Phần A: Ngao Du Biển Bạc
CHƯƠNG 74: “KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI TRẢ GIÁ MÃI.”
Edit: Mordred
Beta: V
Gần nửa đêm, gió lớn, trời lạnh, Cố Kỷ xuống taxi thì ho khan vài cái.
Anh ta đã bồn chồn từ khi nhận điện thoại của Khâu Thanh, Thúy Thúy lo cho sự an toàn của anh ta nên không cho anh ta lái xe, bèn bắt taxi rồi báo địa chỉ Bệnh viện Số 3. Cố Kỷ xuống xe, quên cả cảm ơn bác tài mà chạy ào vào khoa cấp cứu để tìm người.
Bệnh viện không đông đúc như ban ngày, anh ta nhanh chóng nhìn thấy Khâu Thanh. Cậu ngồi trên băng ghế dài, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên sàn nhà.
Anh ta chạy tới: “Khâu Nhi, có chuyện gì thế, Văn Hạ đâu?”
Khâu Thanh ngẩng đầu, sự luống cuống và sợ hãi ngập tràn trong đôi mắt to tròn như mắt mèo, môi cậu khô nứt, hồi lâu không nói nên lời.
Cố Kỷ thấy vẻ mặt của cậu, những suy đoán trong đầu không thể kiềm chế được mà rơi xuống vực thẳm bằng tốc độ chóng mặt. Anh ta lập tức véo bản thân một cái, thầm nói “đừng có nghĩ lung tung”, song nhìn một vòng xung quanh không thấy bóng dáng quen thuộc khiến trái tim nặng trĩu đập chậm một nhịp.
“Sao rồi?” Cố Kỷ cố gắng nhỏ giọng: “Khâu Nhi, cậu đừng làm anh sợ, không phải Văn Hạ đi với cậu à, cậu ta đâu rồi?”
Khâu Thanh không đáp, trong phòng cấp cứu phía sau vọng ra một giọng nói hơi trầm: “Tôi đây.”
Giọng điệu chậm rãi, nghe rất bình thường, sự căng thẳng của Cố Kỷ vụt biến mất. Nhưng anh ta vừa quay lại nhìn Văn Hựu Hạ thì trái tim lập tức vọt lên cổ họng vì ba vệt máu đỏ.
Anh ta mở to mắt, không thể tin nổi: “Đệt, tay cậu sao thế?”
“À, không sao.” Văn Hựu Hạ đối diện với ánh mắt “cậu định lừa ai” của Cố Kỷ, nhìn qua vết thương rồi nói một cách bất đắc dĩ: “Băng bó trông hơi đáng sợ thôi.”
Tuy đang là mùa đông nhưng anh mặc mỏng manh như không hề sợ lạnh. Đêm nay bọn họ đi xem biểu diễn, bầu không khí sôi động của livehouse đã sưởi ấm cả nhiệt độ lạnh lẽo nên Văn Hựu Hạ cởi áo khoác. Khi ra về, anh đã mặc áo vào nhưng vẫn xắn đến cùi chỏ, vết thương không được che chắn khiến máu thấm ra băng gạc.
Tại cạnh ngoài cổ tay, vết dao đâm kéo dài sang ngang nhưng không quá sâu. Sát trùng, tiêm phòng uốn ván rồi bôi thuốc, băng bó một vòng trông có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Nghe anh giải thích, cuối cùng nhịp tim cao thấp thất thường của Cố Kỷ mới bình tĩnh lại.
“Cậu không sao chứ? Tôi nghe điện thoại mà suýt phát rồ luôn!” Anh ta đập vào vai Văn Hựu Hạ cho hả giận: “Nửa đêm rồi, Khâu Nhi thở không ra hơi nên không nói rõ… tôi còn tưởng cậu dùng tay không chặn dao của bọn cướp nên mất cả cánh tay luôn chứ!”
Văn Hựu Hạ nói một cách chân thành: “Không đến mức đấy.”
Thấy anh bình tĩnh như vậy, Cố Kỷ cũng bớt sợ, bảo rằng anh ta sẽ đi mua nước cho anh và Khâu Thanh. Sau khi đi qua chỗ máy bán nước tự động, Văn Hựu Hạ quỳ một gối trước băng ghế Khâu Thanh ngồi, ngẩng đầu lên: “Tin chưa? Bác sĩ cũng nói không tổn thương sâu.”
Một lát sau, Khâu Thanh gật đầu.
“Em thấy hôm nay mình sai ở đâu?” Văn Hựu Hạ hỏi, vẫn giữ tư thế ấy.
Bắt Khâu Thanh nhận sai quả là việc khó. Cậu nghe thấy từ ấy thì chợt trở nên bối rối, quay mặt đi tránh ánh mắt của Văn Hựu Hạ, một lúc lâu mới ấp úng: “Em… không nên kích động…”
“Sai rồi.” Văn Hựu Hạ đặt tay lên đầu gối cậu: “Em mắng chửi hay thù ghét cậu ta cũng không sao. Nhưng Khâu Thanh, sao em lại nói mình không sợ chết? Anh nghe rất khó chịu.”Khâu Thanh chỉ khẽ hít thở.
Văn Hựu Hạ xòe tay ra: “Đưa đây.”
Khâu Thanh rũ mắt, trả anh con dao gấp một cách không tình nguyện, trông như cậu học sinh mắc lỗi.
Văn Hựu Hạ thu lại, tiện tay lau đi vết máu đọng lại trên lưỡi dao rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh định quay lại để kiểm tra phản ứng phụ sau khi bôi thuốc thì Khâu Thanh chợt nắm lấy cánh tay của anh, chăm chú kiểm tra xem nó còn hoạt động bình thường hay không.
“Đừng nói vậy nữa.” Văn Hựu Hạ nói, giọng khàn khàn.
Khâu Thanh “ừ” một tiếng, anh đặt tay lên bụng cậu, giúp cậu xoa bụng để giảm bớt cơn đau dạ dày.
Một lát sau, cậu hỏi: “Văn Hạo Khiêm thì sao đây?”
“Để cậu ta bình tĩnh lại rồi mang dao qua…” Văn Hựu Hạ nghẹn giọng, anh vẫn không ngờ Văn Hạo Khiêm có thể làm ra chuyện như vậy: “Anh không biết cậu ta lại trở nên cực đoan thế.”
“Em cũng cực đoan.” Khâu Thanh nói.
Văn Hựu Hạ: “Nhưng em sẽ không tổn thương anh.”
Khâu Thanh cúi đầu.
Văn Hựu Hạ hỏi: “Em nghĩ anh muốn gặp lại người đã làm hại mình à?”
Cậu không đáp. Cố Kỷ – mới bị gọi tới lúc nửa đêm – hấp tấp mang hai ly đồ uống nóng về hành lang, đưa mỗi người một ly rồi hỏi: “Không phải hai người đi gặp anh Lục hả, Đêm Việt Quất xảy ra ẩu đả sao?”
“Không.” Văn Hựu Hạ đáp: “Đụng mặt Văn Hạo Khiêm, xích mích một chút.”
Cố Kỷ sửng sốt: “Đù?”
Khâu Thanh bực bội: “Yên tâm, không ai thấy.”
Cố Kỷ: “Không phải, thằng nhóc chết dẫm đấy…”
“Cố Kỷ, thôi.” Văn Hựu Hạ không muốn anh ta nhắc lại chuyện này nữa: “Đây là chuyện của tôi.”
“Tùy cậu.” Cố Kỷ xị mặt, ánh mắt quét qua lại giữa hai người để xác nhận đối phương không còn vết thương nào. Thấy sắc mặt Khâu thanh càng lúc càng tệ, anh ta không nhịn được hỏi: “Cậu… Khâu Nhi, cậu không sao chứ?”
Khâu Thanh vội phủ nhận theo phản xạ, song đột nhiên cậu rên lên một tiếng, cúi gập người, trán rịn một lớp mồ hôi lạnh, cả người co lại.
Văn Hựu Hạ vội ôm lấy cậu, mặc kệ việc cậu đang cố cậy mạnh, nói với Cố Kỷ: “Bốc số đi, vào cấp cứu.”
Khâu Thanh khăng khăng: “Em không…”
Văn Hựu Hạ im lặng nhìn cậu.
Khâu Thanh lập tức ngậm miệng không nói tiếp, cậu cảm thấy bàn tay Văn Hựu Hạ đang xoa chợt buông lỏng. Nhìn là biết ai đang là người quyết định, có anh ở đây, Khâu Thanh cũng không dám giấu bệnh. Cố Kỷ yên tâm hơn nhiều, lén cười rồi cất bước.
Lúc mới từ Bình Châu trở lại Đông Hà vào bốn năm trước, vì Liễu Vọng Dư bắt buộc, Khâu Thanh đã khám tổng quát ở Bệnh viện Số 3 một lần. Khi ấy, cậu đã có chẩn đoán loét dạ dày, cộng thêm vấn đề tâm lý vô cùng nghiêm trọng, mọi thứ đều chỉ ra rằng cậu bị bệnh nên phải điều trị trong viện. Vật vã một năm, người cậu gầy rộc đi, xuất viện xong vẫn phải đi khám định kỳ.
Bác sĩ điều trị nghe nói cậu có bệnh nền, sau khi kiểm tra thì nghiêm túc đề nghị cậu làm lại nội soi dạ dày.
Khâu Thanh không tỏ vẻ chống đối nữa, Văn Hựu Hạ gật đầu: “Được.”
Lịch nội soi dạ dày sớm nhất vào ngày hôm sau, cần chuẩn bị trước vài thứ. Nhà Khâu Thanh ở gần bệnh viện, cậu tưởng Văn Hựu Hạ đưa cậu về rồi sẽ rời đi – việc ấy phù hợp với mối quan hệ khó xử hiện tại của bọn họ – nhưng anh lại cầm chìa khóa nhà cậu rồi quơ tay.
Dẫn đường. Khâu Thanh chắc chắn anh muốn nói như vậy.
Cậu không còn lựa chọn nào ngoài dẫn Văn Hựu Hạ vào thang máy. Nhà cậu ở tầng mười hai, phải chờ dưới tầng trệt một lúc. Cậu muốn làm gì đó để đánh lạc hướng khỏi cơn đau, bèn tìm một chủ đề.
“Hai hôm nữa chúng ta tìm Lạc Đà à?” Cậu vẫn nhớ việc này.
Văn Hựu Hạ nhìn số tầng đang thay đổi: “Em nghỉ ngơi đi đã.”
Khâu Thanh nhíu mày, không nhịn được cao giọng hỏi: “Ý gì đây, không tin em, sợ em làm hỏng việc hay gì?”
Văn Hựu Hạ vẫn đang ôm vai cậu, tay anh không hề siết chặt hay nới lỏng hơn vì giọng điệu giận giữ của cậu: “Có nói không đi tìm đâu, nhưng Bắc Thành rất loạn, mà anh cũng thân với Lạc Đà hơn.”
Anh giải thích rất hợp lý, song Khâu Thanh lại mất hứng, cậu định nói gì đó thì thang máy dừng ở tầng trệt, cửa mở ra. Cậu ngẩn người, cảm thấy khúc mắc mãi chuyện quá khứ cũng không ích gì.
Văn Hựu Hạ chính thức bước vào “nhà” của Khâu Thanh.
Bên phải cửa ra vào là góc bếp mở, phòng khách không có bất kỳ đồ đạc gì ngoài bộ ghế sát quầy bar, bức tường đối diện toàn là tủ chứa đồ. Bên cạnh cửa sổ là bục ghế ngồi, có một chiếc thảm nhung trông rất thoải mái, trên đó là bàn trà thấp, sô pha lười và mấy chiếc đệm, thêm cả máy chiếu và dàn loa xung quanh nữa.
Khâu Thanh khom lưng, lấy một đôi dép lê.
Văn Hựu Hạ xỏ thử, số đo vừa vặn.
Anh không hỏi sao Khâu Thanh lại chuẩn bị cho mình – Tiểu Lư, Cố Kỷ không đi cỡ này, càng không thể là những người khác, đôi dép này gần như mới tinh. Văn Hựu Hạ nghĩ, có một đáp án chắc chắn đang hiện lên trước mặt. Lần này không thể tránh né, nhưng bọn họ mới vừa có một trận cãi vã.
Dường như bọn họ vẫn luôn bỏ lỡ nhau, khi Văn Hựu Hạ quan tâm thì Khâu Thanh không để ý, lúc này, khi Văn Hựu Hạ muốn bỏ qua những vết thương trong quá khứ, Khâu Thanh lại tự trách vì mình “làm hại” Văn Hựu Hạ phải băng bó.
Khâu Thanh ngồi tạm trên bục cửa sổ, giờ đã muộn, câu hỏi “anh có muốn ở lại không” chẳng nói được ở hẻm Lam Hoa như nghẹn ở cổ họng vì biến cố mới xuất hiện. Nhưng cậu không muốn đuổi Văn Hựu Hạ đi, đối phương có muốn cậu “nghỉ ngơi trước” thì cậu cũng chỉ có thể gật đầu một cách cứng ngắc.
Cậu tìm về một chút lý trí: “Giường em chật lắm, hay anh…”
“Anh chợp mắt ở đây được rồi, em cứ ngủ đi, coi như anh không tồn tại.” Văn Hựu Hạ nói rồi ôm chiếc gối ôm xanh yêu thích của Khâu Thanh vào ngực.
Tuy anh nói vậy, nhưng có người ở đây nên Khâu Thanh ngủ không yên giấc.
Suốt đêm Văn Hựu Hạ không phát ra tiếng động nào, thậm chí đi lại rất ít như thể không tồn tại thật. Khâu Thanh nằm trong phòng ngủ nên không thấy được tình huống bên ngoài, cậu hơi sốt ruột, song lại xấu hổ không dám rủ anh qua nằm.
Cậu trằn trọc cả đêm, suy nghĩ rất nhiều chuyện trong quá khứ cũng như hiện tại, nhưng đều không mang lại kết quả gì.
Gần hừng đông, cậu bò dậy, lén đẩy chiếc hộp nhựa trong suốt vào sâu bên trong kệ đựng CD.
Lịch khám vào sáng sớm, Khâu Thanh tự mình vào, còn Văn Hựu Hạ chờ bên ngoài, anh không có thói quen tìm kiếm tin nóng trong ngày mà tiếp tục chơi trò chơi.
Không lâu sau, Cố Kỷ đến, kèm theo cả Lư Nhất Ninh, cậu ta đánh mắt nhìn phòng khám rồi hỏi han: “Anh ta không sao chứ?”
Nói chuyện vài câu về Khâu Thanh rồi Cố Kỷ chuyển chủ đề: “Nghe nói sáng nay Thịnh Tiểu Mãn vừa tỉnh.”
Tay Văn Hựu Hạ đang trượt khối hình đầy màu sắc chợt khựng lại: “Chúc mừng.”
“Mừng quần què, cậu ta nhìn tay trái bó thạch cao xong chỉ thiếu điều bất tỉnh, bảo rằng không bằng đâm chết cậu ta luôn đi. Hứa Nhiên đang vui, nghe thấy cậu ta nói vậy thì cũng tăng xông, hai người bọn họ sắp lật cả nóc bệnh viện luôn rồi.” Cố Kỷ kể: “À với cả, chị Vọng nói sự việc tương tự cũng xảy ra với “Bán Thần” và “Vũ Trụ”, quản lý của Woken tỏ ý là nếu Ngân Sơn định đối đầu với Bạch Diên Huy thì bọn họ sẽ đứng cùng chiến tuyến với chúng ta… Cậu cũng biết đấy, cây cao đón gió.”
Hiện tại Woken phải đối diện với tình huống phức tạp nên không thể dành thời gian cho việc khác, Văn Hựu Hạ cũng không trông chờ Hứa Nhiên tỏ vẻ gì, nhưng những người khác từng bị lợi dụng, hãm hại chưa chắc đã có được vị thế như Woken.
“Vẫn nên đi tìm Lạc Đà.” Văn Hựu Hạ nói.
Lư Nhất Ninh bực bội: “Tìm anh ta có được gì không?”
“Vô dụng cũng phải tìm, biết đâu anh ta biết về những chuyện khác của Bạch Diên Huy? Đã bao nhiêu năm rồi, không thể cứ trông chờ Khâu Thanh giải quyết hết được.”
“Anh, thật ra em và anh Kỷ không để tâm đâu, mọi người đều hướng về tương lai mà.” Lư Nhất Ninh nói.
Văn Hựu Hạ “ừ” một tiếng, không giải thích thêm với bọn họ. Dù bọn họ không trả giá vì nhau, thì việc anh bù đắp cho những tổn thương của Khâu Thanh cũng đồng thời chữa lành cho bản thân mình. Nếu đã nỗ lực tới cùng mà vẫn không thể thay đổi, anh sẽ chọn thuận theo vận mệnh mà buông xuôi, từ bỏ.
Khi ấy, anh có thể thành thật với bản thân rằng anh đã không thẹn với lòng mình, cũng có thể nói với Khâu Thanh: “Tôi có thể đứng ngang hàng để yêu em, yêu em mãi mãi, cho phép tôi trở lại bên cạnh em được không?”
Anh không muốn Khâu Thanh phải khổ sở nữa.
Văn Hựu Hạ hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại tìm số của anh Lục, ngón tay thoăn thoắt nhập một tin nhắn.
Vừa có thông báo “gửi thành công”, cửa phòng khám phía sau mở ra, Khâu Thanh bước ra ngoài với vẻ mặt tái nhợt. Cậu đi lại có phần khó khăn, Văn Hựu Hạ đỡ lấy cậu, hỏi một cách lo lắng: “Không sao chứ?”
Khâu Thanh nhìn anh, chợt ôm chầm lấy cổ anh.
Lư Nhất Ninh đứng cạnh “chậc” một tiếng rất kêu, song Văn Hựu Hạ không hề vui mừng mà trái lại, lòng anh gần như nguội lạnh.
Bác sĩ đi theo phía sau, đeo khẩu trang nên không nhìn rõ biểu cảm, nhưng có thể thấy được ông đang nhíu mày: “Cậu là người nhà bệnh nhân đúng không?”
Lúc này Khâu Thanh không phủ nhận, Văn Hựu Hạ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chúng tôi vừa khám, phát hiện bệnh nhân có polyp dạ dày, đã can thiệp khi nội soi. Kết quả chẩn đoán hình ảnh không vấn đề, chắc là ổn, nhưng vẫn nên làm thêm xét nghiệm.” Bác sĩ đưa bệnh án cho anh: “Kết quả sẽ có sau một tuần, mọi người nhớ đến lấy.”
Văn Hựu Hạ không hiểu: “Sao phải xét nghiệm?”
Bác sĩ còn bận rộn nhiều việc nên bảo anh tự nhìn bệnh án rồi quay người bước đi.
Ở bên cạnh, Lư Nhất Ninh lo lắng, nói một câu không biết là trả lời hay lo bóng gió: “Nghĩa là có thể bị ung thư ấy hả?”
—