? Giống như chúng ta đã tới chậm." Thanh Nhi hỏi.
Đâu cần nàng nhắc nhở, Tô Tử Mặc tự nhiên biết, trầm ngâm một lát nói:"Đi Thương Lang viên".
Nơi này cũng giống y hệt, người đi nhà trống, vườn hoa náo nhiệt ngày xưa không có nửa điểm đèn đuốc, tối tăm nặng nề, hết sức yên tĩnh.
Cuối cùng Tô Tử Mặc cũng hiểu ý tứ trong câu nói kia, Chung Minh rõ ràng đã dự tính tốt rời đi kinh thành, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì mới làm cho nàng có quyết định ấy, quan trọng nhất là giờ phút này Chung Minh đi đâu?
Thanh Nhi thấy sắc mặt nàng khó coi, không dám nói nhiều, lẳng lặng canh giữ ở một bên.
Tô Tử Mặc hạ quyết tâm kiếp này không hề gặp mặt mẹ con Tống gia, nay vì Chung Minh cũng chỉ có thể đi đến đó nhưng đúng như nàng dự kiến, Tống Tuấn Kiệt cùng Mã Nguyệt Nga không hề ở trong phủ.
"Có biết đi đâu không?" Tô Tử Mặc chưa từ bỏ ý định hỏi.
Tuy rằng Tô Tử Mặc không còn là thiếu nãi nãi Tống gia nhưng hạ nhân Tống gia vẫn kính trọng nàng như cũ, chẳng qua bọn họ thật sự không biết hành tung của mẹ con Tống Tuấn Kiệt.
Tô Tử Mặc cũng có thể lý giải, nếu như hai mẹ con hắn mưu đồ xấu xa thì sao có thể để người khác biết, thất vọng xoay người rời đi, đột nhiên có thanh âm gọi nàng lại.
"Tô tiểu thư, xin dừng bước".
Tô Tử Mặc quay đầu, là Trịnh di nương, Trịnh di nương từng đáp ứng nàng, không đem chuyện nàng cùng Chung Minh nói cho Tống Tuấn Kiệt, cuối cùng vẫn nuốt lời nhưng dù sao Trịnh di nương không có giao tình gì với các nàng, ngày xưa bị uy hiếp mới nói năng thận trọng, nay Trịnh di nương vì suy tính cho bản thân nói ra cũng là điều dễ hiểu nên nàng không nặng lời chỉ trích. Nửa đêm Trịnh di nương xuất hiện ở nơi này cũng không kỳ quái, sau khi Tô Tử Mặc cùng Chung Minh rời khỏi Tống gia, Trịnh di nương là nữ nhân duy nhất của Tống Tuấn Kiệt, địa vị ở Tống gia dĩ nhiên cũng cao hơn, chuyện gió thổi cỏ lay gì đều có thể rất nhanh rơi vào lỗ tai nàng.
Tô Tử Mặc khẽ gật đầu.
Trịnh di nương ngõ lời mời:"Bên ngoài đêm lạnh, không bằng đi vào trong uống chén trà nóng".
Tô Tử Mặc biết nàng thật lòng, không có cự tuyệt,"Như vậy đành làm phiền".
Tô Tử Mặc đã lâu chưa đặt chân vào Tống phủ, nay về lại chốn cũ dĩ nhiên trong lòng cảm thụ một phen, thuận miệng hỏi:"Gần đây có khỏe không?"
Tô Tử Mặc đã lâu chưa đặt chân vào Tống phủ, nay về lại chốn cũ dĩ nhiên trong lòng cảm thụ một phen, thuận miệng hỏi:"Gần đây có khỏe không?"
Trịnh di nương thở dài:"Vốn tưởng rằng các ngươi đi rồi, ta có thể tu hú sẵn tổ, nghĩ đến ta thấy mình đúng ngây thơ, ta là thân phận gì chứ, khó khăn lắm mới có thể bước vào nơi thanh nhã, sớm biết kết cục như vậy thì ta cần gì phải lắm mồm".
Tô Tử Mặc biết ý nàng nói đến chuyện kia, cũng không để ở trong lòng, thản nhiên nói:"Nhân bất vị kỷ, huống chi ngươi cũng không có làm chuyện gì trái lương tâm, chỉ là ăn ngay nói thật thôi, hơn nữa, ta còn nợ ngươi một phần nhân tình, ngày đó nếu không phải nhờ ngươi quấn quít lấy Tống Tuấn Kiệt, để cha ta bắt gặp rồi không còn ép ta uỷ thân cho Tống Tuấn Kiệt nữa, thì e là ta cũng khó qua".
Trịnh di nương cười khổ,"Tuy nói như thế nhưng đối với ta, biểu tiểu thư là ân nhân cứu mạng, là nàng bỏ bạc chuộc ta ra khỏi thanh lâu, ta lại lấy oán trả ơn, nếu ta đoán không sai, Tô tiểu thư là vì biểu tiểu thư mà đến phải không?"
Mắt Tô Tử Mặc khẽ giật, dưới tình thế cấp bách, thốt lên,"Ngươi biết Minh nhi đi nơi nào chứ?" Hỏi xong mới ý thức được, Trịnh di nương cùng lắm là biết mẹ con Tống gia đi đâu chứ sao biết rõ về Chung Minh.
Quả nhiên Trịnh di nương nói:"Ta không biết." Tiếp theo chuyển ý ,"Bất quá ta biết âm mưu quỷ kế của bọn họ, biểu tiểu thư chưa về, chỉ sợ đã gặp chuyện gì bất trắc".
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, thất thanh kêu:"Cái gì?" Rồi liên tục lắc đầu,"Sẽ không , nhất định sẽ không." Chung Minh có thể chuyển lời cho nàng thì nhất định đã có chuẩn bị, có thể nào biết rõ cạm bẫy còn mắc mưu bị lừa, chẳng qua xét Tống Tuấn Kiệt vô sỉ, Trần lão bản thâm độc, Chung Minh chỉ là một nữ nhân yếu đuối không biết có đấu lại bọn họ hay không, trong lòng nhất thời đại loạn, chộp tay Trịnh di nương hỏi,"Ngươi nói cho ta biết, đêm nay Tống Tuấn Kiệt bày ra gian kế gì?"
Cổ tay Trịnh di nương bị nắm phát đau, nàng còn chưa từng gặp qua Tô Tử Mặc thất thố như thế, trong mắt nàng, Tô Tử Mặc luôn luôn dịu dàng đoan trang, trừ bỏ cảm tình bất hoà với Tống Tuấn Kiệt thì mười phần là chuẩn mực hiền thê. Nàng cũng nhìn ra Chung Minh có bao nhiêu phân lượng trong lòng Tô Tử Mặc, nghĩ vậy nàng mới muốn làm cuộc giao dịch cùng Tô Tử Mặc, không nhanh không chậm nói:"Nếu biểu tiểu thư rơi vào hang cọp, lúc này đi cứu hẳn là còn kịp, muộn chút chỉ sợ hậu quả khó lường, mà chuyện này trừ bỏ người trong cuộc thì chỉ còn một mình ta biết".
Dù Tô Tử Mặc lo lắng, nhưng biết rõ giờ phút này có nóng nảy cũng không ích lợi gì, xem bộ dáng Trịnh di nương, hiển nhiên là nàng ta có biết chuyện, khôi phục bình tĩnh nói:"Đưa ra điều kiện của ngươi đi".
Trịnh di nương lộ ra vẻ khen ngợi,"Tô tiểu thư quả nhiên trí tuệ, một chút liền thông suốt, ta đây cũng sẽ không đánh đố cùng tiểu thư làm gì, thật không dám giấu giếm, từ lúc nghe nói các ngươi gặp phải chuyện ở Thiên Hương lâu, trái tim ta đối với người bên gối cũng trở nên lạnh lẽo, hắn có thể làm vậy với các ngươi, một ngày nào đó cũng có thể làm thế với ta, huống chi ta không có gia thế, gia tài như các ngươi, đến ngày hắn ghét ta, chắc chắn sẽ vứt bỏ ta, tình cảnh còn không biết thê lương đến thế nào nữa, cho nên ta không thể không tính trước ình".
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Ngươi có thể nhìn thấu điều này, tâm tư đã là sáng suốt hơn người khác".
Trịnh di nương từ từ thở dài nói:"Đáng tiếc ta một thân một mình, lại có xuất thân kỹ nữ, cho dù hôm nay ra khỏi cửa Tống phủ, cũng không có chỗ nào tốt để đi".
Tô Tử Mặc nghe nàng nói nghĩ là nàng muốn tiền ngân phòng thân, hơi trầm ngâm, nhưng cũng không muốn lừa nàng, nói:"Lần này ta đi ra gấp gáp, không mang theo bao nhiêu ngân lượng, lại còn sinh hiềm khích với cha ta, nhất thời không quay về nhà được, e là không cho được thứ ngươi muốn".
Không ngờ Trịnh di nương lại cười lạnh:"Trên đời này bạc mặc dù rất tốt, nhưng cũng không phải người nào cũng yêu tiền, coi tiền như mạng sống".
Nếu không yêu tiền, như vậy chỉ có...... Tô Tử Mặc hỏi:"Hay là ngươi kêu ta giúp ngươi tìm một người gia thế tốt?"
Nếu không yêu tiền, như vậy chỉ có...... Tô Tử Mặc hỏi:"Hay là ngươi kêu ta giúp ngươi tìm một người gia thế tốt?"
"Ý tứ thật ra không sai biệt lắm, bất quá không phải giúp ta tìm người nào khác, mà là ta muốn đi theo các ngươi." Trịnh di nương nhìn chằm chằm vào nàng.
Tô Tử Mặc ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới Trịnh di nương lại có tính toán này, xem bộ dáng nàng cũng không giống nói giỡn, khó hiểu hỏi:"Vì sao phải đi theo chúng ta?"
Trịnh di nương không khỏi cảm khái nói:"Ta coi như đã nhìn thấu đáo, trước kia lúc ở thanh lâu, một lòng muốn hoàn lương, nay như nguyện nhưng thật ra bản chất cũng không khác nhau là mấy, chẳng qua trước kia bị rất nhiều nam nhân làm đồ chơi, còn hiện tại chỉ làm đồ chơi ột nam nhân mà thôi".
Tô Tử Mặc từ chối cho ý kiến, dù gì nàng cũng chỉ hiểu rõ một mình Tống Tuấn Kiệt, hắn chính xác là kẻ cặn bả, nhưng cũng không thể đánh đồng toàn bộ, hẳn là trên đời vẫn còn nam nhân tốt, chỉ vô duyên không gặp được thôi. Nàng cũng không an ủi Trịnh di nương làm gì, Trịnh di nương có suy nghĩ đó hẳn là do trải qua sóng gió đúc kết được, dù sao đời nàng ấy long đong hơn nàng nhiều.
"Nam nhân khắp nơi không đáng tin cậy, ta chỉ muốn tìm chỗ có thể che gió chắn mưa, yên lặng sống qua cuộc đời này, cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc bữa nay bữa mai, biểu tiểu thư có gia tài vạn bạc, hẳn là có thể nuôi được một người nhàn rỗi như ta".
Tô Tử Mặc Nhất thời cũng không tiện trực tiếp đáp ứng, dù sao không phải chuyện một mình nàng, cần phải thương lượng cùng Chung Minh mới được.
Trịnh di nương thấy nàng do dự, nhẹ thốt ra một câu,"Nếu Tô tiểu thư cảm thấy khó xử liền quên đi, chẳng qua trăm ngàn không cần bởi vì ta mà hại chính mình, lúc này còn không biết biểu tiểu thư đang chịu khổ nơi nào nữa".
Lời này lại rất có ý uy hiếp, Tô Tử Mặc không thể không bị nàng áp chế, vả lại Trịnh di nương muốn ở cùng các nàng dưới một mái hiên cũng không ảnh hưởng gì, coi như Trịnh di nương ăn nhờ ở đậu, người cảm thấy bất tiện là nàng ấy mới đúng. Huống chi vài năm nay, ở cùng nàng ấy cũng không tính là khó chịu, để nàng ấy sống lênh đênh khắp nơi xác thực không dễ, Trịnh di nương cũng phải tín nhiệm các nàng mới có yêu cầu này, mà điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được Chung Minh, lúc đó có thể thương lượng sau, liền nói:"Được, ta đáp ứng ngươi".
Trịnh di nương cũng biết Tô Tử Mặc không còn sự lựa chọn nào, bất quá nghe nàng hứa hẹn vẫn thở nhẹ nhõm một hơi, những ngày phải lo lắng suy nghĩ vì tương lai rốt cuộc cũng hoá hư không, mà những lời Trịnh di nương nói với Tô Tử Mặc đều là thật tình, nếu không nhìn thấu bản chất nam nhân thì Trịnh di nương cũng không có tính toán này.
Trịnh di nương kêu Tô Tử Mặc chờ một lát, trở về phòng lấy ra mấy thứ giao cho Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc vừa thấy liền hiểu được, ngoại trừ chứng cớ cho thấy Tống Tuấn Kiệt cùng Trần lão bản giao dịch thì còn có một ít nợ cũ năm xưa của Trần lão bản.
Trịnh di nương nói:"Đi quan phủ, đây là vật chứng, ta là nhân chứng, chẳng những Tống Tuấn Kiệt không thể chạy đằng trời, còn có thể tận diệt Đàn Ngọc viện".
Tô Tử Mặc nhìn nàng thật sâu,"Kỳ thật ngươi cũng muốn trả thù Trần lão bản?"
Trịnh di nương thê lương cười,"Ngươi cho là lúc trước làm sao ta bị bán vào Đàn Ngọc viện? Ta là cái goá chồng, sau khi phụ mẫu lần lượt chết vì bệnh, ta bị thẩm nương nhẫn tâm bán cho Đàn Ngọc viện, tất nhiên ta liều chết không chịu, lão Trần kia quả thật độc ác, không mắng thì đánh ta, ta thường bị đánh cho thương tích đầy mình, toàn thân không chỗ nào lành lặn, cuối cùng đành phải theo hắn". Trịnh di nương nhớ tới đoạn ngày tháng mà mình không thuộc về mình, hai tay bất giác ôm chặt cơ thể, sắc mặt vừa như sợ hãi vừa như chán ghét, thật vất vả mới bình ổn tâm tình, chậm rãi nói,"Người bên ngoài đều cho yên hoa nữ tử như chúng ta là hèn mọn hạ lưu, chứ làm sao biết chúng ta đáng thương đến cỡ nào, không biết bao nhiêu nữ nhi trong sạch bị huỷ hoại trong tay Trần lão bản, cho dù thiên đao vạn quả hắn cũng không đủ". Trên mặt Trịnh di nương toát ra vẻ căm hận Trần lão bản đến tận xương.
Trịnh di nương thê lương cười,"Ngươi cho là lúc trước làm sao ta bị bán vào Đàn Ngọc viện? Ta là cái goá chồng, sau khi phụ mẫu lần lượt chết vì bệnh, ta bị thẩm nương nhẫn tâm bán cho Đàn Ngọc viện, tất nhiên ta liều chết không chịu, lão Trần kia quả thật độc ác, không mắng thì đánh ta, ta thường bị đánh cho thương tích đầy mình, toàn thân không chỗ nào lành lặn, cuối cùng đành phải theo hắn". Trịnh di nương nhớ tới đoạn ngày tháng mà mình không thuộc về mình, hai tay bất giác ôm chặt cơ thể, sắc mặt vừa như sợ hãi vừa như chán ghét, thật vất vả mới bình ổn tâm tình, chậm rãi nói,"Người bên ngoài đều cho yên hoa nữ tử như chúng ta là hèn mọn hạ lưu, chứ làm sao biết chúng ta đáng thương đến cỡ nào, không biết bao nhiêu nữ nhi trong sạch bị huỷ hoại trong tay Trần lão bản, cho dù thiên đao vạn quả hắn cũng không đủ". Trên mặt Trịnh di nương toát ra vẻ căm hận Trần lão bản đến tận xương.
Tô Tử Mặc thông cảm cho nàng đồng thời cũng khó hiểu hỏi:"Ngươi đã thống hận hắn như thế, vì sao không sớm giao mấy thứ này cho quan phủ?"
Ánh mắt Trịnh di nương lộ ra vẻ khinh thường,"Mệt người nào cũng khen ngươi là tài nữ, đạo lý trong đó ngươi không nghĩ ra sao?"
Tô Tử Mặc ngây người rồi thở dài, Trần lão bản có thể làm ăn lớn và lâu dài như vậy, tất nhiên đã đút lót đầy đủ cho bọn quan tướng, vả lại Trịnh di nương thấp cổ bé họng, ai sẽ tin nàng, cho dù chứng cớ vô cùng xác thực nhưng khi giao lên, cũng chỉ như đá chìm đáy biển. Cái mà Trịnh di nương chờ chính là cơ hội, nếu như Tống Tuấn Kiệt đối tốt với nàng thì thôi, khổ là Tống Tuấn Kiệt cá mè một lứa với Trần lão bản, Trịnh di nương vô cùng thất vọng mới quyết định buông tay, mượn nữ nhi Hầu gia ra mặt, quan phủ tự nhiên sẽ không tuỳ tiện che lấp cho qua chuyện, huống chi Chung Minh rơi vào nguy hiểm, càng không thể ngồi yên không màng đến, đó cũng là lý do Trịnh di nương sớm biết kế hoạch của Tống Tuấn Kiệt nhưng không nói trước cho các nàng biết để các nàng phòng bị. Nếu đêm nay Tô Tử Mặc không tìm đến Tống phủ thì rạng sáng hôm sau chắc hẳn Trịnh di nương cũng sẽ đi tìm nàng. Chỉ có một điều làm Tô Tử Mặc khó chấp nhận được đó là cả một buổi tối xảy ra chuyện lớn như vậy mà Trịnh di nương lại trơ mắt nhìn Chung Minh rơi vào hiểm cảnh, hoàn toàn không để ý đến chết sống cùng sự trong sạch của Chung Minh, nếu như Chung Minh xảy ra chuyện mà chứng cứ cũng xác thực vừa khớp thì Tống Tuấn Kiệt cùng Trần lão bản không chỗ nào trốn được.
Có điều hiện tại không phải thời điểm truy xét, Tô Tử Mặc nói:"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi".
"Đi đâu? Đàn Ngọc viện hay là quan phủ?" Trịnh di nương nắm giữ chứng cớ còn tiếp theo nên làm thế nào thì hoàn toàn không có chủ trương, hiển nhiên nghe theo Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc nói:"Bọn họ đã bày ra ván cờ này, vô luận thành hay không thành, cũng không có khả năng đưa Minh nhi trở về Đàn Ngọc viện, ít nhất họ phải né qua trận gió đầu. Tất nhiên chúng ta sẽ đến quan phủ nhưng không phải bây giờ, ta sợ bọn hắn phát lệnh bắt người để lộ tin tức làm bọn chúng bỏ chạy, hiện tại quan trọng nhất là sau khi hừng đông không ở cổng thành, chỉ cần không ra khỏi thành thì có thể bắt được, ngay dưới chân thiên tử, phòng thủ nghiêm ngặt, bọn chúng có chạy đằng trời".
Trịnh di nương đã rõ ràng ,"Hiện tại đi Hầu phủ tìm cha ngươi hay sao?"
Tô Tử Mặc vẫn lắc đầu, nàng biết phụ thân cương trực công chính, sẽ không bởi vì sự tình có liên quan Chung Minh mà bỏ mặc, bất quá nàng không muốn để phụ thân lấy việc này ra bắt nàng thoả hiệp, nói:"Có người còn tích cực và tác dụng hơn cha ta". Nói xong mang theo Trịnh di nương đi đến Tôn phủ ở phố phía Tây.
Tôn phu nhân nghe Tô Tử Mặc giới thiệu liền hiểu được các nàng đến đây có ý đồ gì, lúc ấy ước định cùng Chung Minh chỉ có phu thê bọn họ, ngoài ra không còn ai khác, không biết Chung Minh có nói với Tô Tử Mặc chuyện này chưa nên nàng chỉ trần thuật lại sự thật:"A, lão gia nhà ta không ở nhà, hắn sai người về nhắn, nói bờ sông Hoài có án mạng, cần ở nha môn xử lý sự tình, đêm nay sẽ không trở lại".
Tô Tử Mặc trong lòng lộp bộp:"Án mạng sao?" Khẩn trương hỏi,"Phu nhân có biết tình hình cụ thể không?"
Tôn phu nhân hơi do dự rồi mới nói:"Ta chỉ là phụ nhân không nên quản chuyện nam nhân, nhưng nể tình Tô Hầu gia, ta nói cho tiểu thư biết vậy, ta nghe người trở về báo, có nữ nhân bị một nam nhân đẩy xuống sông Hoài chết đuối, lão gia nhà ta vừa vặn ngang qua liền bị liên luỵ". Dừng một chút, thâm ý nói,"Không biết giết nhau vì tình hay là báo thù, nghe nói hai người còn là biểu huynh muội".
Tô Tử Mặc tin tưởng biểu huynh muội này là Chung Minh cùng Tống Tuấn Kiệt, nhưng vì lòng dạ rối bời nên đã xem nhẹ một điểm sơ hở trong chuyện này, đêm nay là Tết Trung thu, trăng tròn nhân ngày đoàn viên, Tôn Chỉ Hải không ở nhà cùng phu nhân sao lại trùng hợp đến bờ sông Hoài rồi gặp án mạng, đã vậy Tôn Chỉ Hải còn là người từng giúp Chung Minh điều tra chứng cứ phạm tội của Tống Tuấn Kiệt, chính vì nghĩ đến điều này nên nàng mới tìm đến Tôn Chỉ Hải còn gì.
Truyện convert hay : Tam Quốc Chi Thục Hán Trung Hưng