Sống hơn năm, trừ bỏ năm năm trước cảm giác khiếp sợ cùng bi thương tới suốt đời khó quên sau khi biết được tin tức bạn thân của mình đã qua đời ra, đây là lần thứ hai Tần Trữ gặp phải chuyện tình khiến cho mình toàn thân chấn động, da đầu run lên. Bức tranh trước mắt, cho dù anh có bị đụng xe, khiến cho đầu bị mất trí nhớ, thì cũng sẽ không bao giờ quên. Đây là tác phẩm cuối cùng mà Chung Phong lưu lại cho anh trước khi chết, là tác phẩm quý giá nhất có giá trị nhất trong tất cả những bức tranh ở trong tay anh. Trân quý tới mức cho dù là ba người được Chung Phong yêu thương nhất, anh cũng chưa bao giờ để cho bọn họ được nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị bọn họ cướp đi mất. Có thể nói, bức tranh này ngoại trừ Chung Phong cùng chính anh ra, không có người nào khác từng nhìn qua. Cho dù Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã từng thấy qua, cũng không thể nào miêu tả lại không sai biệt cho người ngoài biết. Ba người này cũng không có tế bào nghệ thuật tới như thế.
Đi sát tới hai bước, Tần Trữ vươn tay, đầu ngón tay run run chạm lên bức tranh. Mỗi một góc, mỗi một đường nét, anh đều tỉ mỉ sờ soạng một lần, trong lòng nỗi băn khoăn cũng càng lúc càng thêm lớn hơn. Vừa rồi ở khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy, anh còn tưởng rằng Nhạc Thiệu bọn họ cho người tới nước Mỹ để trộm đi bức tranh kia, nhưng mà sau khi cẩn thận xem xét lại, anh phát hiện ra bức tranh này cũng không phải là bức tranh mà Chung Phong lưu lại cho mình. Trong bức tranh có vài chi tiết khác với bức tranh nguyên bản. Cho dù là như vậy, thì Tần Trữ cũng không thể nào bình tĩnh được, càng không có cách nào bình tĩnh.
Thu hồi tay, giương mắt nhìn về phía người đang mỉm cười kia, Tần Trữ trực tiếp hỏi: “Đây là tranh do cậu vẽ?”
“Đúng thế.” Mở to ánh mắt không tính là lớn của mình, bên trong tràn ngập sự vô tội, Yến Phi nói: “Đêm qua tôi phải thức tới hai giờ sáng để hoàn thành bức tranh này. Sao vậy, Tần tiên sinh, bức tranh này của tôi có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Tần Trị híp lại đôi mắt, nhìn chằm chằm bức tranh kia thêm vài lần, anh lui về ngồi trên sopha, nói: “Bức tranh này của cậu, không đáng tiền.”
“Cái gì?” Kinh ngạc của Yến Phi không phải là giả vờ. Đời trước, bức tranh này của hắn vẫn rất đáng giá mà, sao thay đổi một cái thân thể liền trở thành không đáng tiền? Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Hà Khai Phục tiếp tục bảo trì trầm mặc, có trời mới biết là bọn họ nghẹn tới nội thương rồi.
Đem bức tranh đặt tới trên bàn trà, Yến Phi mặc kệ: “Sao có thể không đáng tiền? Bức tranh trước kia của tôi giá thấp nhất cũng có thể bán được hơn vạn. Tần tiên sinh, anh đối với tôi có thành kiến!”
Trong mắt của Tần Trữ hiện lên kinh ngạc rõ ràng, anh hỏi: “Cậu trước kia từng bán qua tranh?”
“Đương nhiên.” Yến Phi xắn lên tay áo, một bộ dáng không cam lòng: “Tranh của tôi, chữ của tôi, đều đã bán được không ít tiền. Tôi nghe nói Tần tiên sinh là thương nhân bán tranh lớn nhất ở đế đô, hẳn là cũng phải có được một đôi mắt tinh tường, sao lại bảo bức tranh này của tôi không đáng giá? Anh không cần bắt nạt tôi tuổi trẻ, tôi cũng không phải là người dễ bị lừa gạt.”
Tần Trữ áp chế không vui khi bị người khác nghi ngờ, mắt nhìn bốn người còn lại trong phòng. Thấy bọn họ đều đang thấp đầu uống trà, anh lại càng thêm bực mình, cũng dị thường khó chịu. Nhưng mặc kệ thế nào, anh hôm nay nhất định phải làm rõ lai lịch của bức tranh này!
Nhếch lên một tia tươi cười mang đầy ý tứ hàm xúc, Tần Trữ nói: “Tôi vừa rồi đã nói rồi. Tôi thấy tốt, cho dù đối phương không có danh khí, thì tôi cũng vẫn có thể đem tác phẩm của đối phương bán ra với một giá cao; nhưng tôi thấy không tốt, vậy thì thực có lỗi, tôi nói không đáng tiền thì chính là không đáng tiền.”
Yến Phi tức giận nói: “Vậy Tần tiên sinh là chướng mắt bức tranh này của tôi? Hay là chướng mắt chính bản thân tôi?”
Tần Trữ không e dè nói: “Trong tay của tôi có một bức tranh cơ hồ giống y đúc bức tranh này của cậu. Tác giả của bức tranh kia chính là Chung Phong. Cậu lấy một bức tranh như thế đem tới trước mặt tôi, tôi không thay Chung Phong kiện cậu về tội sao chép tác phẩm, đã là nể tình Nhạc Thiệu bọn họ mà cho cậu mặt mũi. Yến tiên sinh, nếu muốn dựa vào vẽ tranh để kiếm tiền, cậu cần phải xuất ra thực lực của chính mình, chứ sao chép tác phẩm của người khác thì tính là cái gì?”
“Anh nói tôi sao chép? Đùa thực hay!” Yến Phi diễn tới nghiện rồi, lập tức nói: “A Trì, Tiểu Tiểu, các em nói xem, bức tranh này có phải là do anh tự vẽ ra không? Sau khi từ Tây Hàng trở về, các em vẫn luôn ở tại trong nhà, là người rõ ràng nhất!”
Hắn vừa thốt lên, sắc mặt của Tần Trữ liền kịch liệt biến đổi. Khóe miêng của Tôn Kính Trì bởi vì cố nén cười lớn mà run rẩy. Tiêu Tiếu cảm thấy thực may mắn khi bản thân là mặt than trời sinh, cười cũng không nhìn ra nổi. Tôn Kính Trì cố gắng nghiêm túc đáp: “Tần Trữ, tôi cùng lão tứ có thể làm chứng, Phi quả thực là tự mình sáng tác ra bức tranh này, không tin anh có thể khám xét nhà của tôi, tuyệt đối không có tác phẩm thứ hai giống thế này.”
Tần Trữ nhìn ba người, lại nhìn về phía Yến Phi, tiếp theo lại nhìn về phía ba người.
“Các cậu để cho cậu ta, gọi các cậu như vậy?”
Yến Phi cướp lấy lời trước khi ba người kia mở miệng: “Tôi vẫn luôn gọi bọn họ như vậy a, gọi hơn hai mươi năm, xảy ra chuyện gì?”
“A!” Tần Trữ lông tơ toàn thân nháy mắt liền dựng đứng, đứng bật dậy, thất thanh hô lên: “Cậu nói cái gì?! Cậu gọi bọn họ như vậy hơn hai mươi năm?!”
“Đúng vậy.” Yến Phi vô tội gật đầu, “Bọn họ thời điểm vẫn còn là đứa nhỏ, tôi đã gọi bọn họ như vậy a, có vấn đề gì sao?”
Mặt mũi của Tần Trữ trắng bệch.
Yến Phi lại chỉ chỉ bức tranh đặt trên mặt bàn trà: “Tôi dám nói, tôi tuyệt đối là tác giả gốc của bức tranh này.”
“Nhạc Thiệu! Cậu ta rốt cuộc là ai!” Tần Trữ muốn điên rồi. Người này rất tà môn!
“Phụt!” Hà Khai Phục rốt cuộc nhịn không nổi nữa, là người đầu tiên để lộ ra: “Đại Phi, cậu cũng đừng tra tấn Tần Trữ nữa, cẩn thận lát nữa cậu sẽ chịu không nổi hậu quả đâu.”
Tần Trữ giật mình một cái: “Lão Hắc! Đây là chuyện gì!”
“Phụt, ha ha ha…” Tôn Kính Trì cũng chịu không được nữa, tiếp theo là Nhạc Thiệu. Tần Trữ nhìn mấy người bọn họ, cảm thấy nếu không phải là anh phát điên, thì chính là mấy người này điên rồi.
Yến Phi ủy khuất sờ sờ mũi nói: “Tần Trữ, cậu rất không thông minh nha. Tôi bất quá chỉ là thay đổi một cái thân thể mà thôi, cậu liền không nhận ra tôi nữa, làm cho tôi thực sự rất thương tâm. Tôi đều đã đem chứng cớ tới tận trước mắt cậu rồi, mà cậu lại vẫn không nghĩ ra.”
Thân thể của Tần Trữ lảo đảo một cái, thét lên chói tai: “Cậu là ai?! Lão Hắc! Nhạc Thiệu! Cậu ta rốt cuộc là ai?!”
“Tần Trữ, tôi đều đã nói trắng ra như vậy mà cậu còn phải đi hỏi bọn họ sao? Trừ bỏ tôi ra, ai còn có thể vẽ ra bức tranh như thế này?” Yến Phi hù chết người không đền mạng, “Cậu không phải đã nói là Chung Phong vẽ ra bức tranh giống bức tranh này hay sao? Còn chưa nghĩ ra à?”
Tần Trữ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh run: “Cậu rốt cuộc là ai?!”
Hà Khai Phục phát ra tâm lương thiện, đứng lên đè xuống bả vai của Tần Trữ, nhẫn cười nói: “Tần Trữ, tôi nói với cậu a, cậu ta không phải là người khác, chính là Chung Phong a.”
“Chung Phong?!” Tiếng kêu của Tần Trữ cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.
Yến Phi che lại cái lỗ tai, nhe răng: “Tôi cũng không biết rằng giọng của cậu lại có thể lớn tới mức này.”
“Chung Phong? Cậu nói cậu ta là Chung Phong?!” Tần Trữ nào còn tâm trí lo tới giọng của mình, anh sắp bị hù chết rồi! Hà Khai Phục đem anh ấn ngồi trở về trên sopha, nói: “Chuyện này có chút khó tin, để tôi giải thích với cậu.”
Yến Phi tựa hồ còn ngại chưa làm đối phương sợ hãi đủ, nói: “Tần Trữ, cậu xem tôi hiểu ý người biết bao, biết các cậu luyến tiếc tôi chết, cho nên tôi liền trở lại rồi.” Rồi hắn mới ở trước mắt Tần Trữ đã bị dọa tới ngây ngốc, đi dạo một vòng, đắc ý nói: “Sao vậy, thân thể mới này của tôi không tồi đi. Trẻ ra thêm thật nhiều tuổi.”
“Cậu rốt cuộc là ai? Cậu ta rốt cuộc là ai?!” Tần Trữ hỏi Yến Phi, sau đó lại hỏi Hà Khai Phục.
Hà Khai Phục bất đắc dĩ lắc đầu: “Đại Phi, cậu đủ rồi a, ngồi xuống ngồi xuống, mau chóng nói cho Tần Trữ biết tình hình thực tế, đừng đùa nữa.”
Yến Phi cười ha ha, ngồi xuống trên ghế sopha đơn, một tay chống cằm nhìn Tần Trữ đang chằm chằm hướng về phía mình, nói: “Bạn thân à, cậu nha, đừng có nghĩ nữa, cậu tuyệt đối là không thể nghĩ nổi ra đi. Tôi a, sống lại. Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, đã ở trong thân thế mới này. Bức câu đối xuân kia cậu hẳn là thấy quen mắt đi? Bức tranh này cậu cũng không xa lạ gì phải không? Bởi vì tôi còn sống a. Ha ha, không thể tưởng tượng nổi ha.”
“…” Tần Trữ nhìn Yến Phi như gặp phải quỷ, đầu mất đi phản ứng.
Thấy Tần Trữ sắc mặt tái nhợt không nói lời nào, Yến Phi có chút hối hận, ở trước mặt của Tần Trữ khua khua tay: “Này, Tần Trữ, không phải là bị dọa tới ngu luôn rồi đấy chứ? Tôi không phải là quỷ, tôi sống lại, linh hồn sống lại ở trong thân thể của một người khác. Tần Trữ, Tần Trữ, bạn thân à, cậu đừng làm tôi sợ a. Không thể nào đi, lá gan sao lại nhỏ tới như vậy?”
Đứng dậy đi tới bên người của Tần Trữ ngồi xuống, Yến Phi nâng tay lên muốn búng vào nhân trung của Tần Trữ, lại bị đối phương gắt gao túm lấy tay.
“Cậu nói… cậu là, Chung Phong?” Thanh âm của Tần Trữ run lên.
Yến Phi cười, nói: “Đúng vậy. Bằng không cậu cho rằng vì sao Thiệu Thiệu bọn họ lại đột nhiên ‘thay lòng đổi dạ’, lão Hắc còn có thể thiên vị tôi tới như thế. Bởi vì đó là tôi a. Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu đối với tôi tuyệt đối là trung thành, bọn họ mới không đi yêu người khác đâu. Bạn thân à, cậu không chào đón tôi lấy được tân sinh sao?”
“Cậu là… Chung Phong?” Tần Trữ một tay sờ lên trên mặt của Yến Phi. A! Nóng a!
“Cậu không phải là bảo tôi nhớ bổ sung thêm hàng cho cậu hay sao? Chậc, tôi hiện tại có cả bó lớn thời gian để vẽ tranh. Cuộc sống của tôi sau này phải nhờ vào cậu a.” Yến Phi bộ dáng anh em tốt, vỗ vỗ Tần Trữ.
Sợ đem Tần Trữ dọa tới ngất ra đấy, Hà Khai Phục nhanh chóng tiếp nhận giải thích: “Tần Trữ, cậu ta quả thực là Chung Phong. Tôi thời điểm lúc đó biết được cũng bị dọa tới hoảng sợ. Người tên Yến Phi này sau khi uống thuốc ngủ tự sát xong, có thể bởi vì liên quan tới từ trường của hai người, cho nên Chung Phong ở bên kia mới xảy ra tai nạn, liền được bên này chấp thuận đầu thai vào trên cơ thể của Yến Phi mới vừa tắt thở, sau đó biến thành Yến Phi. Ấn theo lời của cậu ta mà nói, cậu ta nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, chính là năm năm sau.”
“Tần Trữ, anh ấy thực sự là anh trai của tôi.”
Tiêu Tiếu lên tiếng, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nhìn qua Tần Trữ, dùng sức gật đầu. Tôn Kính Trì nói: “Anh ấy là anh trai của bọn tôi. Chúng tôi ba người làm sao có thể quên mất anh trai để đi yêu thương người khác.”
Cổ của Tần Trữ cạch cạch cạch chuyển hướng về phía Yến Phi, Yến Phi cuối cùng cũng ý thức được bản thân mình làm hơi quá đáng, chủ động cầm lấy tay của Tần Trữ, nói: “Bạn thân à, thực xin lỗi, năm năm này khiến cho cậu khổ sở rồi. Cậu không phải bảo với tôi là có một phú thương người Malaysia rất thích tranh của tôi sao? Người kia bây giờ có còn thích nữa không? Đối phương muốn mua bao nhiêu bức tranh của tôi.”
“Cậu…” Lồng ngực của Tần Trữ kịch liệt phập phồng, cầm ngược lại tay của Yến Phi, khiến cho tay của hắn nhói đau.
“Thực sự là tôi, thực sự. Không tin, cậu hỏi tôi vài bí mật mà chỉ hai người chúng ta biết đi. Tỉ như…” Yến Phi rất xấu xa liếc mắt nhìn ba người nào đó một cái, ở bên tai của Tần Trữ nhỏ giọng thì thầm: “Ngàn vạn lần đừng nói cho Thiệu Thiệu bọn họ biết bức tranh tự họa kia của tôi được giấu ở đâu.”
“Anh!” Ba người kêu to: “Cái gì bức tranh tự họa? Tại sao bọn em không biết!”
“Cậu…” Trong mắt của Tần Trữ cơ hồ lọt cả ra ngoài. Nhạc Thiệu nhanh chóng ngồi xuống ở phía sau của Yến Phi, ôm lấy hắn rồi hỏi: “Cái gì bức tranh tự họa? Giấu ở đâu?”
“Cậu thực sự là…” Tần Trữ xoa xoa gáy của mình, choáng váng, chóng mặt.
“Thực sự. Bức tranh kia của tôi vẫn còn ở chỗ cũ đi?” Yến Phi lại hỏi.
“Tần Trữ, bức tranh kia giấu ở đâu? Vì sao không để cho bọn tôi biết!” Tôn Kính Trì rất không cao hứng.
Tần Trữ theo bản năng lầm bầm: “Bức tranh tự họa lõa thể của Chung Phong, đương nhiên là phải giấu đi.”
“Cái gì?! Lõa thể?!” Ba tiếng rống giận kêu lên.
Yến Phi che lại lỗ tai: “Biết mấy đứa các em sẽ có phản ứng này, cho nên mới không nói cho các em biết.”
“Ở đâu! Giấu ở đâu!” Ba người bình tĩnh không nổi.
Hai tay của Tần Trữ chậm rãi đặt lên trên vai của Yến Phi, một phút đồng hồ sau, chậm rãi xiết chặt lại. Ở trước khi Yến Phi nhận ra được nguy hiểm, cổ của hắn liền bị đối phương bóp chặt.
“Cái đệch! Cậu là Chung Phong?! Cậu thế nhưng lại là Chung Phong?!”
Tần Trữ luôn luôn cao quý thế nhưng lại mắng ra những lời thô tục, có thể biết được hiện tại tâm lý của anh chịu bao nhiêu kích động.
“A a! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Yến Phi túm lấy hai tay của Tần Trữ, không sợ chết cười lớn, người này cuối cùng cũng chịu tin a.
“Tôi bóp chết cậu! Cậu cái tên hỗn đản này! Hỗn đản!”
“Tần Trữ, cậu bình tĩnh một chút! Cậu ấy thực vất vả mới có thể sống lại, cũng không thể bị bóp chết a!”
Hà Khai Phục vội vàng kéo người ra.
“Tần Trữ! Buông tay ra!”
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng vội vàng đi tới kéo người.
“Chung Phong! Cái tên hỗn đản này! Cậu sao có thể chơi đùa tôi như vậy?! Sao có thể chơi đùa tôi như vậy?!” Tần Trữ bị chọc tới bùng nổ, hốc mắt đỏ lên.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ… mưu sát, mưu sát a!”
Người nào đó không chút giác ngộ.
Bốn người cuối cùng cũng đem Yến Phi cùng Tần Trữ kéo ra, Tần Trữ nhấc chân lên đá: “Cậu chết chắc rồi! Tôi nói cho cậu biết! Cậu nhất định chết chắc rồi!”
Xoa xoa cái cổ, Yến Phi lẩm bẩm: “Tôi minh kì ám chỉ nửa ngày cậu mới chịu tin tưởng, cậu cũng quá ngốc đi.”
minh kì ám chỉ: cả ngầm ám chỉ lần rõ ràng ám chỉ
“Tôi hôm nay không giết chết cậu thì tôi không gọi là Tần Trữ!”
Hét lớn một tiếng, Tần Trữ lại nhào tới, Hà Khai Phục nhanh tay kẹp chặt lấy anh. Nào biết, Tần Trữ lại phản thủ cho gã một quyền, tiếp tới là một trận quyền cước đấm đá: “Hà Khai Phục! Con rùa đen nhà cậu! Cậu thế nhưng lại cùng cậu ta đồng lõa để đùa giỡn tôi! Thấy tôi bị đùa giỡn có phải vui lắm hay không? Tôi hôm nay sẽ khiến cho cậu biết, tôi cũng không phải là người dễ bị trêu đùa!”
“Tần Trữ, Tần Trữ, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Đây đều là chủ ý của Chung Phong, tôi không dám cãi lời a. Muốn đánh thì cậu đánh cậu ấy đi a, tôi cũng chỉ là người bị hại thôi.”
Hà Khai Phục trái né phải né, rất ủy khuất.
“Cậu trước tiên nói cho tôi biết thì sẽ chết sao! Cái đệch! Mệt tôi còn đem cậu trở thành bạn thân. Cậu hôm nay chết chắc rồi!”
“Đại Phi, Đại Phi, cậu mau nói gì đi, mau nói gì đi a!” Hà Khai Phục khóc không ra nước mắt, gã tuyệt đối là tai bay vạ gió.
Nào biết…
“Tần Trữ, cậu mau đánh cậu ta nhiều thêm mấy quyền. Lúc tôi mới sống lại, cậu ta còn khiến cho tôi tức giận không ít, mau giúp tôi báo thù đi.”
Nắm tay của Tần Trữ dừng lại, anh chậm rãi xoay người, đối với người nào đó nghiến răng nghiến lợi: “Lão Hắc chết chắc rồi, cậu cũng nhất định chết chắc rồi!”
“A! Cứu mạng!”
Né tránh hai móng vuốt vồ tới của Tần Trữ, Yến Phi cười to tránh tới phía sau lưng ba người Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhận mệnh thay hắn che ở đằng trước. Tần Trữ tức tới đỏ mắt thô cổ: “Cậu con mẹ nó còn dám hô cứu mạng?! Tôi nói cho cậu biết! Hôm nay ai cũng đều không cứu nổi cậu! Lão Hắc biết! Ba người bọn họ biết! Vậy mà tôi không biết gì hết cả! Cậu liền đem tôi làm bạn thân như vậy sao! Chung Phong! Tôi không tha cho cậu!”
“Cậu nghe tôi nói, cậu nghe tôi nói đã. Tôi cũng có nỗi khổ mà.” Yến Phi vừa né tránh vừa giải thích, “Tôi vừa mở mắt ra thì đã qua năm năm rồi. Tôi nói, các cậu sẽ tin tôi sao? Tôi cũng thực ủy khuất a. Lão Hắc còn bảo là tôi tiếp cận cậu ta vì có mục đích nữa đấy. Cũng chỉ có Tiểu Dương là tin tôi. Thiệu Thiệu bọn họ còn làm tôi tức tới hộc cả máu. Lại nói tiếp chính là một phen chua xót tới muốn khóc a. Cậu bảo tôi làm sao nói cho cậu được? Hơn nữa khi đó cậu cũng đã quay trở về bên Mỹ rồi. Nếu không, tôi vừa ra viện sao phải lập tức viết câu đối xuân cho cậu, để cậu mau chóng trở về nước.”
Tần Trữ dừng lại, kịch liệt thở gấp. Tôn Kính Trì che chắn cho hắn, nói: “Tần Trữ, anh trai của tôi cũng không có lừa anh đâu. Bọn tôi thực sự làm anh ấy tức giận tới hộc máu. Anh ấy vì cứu Tiểu Dương, bị chém tới trọng thương, ở trong bệnh viện hơn một tháng. Thời điểm biết được anh ấy nằm viện, bọn tôi mới nhận ra anh ấy là ai. Khi ấy anh đã quay về bên Mỹ mất rồi. Anh ngồi xuống đi, bọn tôi chậm rãi giải thích cho anh, anh trai của tôi không phải là cố ý lừa gạt anh đâu, bằng không anh ấy cũng đã không viết câu đối xuân để tặng anh. Anh chẳng lẽ không phát hiện ra chữ của anh ấy có chút khác đi sao?”
Tần Trữ vẫn là kịch liệt thở gấp, hai mắt trừng lên nhìn Yến Phi. Nhạc Thiệu kéo tay phải của Yến Phi, để cho Tần Trữ nhìn thấy vết thương ở trên cổ tay của hắn, nói: “Gân tay của anh trai tôi thiếu chút nữa bị chém đứt, hiện tại thương thế còn chưa khỏi hẳn đâu. Vì nghênh đón anh trở về, vài ngày nay anh ấy đều cố gắng hoàn thành cho xong bức tranh kia, cùng vì để khiến cho anh tin tưởng. Bằng không chỉ bằng vào miệng của chúng tôi, anh cũng sẽ không tin, đúng không.”
Tần Trữ nhắm mắt lại, xoa xoa gáy, đặt mông ngồi xuống trên sopha. Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, Yến Phi từ phía sau lưng của Nhạc Thiệu đi ra, ngồi tới trước mặt của Tần Trữ.
“Anh em, tôi thực sự không phải cố ý lừa gạt cậu đâu. Tôi cùng bọn họ nhận nhau cũng là trải qua một hồi trăm ngàn cay đắng. Tôi cũng không muốn để cho cậu lại phải trải qua nghi ngờ, cho nên cố gắng dùng hết khả năng để tạo ra chứng cứ chính xác. Cậu xem, tôi đem bức tranh tới trước mặt cậu, cậu liền cho rằng đây là sao chép. Nếu tôi trực tiếp bảo với cậu rằng tôi là Chung Phong, cậu sẽ tin sao?”
Yến Phi sờ sờ mặt mình: “Cậu cũng thấy đấy, tôi hiện tại cùng trước kia một chút cũng không giống. Tôi bảo tôi là thế thân của Chung Phong thì người khác cũng không tin.”
Nắm chặt tay, Tần Trữ khàn khàn nói: “Cậu hiện tại giải thích rõ ràng cho tôi. Món nợ này, tôi ghi sổ cho cậu!”
“Được được được, tôi giải thích, hiện tại tôi liền giải thích cho cậu.”
Chuyện sau khi sống lại, Yến Phi trước giờ chưa bao giờ đề cập tới, những gì người khác biết đều là thông qua Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân kể lại. Hiện tại, Yến Phi nguyện ý nói ra, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Hà Khai Phục lập tức nghiêm túc vểnh tai lên nghe.
Nghe được Yến Phi thời điểm sau khi tỉnh lại gặp đủ các loại khó khăn, không có tiền, không ai để ý tới hắn, còn phải tới căn tin để làm công, quẫn bách khi bị người ta đuổi theo đòi nợ, mấy người nghe xong tâm muốn có bao nhiêu đau xót liền có bấy nhiêu đau xót, muốn có bao nhiêu áy náy liền có bấy nhiêu áy náy.
Lửa giận của Tần Trữ cũng theo lời của Yến Phi mà dần tiêu tan, lâm vào trong trầm mặc. Đặc biệt sau khi nghe thấy Yến Phi bởi vì cứu Tiêu Dương mà bị trọng thương, anh lại cắn chặt môi.
“Nếu là trong năm đó, tôi tuyệt đối lập tức sẽ chạy đi tìm các cậu. Nhưng mà đã qua năm năm a. Năm năm, tôi cũng không biết các cậu thay đổi ra sao, đã kết hôn hay chưa, còn ở đế đô không. Nếu không phải là Tiểu Dương nhận ra tôi, cho tôi hi vọng, tôi thực sự không có ý định cùng các cậu nhận mặt. Ai, thay đổi một cái thân thể, nhân sinh của tôi cũng hoàn toàn thay đổi.”
Tiêu Tiếu gắt gao ôm lấy Yến Phi, khổ sở vô cùng.
Tần Trữ hít sâu vài hơi, như cũ bất mãn: “Vậy vì cái gì bạn cùng phòng với cậu có thể biết được thân phận của cậu, mà tôi lại đơn độc bị lừa gạt?”
Yến Phi chột dạ giải thích: “Cậu không phải là đang ở Mỹ sao? Tôi cùng bọn họ nhận mặt rối rắm như thế, cho nên muốn đối với cậu đơn giản hơn một chút.”
Tần Trữ nhất thời tức giận mắng: “Cái rắm ấy! Tôi thấy cậu thuần túy là đồ bất lương, muốn trêu cợt tôi!”
Cho dù thế nào thì cũng không thể thừa nhận! Yến Phi ủy khuất nói: “Vậy cậu bảo tôi phải nói với cậu thế nào? Cậu cũng đã trở lại Mỹ, tôi gọi điện thoại nói cho cậu nghe, cùng với tôi gửi câu đối xuân cho cậu, có gì khác nhau đâu?”
“Cậu còn dám già mồm át lẽ phải! Các cậu liên hợp lại đề đùa giỡn tôi, hậu quả phải chịu!”
“Tôi thực sự không muốn lừa gạt cậu, chẳng phải là do cậu không ở tại trong nước hay sao? Cậu nói xem, tôi phải chịu hậu quả thế nào, có thể nhận thì tôi tuyệt đối không trốn tránh.”
Được rồi, hắn quả thực có chút quá phận. Yến Phi không quá nghiêm túc cùng thật lòng muốn kiểm điểm bản thân.
Tần Trữ nặng nề hừ lạnh nói: “Một năm có mười hai tháng, một tháng vẽ một bức tranh. Năm năm, cậu tính coi đã thiếu tôi bao nhiêu bức tranh!”
“Cái gì? Năm năm?” Yến Phi muốn hôn mê, “Cái đệch! Tôi cũng không phải sống lại năm năm rồi mới nói cho cậu nghe! Tôi là vừa sống lại có được hay không!”
“Tôi thèm quản cậu chắc! Đây là cái giá phải trả vì cậu dám lừa gạt đùa giỡn tôi! Hừ!” Tần Trữ hai tay khoanh trước ngực, không phục? Có thể. Không phục liền gạt bỏ, chống án không được!
Yến Phi lập tức kéo thêm đệm lưng: “Lừa gạt cậu cũng đâu phải một mình tôi.”
“Đại Phi, cậu không thể vô sỉ như thế.” Hà Khai Phục giận a.
Tần Trữ nói: “Lão Hắc nói sau, cậu mới là tên đầu sỏ của mọi chuyện. Tháng sau, cậu ít nhất là phải giao cho tôi ba bức tranh, bằng không cậu cứ chờ xem!”
“Đúng đúng đúng, cậu ta mới là đầu sỏ gây ra chuyện, tôi là bị buộc a!” Hà Khai Phục trong lòng vui vẻ.
“Tôi còn đang bị thương mà.” Yến Phi chỉ chỉ tay phải của mình. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở một bên khuyên bảo: “Tần Trữ, tay của anh trai tôi còn chưa khỏi hẳn, anh ấy cũng không phải cố ý lừa gạt anh.”
“Vậy tháng sau, dù sao cũng không được giảm số lượng. Đây là cái giá vì cậu dám lừa gạt tôi, hừ!!”
Tần Trữ trừng mắt, cho thấy không có thương lượng gì nữa hết. Yến Phi nhấc tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi. Bất quá cậu phải cho tôi một cái giá hợp lý, đời này của tôi chỉ có thể dựa vào vẽ tranh bán lấy tiền.”
Tần Trữ nhe răng cười: “Đời này của cậu liền chuẩn bị bán cho tôi đi, Yến tiên sinh.”
Yến Phi sờ sờ mũi: “Cậu cho dù là tiểu lý phi đao thì cũng không cần phải ngoan độc như vậy a.”
Tần Trữ nghiêng người, khuôn mặt đang nhe răng cười đột nhiên khôi phục bình thường, ôm cổ của Yến Phi, ở trong kinh ngạc của đối phương, thanh âm khàn khàn nói: “Cậu không được để cho tôi đau tim nữa, không cần tự sát nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ một đao làm thịt cậu.”
Yến Phi nở nụ cười, nâng tay ôm lấy bạn tốt: “Tôi sao còn dám a. Lần tới tôi cũng không nhất định có mệnh tốt tới mức được sống lại nữa.”
Lời tiếp theo của Tần Tữ lại như một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim của Yến Phi, đâm khiến hắn phải hộc máu.
“Bất quá đời này cậu cũng thực lùn, lại còn là tàn phế cấp độ hai.”
“Cậu đi chết đi!”