Âm thanh sột soạt trong phòng bệnh làm cô tỉnh giấc, cô thấy Triệu Hải Khoát nghịch hộp cơm trên đầu giường.
“Có phải ồn ào nên đánh thức em không?” Triệu Hải Khoát thấp giọng nói.
“Không phải.” Cô nhìn đồng hồ, “ rưỡi giờ rồi à, nhanh quá, em cảm thấy mình mới ngủ được một lúc thôi.”
“Thế em ngủ thêm một lát nữa đi.” Triệu Hải Khoát dịu dàng nói, trong mắt ngập tràn ý cười.
“Em không muốn ngủ nữa, lãng phí thời gian.” Từ sau khi tỉnh lại, cô mới hiểu được cách trân trọng từng phút giây, “Anh mua cho em một cái điện thoại mới được không, với cả lấy cho em quyển sách, ở đây hơi chán.”
Vô Niệm lên kế hoạch, trong mấy ngày này cô sẽ đọc ít sách, viết chút văn, không muốn tốn nhiều thời gian.
Đối với yêu cầu này, Triệu Hải Khoát đồng ý ngay, anh nghĩ cô tích cực hơn, nhiệt tình với cuộc sống này hơn, bỏ lại quá khứ, hướng về tương lai.
“Ăn cơm trước đi, ăn xong thì anh lấy đồ cho em.”
“Em không đói, bao giờ em đói mới ăn được không.”
“Không được, em có thể ăn mấy miếng nhưng không được bỏ bữa.” Nhắc tới ăn cơm, anh nghiêm túc múc gà hầm và thịt kho tàu ra đút cho cô, “Không phải trước đây em thích ăn thịt kho tàu mẹ anh nấu sao?”
“Thế nên mấy món này đều là mẹ anh làm à?” Vô Niệm kinh ngạc, “Vậy mẹ anh không hỏi anh về em à? Cô đến bệnh viện à?” Vô Niệm càng nói càng nhỏ.
“Anh bảo bạn mình nằm viện, anh tới chăm sóc.”
“Chỉ là bạn thôi à?” Vô Niệm thở dài, tiếp tục ăn cơm.
“Sao em không ăn? Không ngon à? Không thể nào, tay nghề của mẹ anh tốt lắm mà.”
“Ngon lắm, tại em không muốn ăn thôi.” Cô còn đang nghĩ tới câu bạn bè kia của anh, cô nằm trên giường, định ngủ tiếp.
“Có phải em không thoải mái không, anh gọi bác sĩ nhé?” Thấy cô khác lạ làm anh căng thẳng hơn.
“Không, em hơi mệt thôi, em muốn ngủ, anh cứ ăn đi.” Giọng cô nhỏ đi, vẫn mải mê nghĩ về chữ ‘bạn’ kia.
“Được, thế em ngủ đi.”
Triệu Hải Khoát rất đói, ăn gần hết chỗ gà hầm.
“Triệu Hải Khoát, anh ăn gì mà ồn thế, ảnh hưởng tới giấc ngủ của em đấy.” Vô Niệm hậm hực bảo.
“Được, thế anh ra ngoài ăn, em ngủ đi.”
“Thôi, anh ăn đi, em nhìn anh ăn.” Mắt cô trợn tròn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt tỏa ra sát khí.
“Em sao thế? Ồn thế à?”
“Không có, không có, anh ăn đi, em ngủ đây.” Vô Niệm nhắm mắt lại.
Qua một buổi chiều, Vô Niệm vẫn tức giận vì anh nói cô là bạn, tuy cô biết anh không có ý xấu, nhưng cô muốn một danh xưng thân mật hơn.
Mà Triệu Hải Khoát lại không hiểu suy nghĩ của con gái.
Tới chiều, anh mua điện thoại mới, mua thêm sim, lại lấy hai quyển sách cho cô, còn dọn dẹp nhà vệ sinh. Anh thuận đường về Trùng Lãng Đim, mang quyển sách cô từng tặng cho anh.
Làm xong hết mọi chuyện, anh về nhà lấy thức ăn mẹ Triệu nấu.
“Con trai, bạn con thích đồ mẹ nấu à?” Mẹ Triệu quan tâm hỏi, ba Triệu nói bữa cơm hôm nay phong phú hơn mọi hôm nhiều.
“Vâng, cô ấy khen mẹ nấu ngon lắm.” Anh không nói dối, Vô Niệm rất thích những món mẹ anh làm.
“Này, con lấy hết cá đi, mẹ hấp đấy, dinh dưỡng đầy đủ, tốt cho sức khỏe.” Mẹ Triệu cười bỏ vào hộp cơm cho anh.
“Ủa, không phải nấu cho tôi à? Tôi còn tưởng dạo này thôi biểu hiện tốt, bà thưởng cho tôi đấy.” Ba Triệu bảo: “Triệu Hải Khoát, bạn nào thế, buổi tối ăn nhiều thế à? Bây giờ người trẻ không phải thích ăn cơm hộp đồ đông lạnh sao? Để lại một phần cá cho ba đi.”
“Nếu ông muốn ăn thì mai tôi làm cho, gấp gì chứ, ông yên tâm, thời gian tới đồ ăn trong nhà ngon lắm.” Mẹ Triệu ngăn cản.
Thế là hai vợ chồng lại cãi nhau, mẹ Triệu lôi ba Triệu về phòng, “Ông đừng lải nhải nữa, nói bé thôi, dùng đầu óc suy nghĩ đi, xem người nào mà con ông lại quan tâm thế, cứ ở bệnh viện không chịu về.”
Ba Triệu không hiểu, nói: “Mặc kệ là ai, điểm này nó giống tôi, nhiệt tình giúp đỡ người khác.” Ba Triệu tự hào.
“Ờ ờ, con trai giống ông, ông hiểu con mình lại không hiểu lòng nó à?” Nói đến đây, ba Triệu mới hiểu ra.
“Cô bạn kia bị thương nặng không, có cần đi thăm không?”
“Tôi hỏi Vu Tình rồi, không nên đi, hai chúng ta không hiểu tâm tư bọn trẻ, đi lại càng thêm phiền.” Mẹ Triệu nói tới cô gái con mình thích, bà vui vẻ hẳn.
“Ba mẹ ơi, con đi đây.” Lúc hai người nói chuyện xong, Triệu Hải Khoát lái xe đi, ba Triệu nhìn chiếc xe SUV, cảm thán, “Đứa trẻ này si tình giống mình quá.”
Tới bệnh viện, Vô Niệm ngẩn người nhìn vết thương trên tay mình, cô bật cười.
Rõ ràng cô không biết nấu nướng lại còn phi xe đi phút tới chợ hải sản mua mấy con tôm hùm, không biết dây thần kinh nào bị chập mạch nữa, bây giờ nghĩ lại, cô nghĩ chuyện nấu ăn này không hợp với mình chút nào.
“Cười gì mà vui vẻ thế?” Triệu Hải Khoát bước vào phòng, thấy nụ cười tươi rói của cô.
“Em cười bản thân mình thôi.” Vô Niệm dựa vào thành giường, “Có món gì ngon thế?”
“Mẹ anh hấp cá, bảo là tốt cho sức khỏe lắm, em mau ăn đi.” bữa cơm một ngày trở thành chuyện quan trọng của Triệu Hải Khoát, Vô Niệm phồng má để anh đút cho mình, “Triệu Hải Khoát, em muốn ăn thịt cá, anh gắp cho em đi.”
“Được, từng này đủ chưa?”
“Ngon thế, mẹ anh là masterchef đó à?”
“Ừ, ba anh bảo năm đó mẹ anh nấu một bữa cơm, ông nhất định phải cưới được mẹ về. Anh mang đồ cho em rồi đấy, anh lấy chứng minh thư của mình để đăng kí sim, em cứ dùng đi.”
“Được, em muốn ăn cơm đã, Triệu Hải Khoát, a.” Vô Niệm há miệng, “Anh có viết vì sao lúc nãy em cười không?”
“Em nói đi.”
“Sao anh không hỏi tại sao em lại tới chợ hải sản?”
“Tới đó thì mua đồ ăn chứ làm gì?”
“Thế sao anh không tò mò em không biết nấu cơm còn đi mua đồ à?”
“Vì sao?”
“Bởi vì sáng hôm đó em muốn ăn sò biển hấp phô mai mà anh từng làm, thế là em tới chợ hải sản anh từng dẫn em tới, em cũng không biết não mình bị sao nữa, mua tôm hùm to đùng, nghĩ lại mới thấy mình ngốc thật đó.”
“Em đi xa thế làm gì chứ?”
“Bởi vì anh không quan tâm em, mà em nghĩ mình cũng có thể nấu được, có thể xử lý được con tôm hùm, nhưng mà em sai rồi, không có anh em cũng không biết mình sẽ sống thế nào nữa.”
Triệu Hải Khoát khựng tay lại, Vô Niệm rướn người ăn miếng rau.
“Xin lỗi, anh không nên bỏ mặc em.” Vô Niệm còn tưởng Triệu Hải Khoát sẽ kích động ôm cô vào lòng, không ngờ anh lại nói thế.
“Em có trách anh đâu, ý em là cuộc sống của em không thể rời khỏi anh được.” Vô Niệm nhớ tới lúc trước mình khiến anh tổn thương, cô sợ anh hiểu lầm.
Triệu Hải Khoát nghe thế, anh ôm chầm lấy cô, dựa vào vai cô, nước mắt tí tách rơi xuống người Vô Niệm.
“Triệu Hải Khoát, không phải anh khóc đó chứ?”
Vô Niệm muốn buông ra để nhìn anh, nhưng Triệu Hải Khoát ôm cô rất chặt làm cô không giãy giụa được, thế nên cô cứ để anh ôm mình, cô cũng mong cái ôm này từ lâu.
“Khụ khụ, Vô Niệm, tới giờ đổi thuốc rồi.” Giọng nói của y tá vang lên.
Y tá bước vào phòng giúp Vô Niệm thoa thuốc, nhìn tay cô, lau lại lần nữa, dặn cô không được động vào vết thương, cũng không được gãi.
Y tá đi rồi, trong phòng ngập trong không khí ám muội, nhưng lại rất yên lặng, Vô Niệm đọc sách anh mang đến, Triệu Hải Khoát cũng đọc sách.
Triệu Hải Khoát không hứng thú lắm, có lẽ vì tâm tư của anh không đặt vào quyển sách này, lật đi lật lại vài trang.
“Ôi trời, ai đây?” Điền Triết Kiệt bước vào, thấy Triệu Hải Khoát đọc sách, giơ điện thoại lên chụp mấy tấm.
Anh ta dẫn Vu Tình và Vương Vũ Điềm tới, hai người xách theo đống đồ to đùng.
“Sếp, hoa quả em mới hái đó, tươi lắm.” Vương Vũ Điềm đặt trái cây lên bàn, “Còn đây là gối tựa lưng em mới mua, lúc ngồi cũng thoải mái hơn nhiều.” Vương Vũ Điềm lại cầm cái gì khác, “Em sợ chị nhớ hương vị đồ uống trong quán, mang cho chị một cốc trà bưởi mật ong nè.”
“Chị khỏe hơn chút nào chưa?” Vu Tình vừa gọt trái cây vừa hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Vô Niệm thấy hai cô nàng mỉm cười, cô uống trà, “Vũ Điềm, tôi nhớ hương vị này lắm, lâu rồi không uống, giờ thấy ngon hẳn.”
Ba cô gái nói chuyện ríu rít, nói chuyện trong quán dạo này, Vu Tình giục Điền Triết Kiệt và Triệu Hải Khoát đi ra ngoài.
“Sếp, để em lau người cho chị nhé.” Vu Tình dịu dàng nói, Vương Vũ Điềm đứng bên cạnh.
“Đơi tí nữa nhìn thấy vết sẹo cũng đừng sợ nhé.” Vô Niệm nói: “Trước đây tôi không hiểu chuyện làm ra chuyện dại dột, ngẫm lại mới thấy lúc đó ngu ngốc thật.”
Vương Vũ Điềm không hiểu ý cô, tới lúc Vu Tình vén quần áo lên mới biết.
“Sếp, cái này…” Vương Vũ Điềm ngạc nhiên.
“Không sao, giờ ổn rồi.” Vô Niệm biết Vương Vũ Điềm muốn nói gì, “Cứ để chuyện quá khứ trôi qua đi, phải hướng về tương lai chứ?” Bây giờ cô nói câu này rất thản nhiên.
Vương Vũ Điềm sửng sốt giúp Vu Tình bê nước ấm, nhúng khăn.
“Sếp, chờ chị khỏe rồi em sẽ dẫn chị tới suối nước nóng để thả lỏng bản thân.” Vu Tình nhìn vết sẹo, “Bọn mình tới chỗ riêng tư thôi, chỉ có đứa mình.”
“Được nha, tôi chưa tới đó bao giờ.” Vô Niệm mong chờ ngày tháng tốt đẹp sau này.
“Hai người nói xem tôi có nên cắt tóc không, nên cắt tới đâu nhỉ?” Vô Niệm tưởng tượng, “Hay là bọn mình đi xăm hình giống nhau được không?”
“Em thấy okela đó, Vũ Điềm, cậu thấy sao?” Vu Tình nói.
“Em nghe theo hai người.” Vương Vũ Điềm phụ họa.
Sau khi xuất viện, ba người không nhắc lại chuyện này nữa, để tài này bị gạt qua một bên.
Ở bệnh viện thêm mấy này, Vô Niệm hồi phục khá tốt, hôm nào Triệu Hải Khoát cũng ở bệnh viện tỉ mỉ chăm sóc cô, Vô Niệm béo lên cân, mặt tròn hơn hẳn.
Bác sĩ nói cô có thể xuất viện, nhưng lúc nào tháo bột thì chưa biết, phải xem tình hình thế nào. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, Vô Niệm thấy thế lại hơi buồn bã.
Hai ngày nữa cô xuất viện, nằm viện lâu thế mà không thấy Triệu Hải Khoát đề cập tới chuyện hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không, Vô Niệm rất buồn bực.
Cô còn nói bóng gió hỏi anh, tới lúc xuất viện rồi có gì muốn nói với cô, mà lúc nào Triệu Hải Khoát cũng bảo chờ cô khỏe lại, anh sẽ mãi ở bên cô, không bỏ cô.
Đây là lời thề của Triệu Hải Khoát, nhưng Vô Niệm rất muốn nghe anh tỏ tình với mình.