Sau khi Vô Niệm tỉnh lại, bác sĩ nói cô có thể ăn cháo, Triệu Hải Khoát càng luống cuống hơn. Anh sợ người khác ninh cháo không hợp khẩu vị, sáng sớm gọi Vu Tình tới trông cô, anh lái xe về nhà.
“Mẹ, cháo thịt bò phải nấu thế nào?”
Một thời gian dài Triệu Hải Khoát không về nhà, thấy mẹ Triệu, câu đầu tiên nói với bà lại là học cách ninh cháo, “Mẹ, một người vừa bị ốm, bác sĩ bảo có thể ăn cơm, cũng có thể ăn cháo thì nên nấu cháo thịt bò hay cháo hải sản?”
“Nên nấu cháo trắng, mới được ăn uống thì không nên làm món cầu kì, dạ dày không chịu được.” Mẹ Triệu đang tập Thái cực quyền, Triệu Hải Khoát chạy tới trước mặt bà.
“Ai nằm viện thế? Người ta thế nào rồi?”
Mẹ Triệu ngửi thấy mùi lạ, lại gần anh, hỏi: “Ôi trời, con sao thế? Không cạo râu à? Sao lại gầy thế này, còn mỗi da bọc xương thôi.” Mẹ Triệu nói hơi quá, vừa nãy mải mê tập tành, bây giờ mới nhìn anh.
“Không, bạn con thôi, nhà ở chỗ khác, bọn con thay nhau chăm sóc cô ấy, con định nấu ít cháo.”
Triệu Hải Khoát nói thản nhiên như thường, nhưng mẹ Triệu thấy hơi lạ, cũng không vạch trần, đứa con này của bà rất ngốc, hỏi anh cũng không nói, thà hỏi Vu Tình còn hơn.
“Thế con đi nấu đi.” Mẹ Triệu xoay người tập tiếp.
Trong lúc nấu, Triệu Hải Khoát đứng nghiêm chỉnh xem cách làm.
“Mẹ, con đi đây.” Anh múc cháo vào hộp giữ nhiệt.
“Ừ.” Mẹ Triệu đã quen với cảnh anh về rồi lại đi, yên lặng tập Thái cực quyền.
Triệu Hải Khoát lo lắng tới bệnh viện, trong phòng bệnh, Vu Tình nói gì đó, Vô Niệm mỉm cười nhìn cô nàng.
“Ăn cháo đi.” Anh vừa tới, còn chưa kịp cởi áo khoác ra, mở hộp cơm, muốn đút cho cô.
“Nếu anh tới rồi thì em về đây, em là trụ cột của quán, không thể vắng bóng em được, tới tối tan làm rồi em lại tới.”
Có Điền Triết Kiệt chỉ bảo, Vu Tình cho hai người không gian riêng, “Sếp, chị nghỉ đi nhé, em về đây.” Trước khi đi, cô nàng còn hôn cô một cái.
“Em tự ăn được, anh không cần đút đâu.” Vô Niệm nói rõ hơn mấy hôm trước, nhưng vẫn rất yếu.
“Cứ để anh làm cho.” Anh nhìn tay cô bị thương, tay kia còn đang truyền dịch, không biết cô định tự ăn thế nào.
“Được.” Lần đầu được người ta đút cháo cho, mặt cô đỏ bừng.
Triệu Hải Khoát thổi mấy lần rồi mới đút cho cô, anh sợ nóng, cũng sợ nguội, ăn xong một bát còn hỏi cô muốn ăn thêm bát nữa không.
Vô Niệm ăn xong, Triệu Hải Khoát mới nhớ mình chưa ăn sáng, thế là ăn nốt chỗ còn lại.
“Sao anh không ăn rồi hẵng đến?”
“Lúc đấy anh không đói.” Bịa lý do cũng chẳng ai tin nổi, “Trưa nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho.”
“Tí nữa rồi tính, giờ em cũng không muốn ăn.” Vô Niệm do dự một lát, cô hít sâu một hơi, nói bí mật mình chôn giấu bấy lâu, “Triệu Hải Khoát, anh biết vết thương trên người em rồi đúng không?”
“Ừ, anh biết rồi, lúc em hôn mê, bác sĩ nói cho anh.” Anh cúi đầu không nhìn cô, lấy khăn giấy lau hộp cơm.
“Bác sĩ nói gì?”
“Ông ấy bảo…”
“Triệu Hải Khoát, anh nhìn em này, đừng lau nữa.” Vô Niệm nói vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
“Bác sĩ bảo mấy vết sẹo đó chỉ em mới biết là do người khác làm hay là do em làm.” Anh không giấu nữa.
“Là em tự làm đấy.”
Vô Niệm bình tĩnh nói, cô không muốn anh căng thẳng, vậy nên cô mỉm cười, Triệu Hải Khoát thấy nụ cười trên môi cô, anh lại càng hụt hẫng hơn.
Thấy anh im lặng, Vô Niệm gom hết dũng khí kể chuyện quá khứ cho anh nghe. Cô nói rất thản nhiên, nếu không nghe từ đầu còn tưởng cô kể chuyện của người khác.
Trước lúc xảy ra tai nạn, tuy cô có thể sống bình thường nhưng tổn thương trong quá khứ vẫn còn đó, cô sẽ phát điên, sẽ sợ hãi, sẽ cuộn mình trong chăn bật khóc, nhưng hiện tại, cô rất bình tĩnh, tựa như mất đi vui buồn, coi cuộc sống bình đạm như người xuất gia.
Chẳng lẽ tai nạn lần này ảnh hưởng tới cô nhiều thế ư?
Sau đó có một hôm, Triệu Hải Khoát cõng cô đi dạo trên bờ biển, Vô Niệm nhắc lại chuyện này, cô nói: “Khi cuộc sống có vướng bận rồi sẽ không mong chết đi nữa, anh sẽ cam tâm tình nguyện gánh vác mọi chuyện. Nếu cứ chìm trong tổn thương thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Nếu lúc ấy em chết đi, em sẽ hối hận vì không mở lòng mình ra, không yêu thêm một lần nữa. Thế nên, lúc thế gian này lưu luyến em, em cũng sẽ sống thật ý nghĩa, nhiệt tình đối đãi với thế giới này, đối đãi thật tốt với anh. Có đôi khi em nghĩ, em từng suýt chết lần nhưng cuối cùng vẫn sống, nhất định là trời xanh không cho em chết đi, nhất định ngày tháng sau này sẽ thật tốt đẹp, sẽ yêu thương em, à không, phải là trời xanh bảo anh thay mình yêu em chứ.”
Trong phòng bệnh, Vô Niệm bình tĩnh kể lại cho anh nghe, Triệu Hải Khoát như cảm thấy tim mình bị đâm thêm một nhát, cả người cứng đờ, lông tơ dựng lên, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
“Anh đừng như thế, bây giờ em rất ổn, không sao cả.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Triệu Hải Khoát, cô không ngừng an ủi anh, giống như anh mới là nhân vật chính, anh mới là người bị hại.
Nghe cô kể xong, anh bảo muốn ra ngoài hít thở không khí, anh đứng ở cửa sổ ngoài hành lang nhìn cảnh vật bên ngoài.
Anh dựa vào cửa sổ, bật khóc nức nở, đôi vai run lên, nhớ đến Lục Hàng bỏ rơi cô, anh lại càng tức giận.
Triệu Hải Khoát là người mạnh mẽ, sau khi gặp được Vô Niệm lại trở thành người mau nước mắt.
Vô Niệm nói những chuyện đã giấu từ lâu, như phủi đi tro bụi tích tụ nhiều năm qua, cô nhìn cửa sổ, giờ phút này, cô bình tĩnh, lúc khóc cũng rất thản nhiên.
Triệu Hải Khoát bình tĩnh lại, anh bước phòng bệnh, ngồi trên ghế hỏi cô có muốn ăn táo không.
Anh làm như chưa xảy ra chuyện gì, hoặc đối mặt với những gì cô từng trải qua, anh không biết nói gì hết, an ủi hay cảm thông cũng không thể xua tan đau đớn tổn thương trong lòng cô, huống hồ hiện tại, im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Vô Niệm lắc đầu.
“Thế em muốn ăn xoài không? Hay chuối nhé?”
Vô Niệm vẫn lắc đầu.
“Triệu Hải Khoát, anh kể chuyện lướt sóng cho em nghe được không?” Vô Niệm muốn đổi đề tài, không muốn anh nhớ chuyện kia nữa, “Sau khi em xuất viện, anh còn phải dạy em bơi với lướt sóng nữa đó.”
“Em ấy, như bạn nhỏ vậy, còn chưa tập đi đã muốn chạy.” Anh bảo: “Phải học bơi trước đã, tới lúc em không sợ nước nữa thì tập lướt sóng.”
“Không phải bây giờ em không động đậy được sao? Anh cứ nói lý thuyết đi, anh muốn em chủ động muốn học thì kể đi, để em thích nó thì mới có động lực chứ.”
“Được, vậy chúng ta nói từ đâu?”
Vô Niệm không ngồi lâu được, cô nằm xuống, nghiêm túc lắng nghe anh nói khía cạnh của lướt sóng.
Giọng anh dõng dạc hùng hồn, Vô Niệm mơ màng sắp ngủ, một lát sau thì tiến vào mộng đẹp, giấc ngủ này ngon hơn nhiều.
Triệu Hải Khoát nhìn cô ngủ, anh cuộn người trên ghế, ngẫm nghĩ một lát.
Một lúc sau, anh đứng dậy, cầm áo rồi rón rén ra khỏi phòng.
“Mẹ, mẹ làm gà hầm cho con được không, tí nữa con về lấy.” Triệu Hải Khoát ra ngoài, gọi cho mẹ Triệu: “Với cả mẹ nấu thêm ít thịt kho tàu nhé.”
“Được.” Mẹ Triệu không hỏi gì, cúp máy rồi nấu cơm.
Thật ra lúc sáng sau khi anh đi, mẹ Triệu thấy không ổn nên gọi cho Vu Tình, Vu Tình không giấu giếm, kể hết cho bà nghe, không bỏ sót chi tiết nào.
Mẹ Triệu thấy thế, bảo con trai mình si tình quá, giống y như ba nó lúc theo đuổi bà vậy, quả nhiên là cha con.
Biết con mình thích người ta, mẹ Triệu kích động, Triệu Hải Khoát tuổi cũng nên lấy vợ rồi, thế nên nghe anh yêu cầu, bà làm theo lời anh, coi như giúp đỡ con trai mình.
“Mẹ, hầm gà bao lâu mới xong?” Triệu Hải Khoát bước vào nhà, đi thẳng vào phòng bếp.
“Mẹ dùng nồi áp suất nên nhanh lắm, phút nữa là được.” Mẹ Triệu nói, “Nếu không thì con đừng về, mẹ tới bệnh viện đưa cho, con cứ ở đó chăm bạn con đi.”
Triệu Hải Khoát rất ngốc, không hiểu ý mẹ mình, bà chỉ muốn xem con dâu tương lai của mình trông thế nào mà thôi.
“Không cần đâu mẹ, đường xa lắm, mẹ đi xe điện nguy hiểm, không được đi.” Triệu Hải Khoát nghiêm túc bảo: “Từ nay mẹ phụ trách nấu, còn con sẽ về lấy.”
“Được.” Mẹ Triệu hiểu hết nhưng không nói ra.