Edit: Mordred
Beta: V
Bàn tay đang nắm lấy tay Khâu Thanh chợt run lên, rồi anh siết thật chặt, mười ngón quấn lấy nhau như thể chỉ nới lỏng chút thôi sẽ bị kéo xuống vực sâu, muôn kiếp không thể trở lại.
Sau cùng, Văn Hựu Hạ không muốn trở mặt với cậu ta như vậy, nhưng anh cũng chẳng muốn dây dưa thêm với nhà họ Văn.
Khâu Thanh ở bên cạnh không nhịn được nữa.
Cậu giật tay khỏi Văn Hựu Hạ không chút do dự, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng mà xông tới túm cổ áo Văn Hạo Khiêm: "Mẹ kiếp, cậu tưởng mình là ai?"
Vốn cậu ta không cao bằng Khâu Thanh, dù Khâu Thanh gầy yếu hơn nhiều nhưng cậu ta không hề đề phòng nên vẫn lảo đảo theo động tác ấy. Văn Hạo Khiêm muốn giãy giụa, song bàn tay còn lại của Khâu Thanh đã túm lấy vạt áo đồng phục của cậu ta, trên tay nổi đầy gân xanh, cậu ta nhìn thấy sự điên cuồng tràn ngập trong ánh mắt đối phương.
Tròng mắt nhuộm màu máu, đồng tử cũng hơi co lại.
Văn Hạo Khiêm chần chừ trong nháy mắt, có phải cậu ta không nên nói câu ấy không?
"Anh..." Cậu ta đối mặt với Khâu Thanh, không dám trưng ra vẻ phách lối khi nãy. "Anh muốn làm gì, tôi cho anh biết, hai người đang là người của công chúng, đừng có đứng giữa đường mà..."
"Người của công chúng?" Khâu Thanh cười khẩy, ánh mắt vẫn lạnh băng: "Vẫn là mấy chữ này à?"
Yết hầu chưa trưởng thành của Văn Hạo Khiêm khẽ động đậy: "... Tôi cho anh biết, tôi thật sự sẽ làm to chuyện..."
"Cậu xứng chắc?" Khâu Thanh nói nhỏ nhưng nghe rõ mồn một sự phẫn nộ bên trong: "Văn Hạo Khiêm, cậu định đe dọa ai? Muốn tìm truyền thông đúng không? Được, bây giờ tôi cho cậu số điện thoại của đơn vị truyền thông lớn nhất, cậu lập tức báo cho người ta là Văn Hựu Hạ vong ân bội nghĩa vì không muốn làm cái máy kiếm tiền để chăm sóc cho một già một trẻ nhà cậu nữa, cậu dám không? Đồ hèn!"
Mặt Văn Hạo Khiêm đỏ bừng, cậu ta thở không nổi, chỉ trừng mắt nhìn Khâu Thanh.
Khâu Thanh bật cười vì ánh mắt của đối phương, nhịn sự kích động muốn đánh cậu ta: "Nói cho cậu biết, nếu không vì nể mặt Văn Hựu Hạ, tôi đã giết chết cậu từ khi cậu vứt đồ của tôi rồi."
Giọng cậu không lớn, nhưng lại khiến đối phương cảm thấy mỗi chữ cậu thốt ra đều là suy nghĩ thật lòng.
Văn Hạo Khiêm thật sự sợ rồi, cậu ta không dây nổi vào Khâu Thanh, người này còn điên hơn những gì thể hiện ra bên ngoài. Cậu ta hiểu rõ điều ấy, vội nắm lấy tay Khâu Thanh định vùng ra ngoài nhưng đối phương vẫn túm chặt lấy cậu ta.
"Sao cậu sống được đến bây giờ vậy, Văn Hựu Hạ nợ cậu những thứ ấy chắc?" Huyết áp Khâu Thanh tăng cao, người cậu nóng dần lên: "Văn Hạo Khiêm, mẹ kiếp đồ không có lương tâm!"
Văn Hạo Khiêm nghiến răng, chẳng biết lấy sức từ đâu mà đẩy cậu ra.
Cậu ta nhổ nước bọt về phía Khâu Thanh: "Cũng không đến lượt anh khua tay múa chân! Phì!"
Khâu Thanh quay đầu tránh, động tác của đối phương khiến lý trí cậu sụp đổ, cậu vung một đấm về phía Văn Hạo Khiêm.
Hai người dốc hết sức mà vật lộn, một bên lùi, bên còn lại sẽ áp sát, có vẻ không định dừng lại. Văn Hựu Hạ không thể kệ bọn họ – Văn Hạo Khiêm có bệnh tim, Khâu Thanh chưa khỏi bệnh, mong manh như đồ sứ, ai xảy ra chuyện cũng là vấn đề nghiêm trọng. Anh xông đến, giữ vai Khâu Thanh nhằm tách bọn họ ra thật nhanh.
Không có tác dụng, Văn Hựu Hạ gọi nhỏ: "Khâu, dừng tay!"
"Mắc cái gì? Thằng ngu này có được dạy dỗ bao giờ đâu!" Khâu Thanh bị anh cản lại nên trúng một cú đá của Văn Hạo Khiêm, cậu lập tức nổi đóa: "Văn Hựu Hạ, anh đứng qua một bên đi!"Trong hẻm Lam Hoa, ngọn gió đêm lướt qua khiến bóng người và bóng cây long não đan xen vào nhau.
Mọi thứ không nên thành ra như vậy, nhưng mỗi khi Văn Hựu Hạ định tiến lên để ngăn cản thì đều bị Khâu Thanh đẩy ra ngoài. Anh không cản được, lại sợ bản thân vô tình làm cậu bị thương trong lúc hỗn loạn nên đành đứng ngoài thấp thỏm nhìn theo, tìm kiếm cơ hội. Văn Hựu Hạ thử thêm vài lần, hai người kia đánh càng dữ dội, kéo theo anh cũng trúng vài cú đá.
"Đủ rồi, Khâu! Thật sự đủ rồi mà!" Văn Hựu Hạ đổi sang giữ Văn Hạo Khiêm lại: "Cậu đừng xía vào nữa."
Khâu Thanh ngoảnh mặt làm ngơ: "Đệt, hôm nay em cứ muốn gây gổ với cậu ta đấy!"
Không biết Văn Hựu Hạ bị ai đẩy một cái, anh suýt ngã chúi xuống, đầu chợt ong ong.
Ban đầu, Văn Hạo Khiêm còn có thể cố gắng lấn át Khâu Thanh nhờ thể chất của mình, song cậu ta là một học sinh trung học, chẳng mấy chốc đã mất thế thượng phong. Mặt mũi cậu ta sưng húp, phần lông mày bị món trang sức nào đó trên tay Khâu Thanh rạch ngang, không chảy máu nhưng đau vô cùng. Từ nhỏ tới giờ cậu ta chưa từng bị hành hạ như vậy nên chẳng bao lâu đã không chịu nổi, bị Văn Hựu Hạ túm tay kéo ra thì suýt ngã sấp mặt, mũi cay xè.
"Đồ điên! Đồ điên!" Văn Hạo Khiêm òa khóc: "Anh, sao anh lại giúp anh ta bắt nạt em! Tên điên này sẽ hủy hoại anh đấy! Em kém anh ta ở đâu chứ... anh ta là đồ điên..."
Mẹ nó, vậy tôi điên lên cho cậu xem.
Khâu Thanh mắng thầm, định giơ chân lên đạp thì bị Văn Hựu Hạ ngăn lại. Cậu vội thu chân, sau đó gạt anh ra để túm cổ Văn Hạo Khiêm, đẩy cậu ta về phía bức tường ngói xanh.
Cân nặng hai người dồn vào, Văn Hạo Khiêm đập đầu vào tường gạch khiến tầm mắt cậu ta tối sầm.
Cậu ta nếm được vị tanh trong miệng, sự xót xa trong lòng vượt quá cảm xúc trong mười mấy năm ngắn ngủi. Văn Hạo Khiêm không kìm được lý trí, nhét tay vào túi lấy ra một thứ rồi nhào về phía Khâu Thanh!
Văn Hựu Hạ như linh cảm được điều gì, anh chợt đứng thẳng lại.
Nhưng đã quá muộn.
Chẳng biết Văn Hạo Khiêm lôi từ đâu ra một con dao gấp, đồ vật kim loại u ám ấy kề sát vào cổ Khâu Thanh. Bảng hiệu của một quán rượu nào đó hắt lên nhuộm đỏ nửa khuôn mặt cậu.
Ánh mắt Khâu Thanh chợt trở nên bình tĩnh, cái nhìn lạnh lẽo của cậu y hệt lưỡi dao. Con ngươi khẽ dao động, cậu nhìn Văn Hạo Khiêm, cất giọng còn vững vàng hơn cả người cầm dao.
"Cậu muốn làm gì?" Cậu nói, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Giết người hả?"
Văn Hạo Khiêm không cầm nổi con dao ấy, tay cậu ta run rẩy khiến lưỡi dao sắc bén liên tục lướt qua cổ Khâu Thanh, lúc nào cũng có thể để lại một vết thương. Cậu ta căng thẳng đến độ không thể trả lời một câu, thở gấp, sau cơn kích động nhất thời thì phải đâm lao theo lao, thành ra Khâu Thanh lại là người bình tĩnh hơn cả.
Cậu giễu cợt: "Muốn giết tôi à? Văn Hạo Khiêm, con đường này có camera giám sát khắp nơi, cậu nghĩ bản thân sẽ chạy thoát sao? Hay cậu nghĩ làm vậy có thể uy hiếp Văn Hựu Hạ, để anh ấy đi theo cậu?"
Giọng Văn Hạo Khiêm khản đặc, quát lên: "Câm miệng!"
Quả thật cậu ta không biết phải làm gì. Khâu Thanh rất hài lòng với sự bối rối của cậu ta, cậu rũ mắt nhìn con dao ấy: "Tôi hiểu cậu, căm hận vì tôi cướp mất Văn Hựu Hạ đúng không? Cậu có bao giờ nghĩ rằng tôi vốn không hề giỏi đến thế không, hay cậu không dám tin là Văn Hựu Hạ chưa bao giờ quan tâm đến mình?"
"Anh đừng nói lung tung! Im miệng đi! Nếu không tôi..."
"Thử xem!" Khâu Thanh đột ngột giơ tay lên ấn tay Văn Hạo Khiêm xuống, lưỡi dao lập tức cứa vào lớp da mỏng manh trên cổ cậu, kéo đến cơn đau âm ỉ.
Văn Hạo Khiêm sợ nhũn cả chân, Khâu Thanh lại chẳng coi đó là việc to tát gì, cứ như không cảm nhận được cơn đau: "Cậu tưởng ai cũng sợ chết như mình à? Nực cười, cậu sợ chết mà còn dám dùng tính mạng để đe dọa Văn Hựu Hạ, đe dọa tôi? Văn Hạo Khiêm, tôi cho cậu biết, tìm đến cái chết là chuyện ngu dốt nhất. Đừng tưởng mình quan trọng lắm, cho dù hôm nay tôi có đâm chết cậu thì Văn Hựu Hạ cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt, càng không áy náy chút nào đâu!"
Cách đó không xa, Văn Hựu Hạ đứng lại, Khâu Thanh cười với anh tỏ vẻ trấn an.
Cậu thiếu niên đang cầm dao như đang dao động, lưỡi dao dần cách xa khỏi cổ Khâu Thanh. Yết hầu Văn Hựu Hạ khẽ lăn, anh nhận ra sự do dự ấy: "Văn Hạo Khiêm, ông cậu còn đang nằm viện, tốt nhất đừng làm những chuyện khiến ông ấy thất vọng."
Văn Hạo Khiêm chần chừ, hình như chuẩn bị thả tay.
Văn Hựu Hạ gọi nhỏ: "Đông Đông, bỏ dao xuống."
Cậu ta ngơ ngẩn, con dao gấp chậm rãi lùi về sau. Chờ đến khi hai bên đã cách nhau một khoảng an toàn, Văn Hựu Hạ lập tức nắm lấy Khâu Thanh, kéo cậu vào lòng.
Anh giơ tay xoa phần cổ đỏ tấy của đối phương, may là không chảy máu. Tim anh đập thình thịch, nhưng Văn Hạo Khiêm vẫn chưa buông hẳn con dao gấp nên anh không muốn kích thích cậu ta.
Khâu Thanh gật đầu với anh, ý bảo mình không sao.
Văn Hạo Khiêm có vẻ đã bị lừa, cơn sóng thù hận, phẫn nộ và oan ức mãnh liệt trong lòng cậu ta không có chỗ xả, chỉ có thể nhìn theo bọn họ với khóe môi sưng bầm. Trong ngõ Lam Hoa kẻ tới người lui, chỉ mình cậu ta là không nơi nương tựa, uy hiếp hay đe dọa cũng vô dụng, cậu ta còn có thể làm gì đây?
Văn Hạo Khiêm tuyệt vọng hỏi: "Anh... thật sự vì anh ta sao?"
Văn Hựu Hạ không đáp, ngay cả ánh mắt anh cũng không rời khỏi Khâu Thanh.
Còn Khâu Thanh thì lau qua vết trầy trên cổ, nghiêng đầu gào lên: "Văn Hạo Khiêm, anh ấy không làm thế vì tôi. Nhưng cậu biết tại sao có chết anh ấy cũng không về với cậu không? Vì cậu, và cả ông cậu nữa, đều quá mức ích kỷ! Thứ tình thân, người nhà chó má! Cậu biết có bao nhiêu người muốn mà không có được tình cảm ấy không? Đừng có treo nó trên miệng suốt thế, tôi thấy anh ấy ghê tởm lắm rồi!"
Cứ như bị dội nước lạnh vào mặt.
Giữa mùa đông khắc nghiệt, cậu ta mang theo hy vọng cuối cùng đến năn nỉ Văn Hựu Hạ, lại bị tên đồng tính đáng chết này mắng là ghê tởm ư?
Cậu ta ghê tởm?
Vậy để cậu ta ghê tởm đến cùng!
Khâu Thanh vừa xoay người, chưa kịp nói "chúng ta về nhà thôi" với Văn Hựu Hạ thì ở nơi cách cậu 2 m, cậu thiếu niên run rẩy cầm chặt con dao một lần nữa, lưỡi dao sắc bén hướng về phía Khâu Thanh.
Ánh sáng lạnh lẽo ấy khiến mắt Văn Hựu Hạ đau nhói, anh nghiêng đầu, cuống quýt đẩy Khâu Thanh ra.
Cậu đứng không vững, ngã chúi xuống đất mà chẳng biết chuyện gì xảy ra, tầm mắt chợt trở nên đen kịt, lục phủ ngũ tạng như bị dốc ngược, toàn bộ hợp thành một cơn đau thấu lòng.
Cậu nghe thấy Văn Hạo Khiêm hét lên một tiếng đầy sợ hãi.
Khi tầm nhìn trở lại, Khâu Thanh thấy Văn Hựu Hạ đang ngăn giữa cậu và Văn Hạo Khiêm, dùng tay cản lưỡi dao vốn phải đâm vào người cậu.
Đó là bàn tay Văn Hựu Hạ đánh đàn.
Khi nhận ra điều ấy, nhịp tim Khâu Thanh đột ngột tăng lên đến 134, cơn đau từ lục phủ ngũ tạng khiến cậu như ngừng thở, cả người cậu cứng đờ.
Tiếng "leng keng" của kim loại rơi xuống đất kéo cậu tỉnh lại.
Văn Hạo Khiêm hét to: "A...!"
Bấy giờ Khâu Thanh mới lấy lại được sức lực, cậu vội ôm chặt lấy Văn Hựu Hạ, cuống quýt đè lên vết thương của anh.
"Anh..."
"Cút!"
Khâu Thanh tiện tay cầm một thứ gì đó ném về phía cậu ta.
Trên mặt đất, con dao gấp nghiêng ngả rơi vào giữa khe xi măng.
Khâu Thanh muốn đạp Văn Hạo Khiêm mấy cái, bất kể có hả giận được hay không, nhưng bàn tay còn lại của Văn Hựu Hạ đã níu lấy eo kéo cậu về phía sau. Cậu bất cẩn cạ vào vết thương trên tay anh, nghe thấy anh khẽ hít vào một hơi, bèn nhìn Văn Hạo Khiêm chòng chọc bằng đôi mắt đỏ quạch.
Cậu không biết vẻ mặt mình đáng sợ và dữ tợn như thế nào, trông cậu như sắp xông tới liều mạng với đối phương. Cậu thiếu niên vừa gây họa không chịu nổi trách nhiệm, chân nhũn như chi chi, liếc Văn Hựu Hạ một cái rồi quay người chạy biến.
Trong hẻm dần đông lên, có lẽ buổi diễn sắp kết thúc nên vài người về trước.
Mũi Khâu Thanh chỉ còn ngửi thấy mùi rỉ sắt. Dưới mặt đất, bóng cây vẫn lay động, hoàn toàn không hay biết chuyện mới xảy ra. Cậu thừ người nhìn bóng cây, ngón tay nắm lấy Văn Hựu Hạ không ngừng run rẩy.
"Gọi xe trước đi." Văn Hựu Hạ cố xoa đầu cậu: "Đừng sợ."
Khâu Thanh khẽ giật mình, cúi đầu không dám nhìn vết thương của anh, lấy điện thoại ra mà tay vẫn run cầm cập.
Bụng cậu đau muốn chết, vừa hối hận vừa căm hờn – hối hận vì mình quá kích động nên mới liên lụy đến Văn Hựu Hạ, nỗi căm hờn chiếu ra những khuôn mặt dữ tợn của Văn Hạo Khiêm, Bạch Diên Huy...
Trên ghế sau taxi, hai thứ cảm xúc lẫn lộn ấy bao phủ yết hầu Khâu Thanh. Cậu nghiêng mặt, thấy cửa sổ phản chiếu cái bóng của mình.
Khuôn mặt xám xịt, không chút sinh khí.
Dạ dày của cậu bắt đầu đau, cơn đau dữ dội hơn trước đây. Vì ngã quá đau à, hay vẫn do cậu tự tưởng tượng? Khâu Thanh không phân biệt được, cậu không thể đối phó với nó, đành ôm chặt bụng. Cậu cúi đầu, mi mắt khẽ rung, một giọt chất lỏng rơi trên mu bàn tay không còn cảm nhận được nhiệt độ, chỉ để lại sự lạnh lẽo.
"Làm sao bây giờ?" Khâu Thanh lẩm bẩm.
"Không sao." Văn Hựu Hạ an ủi cậu với giọng thản nhiên: "Không ảnh hưởng đến việc đánh đàn."
Khâu Thanh vốn muốn gồng mình để không suy sụp, nghe thấy câu ấy thì bùng nổ: "Em quan tâm đến chuyện anh có thể đánh đàn hay không chắc! Em... em không nên kích động cậu ta."
Cậu không nói được nữa, Văn Hựu Hạ ngồi bên phải, dùng bàn tay lành lặn chạm nhẹ vào khóe mắt Khâu Thanh.
Giọt nước mắt thấm vào đường vân tay của anh, Khâu Thanh nghe thấy anh nói nhỏ: "Không phải lỗi của em, anh đã nghĩ sau này sẽ không để em phải hối hận nữa... Xin lỗi."
Khâu Thanh không nhịn được nữa, lấy hai tay che mặt. Trong yên lặng, nước mắt làm nhòe đi ánh đèn đường phía đối diện, rồi vỡ tan.