Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

chương 94

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bốn ngày sau, Nhạc Thiệu cùng Hà Khai Phục mới từ Tây Hàng trở về. Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên vẫn còn đang ở Tây Hàng đi chơi, tạm thời không có ý tứ trở về. Đại bộ phận đều là tộc người đi làm, đối với một sinh viên như Yến Phi mà nói, ngày nghỉ của bọn họ vẫn còn đang tiếp tục. Trở về ngày thứ ba, cảm mạo của Yến Phi đã tốt lên rồi. Hắn sau khi khỏi bệnh, việc đầu tiên làm chính là tổng vệ sinh. Trong nhà tuy rằng có nhân viên lau dọn tới theo giờ, nhưng thân là một người có chứng khiết phích, Yến Phi chung quy vẫn cảm thấy người khác dọn dẹp vẫn không được sạch sẽ.

Đối với chuyện tình ở căn cứ Tây Hàng, Tần Trữ cũng có nghe tới, cho nên càng muốn mau chóng được gặp ‘tân hoan’ mới của ba người kia một lần. Tuy biết rằng vị ‘tân hoan’ kia đã trở lại đế đô, nhưng mà anh vẫn nhịn xuống. Ở sau khi nghe tin Nhạc Thiệu cùng Hà Khai Phục đã trở về, Tần Trữ liền gọi điện thoại cho Hà Khai Phục.

Hà Khai Phục vừa mới trở về nhà mình tại đế đô, di động liền vang lên. Vừa nhìn thấy người gọi tới là Tần Trữ, gã hiểu rõ nở một nụ cười, lên tầng nhận điện thoại. Hà Khai Phục ở chung một chỗ cùng với cha mẹ, con nhỏ của em dâu cũng được nuôi tại đây, trong nhà của gã có vài người xem như là náo nhiệt nhất.

“Tần Trữ, điện thoại của cậu tới cũng thật đúng giờ, tôi vừa mới trở về nhà.”

Tần Trữ ở đầu dây bên kia điện thoại ngữ khí không tốt hỏi: “Chuyện ở Tây Hàng bên kia đã xử lý xong rồi đi? Lần này cơn tức của các cậu đúng là đủ lớn a.”

Hà Khai Phục nói: “Có thể không lớn sao. Bà chủ bị đánh, Nhạc Thiệu bọn họ sao có thể dễ dàng buông tha cho những người đó.”

Tần Trữ hừ lạnh một tiếng: “Bà chủ… còn nghiêm túc như thế a. Lão Hắc, Nhạc Thiệu bọn họ tính thời điểm nào thì mới để cho tôi được gặp vị ‘bà chủ’ kia? Bọn họ hiện tại tìm được chân ái, Chung Phong kia tính là cái gì? Bọn họ ở Đông Hồ mỗi ngày đều ở trước mặt của Chung Phong, cùng tình nhân mới khanh khanh ta ta, bọn họ cũng không sợ bị sét đánh sao?”

Hà Khai Phục nhịn xuống buồn cười tiếp tục đùa dai, bi thống nói: “Ai, cậu nghĩ rằng tôi ở trong lòng sẽ dễ chịu sao? Bọn họ thời điểm vì Chung Phong mà thống khổ, tôi cũng khổ sở; giờ nhìn thấy bọn họ có người yêu mới, trong lòng tôi càng thêm không có tư vị, cũng là khó xử a. Chung Phong nếu ở dưới có biết, hẳn là cũng sẽ giống như tôi đi. Như vậy, cậu chờ tôi một lát, tôi hiện tại liền gọi cho Nhạc Thiệu bọn họ. Mặc kệ nói thế nào, bọn họ hẳn là cũng phải cho cậu trông thấy người kia.”

“Tôi đã đợi vài ngày rồi!” Tần Trữ áp xuống tức giận, nói: “Nếu bọn họ thực sự vẫn tìm tới một cái thế thân, hơn nữa còn đối với thế thân kia nghiêm túc, cho dù cùng bọn họ trở mặt, thì tôi cũng phải đem tro cốt của Chung Phong rời đi. Đi một cái Đỗ Phong rồi, giờ lại tới một cái Yến Phi. Lão Hắc, cậu chịu được chứ tôi không chịu được! Chung Phong cho dù là mất rồi, cũng không thể để cho ba tiểu tử kia lại vũ nhục cậu ta như thế!”

Hà Khai Phục vừa nghe thấy Tần Trữ tức giận, vội vàng trấn an: “Tôi biết, tôi biết. Bất quá Yến Phi này không đơn giản, đem Nhạc Thiệu bọn họ thuần dưỡng tới dễ bảo. Cậu nhìn thấy cậu ta, ngàn vạn lần đừng có mà xúc động, cậu ta cũng không phải là người dễ chọc.”

“Tôi thèm mà sợ cậu ta? Tôi Tần Trữ sống cho tới bây giờ, còn chưa có sợ qua ai. Ngày mai buổi sáng, tôi nhất định phải trông thấy cậu ta! Tôi thực muốn nhìn xem cậu ta có bao nhiêu thủ đoạn lợi hại!”

“Được được được, tôi lập tức liên hệ với Nhạc Thiệu, cậu chờ điện thoại của tôi.”

Tần Trữ quyết đoán cúp điện thoại, Hà Khai Phục đối với di động cười cười, tự nói: “Ngày mai có trò hay để xem a ~”

Yến Phi đang sửa sang lại hành lý mà Nhạc Thiệu mới đem về. Nên giặt tay thì giặt tay, nên giặt máy thì giặt máy, nên đặt vào trong tủ liền đặt vào trong tủ. Di động vang lên, vừa thấy là lão Hắc gọi tới, hắn liền mỉm cười tiếp nhận.

“Alo, về nhà chưa?”

“Ừ, về tới nhà rồi. Nhạc Thiệu cũng về tới nhà rồi đi?”

“Về rồi, đang tắm rửa, tôi đang giúp em ấy chỉnh lý lại hành lý.”

Hà Khai Phục ngồi ở trên sopha, hai chân gác lên trên mặt bàn trà, nói: “Tần Trữ mới gọi điện thoại cho tôi, cậu ta nói là sáng ngày mai nhất định phải trông thấy cậu. Cậu ta muốn nhìn xem ‘tân hoan’ của Nhạc Thiệu bọn họ là nhân vật lợi hại tới đâu.”

“Cậu trả lời cậu ta thế nào?” Yến Phi nở nụ cười xấu xa.

“Tôi bảo là gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu để hẹn thời gian đã. Tần Trữ còn bảo muốn lấy đi tro cốt của cậu, miễn để cho cậu của đời trước phải khổ sở nhìn cậu của đời này khanh khanh ta ta cùng ba người Nhạc Thiệu.”

Yến Phi trong lòng lướt qua một tia cảm động, nói: “Tôi còn tưởng cậu ta muốn gặp tôi để làm gì chứ. Chậc, tôi thực khẩn cấp muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hách của cậu ta. Ngày mai buổi sáng thì liền ngày mai buổi sáng đi. Tầm giờ là được, cậu dẫn cậu ta tới đây, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu ta một phần quà thật lớn.”

“Tần Trữ sẽ bóp chết cậu.”

“Không sợ, cậu ta đánh không lại tôi.”

Hà Khai Phục tốt bụng nhắc nhở: “Thân thể của cậu hiện tại đã thay đổi rồi, Tần Trữ so với cậu còn cao hơn một cái đầu.”

Yến Phi nhất thời buồn bực: “Cậu ta có thể bóp chết được tôi thì hãng tính. Không nói nữa, tôi còn phải giúp Thiệu Thiệu thu dọn xong hành lý đã, sau đó đi chuẩn bị đạo cụ để sáng mai sử dụng.”

“Được, sáng mai giờ, tôi sẽ đúng giờ đem người tới.”

Trò chuyện xong, Yến Phi động tác trên tay liền nhanh hơn, trong phòng tắm có người gọi: “Phi, giúp em kỳ lưng với.”

“Tới đây.”

Giúp Nhạc Thiệu kỳ lưng, sau đó sửa sang tốt lại toàn bộ hành lý, Yến Phi đi xuống dưới tầng. Dưới tầng, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đang ở trong thư phòng để xử lý công việc. Nhóm nhân viên đã bắt đầu đi làm, năm mới cũng bắt đầu. Đặc biệt bởi vì chuyện tình ở Tây Hàng vẫn chưa giải quyết xong hoàn toàn, Tiêu Tiếu mười lăm tháng giêng này liền sẽ đi Tây Hàng một chuyến.

Pha trà cho hai người rồi đem vào trong thư phòng, Yến Phi trở lại phòng vẽ tranh của mình, ở ngay sát bên cạnh thư phòng. Phòng ngủ ở dưới tầng một đã được đổi thành phòng vẽ tranh của Yến Phi. Trên giá vẽ có đặt một bảng vẽ, trên bảng vẽ là một bức tranh phong cảnh vô cùng khoa trương mà cũng đủ quy mô. Nghiêng đầu nhìn bức tranh thật lâu, Yến Phi sau đó liền cầm lấy bảng pha màu cùng bút vẽ, tiếp tục quét màu lên. Từ sau khi ở Tây Hàng trở về, Yến Phi liền bắt đầu chuẩn bị bức tranh này, đây chính là phần quà lớn mà hắn dành tặng cho Tần Trữ.

Mãi cho tới khi trong phòng vẽ ánh sáng trở nên mờ mịt, Yến Phi mới chú ý tới thời gian đã trôi qua. Nhìn đồng hồ, đã hơn giờ. Hắn thở ra một hơi, buông xuống bảng pha màu cùng với bút vẽ. Duỗi thắt lưng một cái, xoa xoa cổ tay phải, hắn đi ra khỏi phòng vẽ tranh. Cửa vừa mở ra, chợt nghe có người gọi hắn: “Phi, bức tranh đã xong chưa?”

Trong phòng khách, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều đã có mặt. Yến Phi đi qua, nói: “Cơm nước xong rồi lại tiếp tục, không sai biệt lắm. Anh đi nấu cơm.”

“Bánh bao đã hấp xong rồi, canh cũng đun xong rồi, chỉ chờ anh đi ra rồi xào rau nữa là xong.” Nói xong, Tôn Kính Trì đứng lên, rõ ràng chuẩn bị đi xào rau.

“Đồ ăn để anh làm, các em ngồi đi.” Ngăn lại Tôn Kính Trì, Yến Phi đi vào trong phòng bếp, miệng nói: “Lão Hắc giữa trưa có gọi điện thoại cho anh, nói là sáng mai cậu ta sẽ đưa Tần Trữ tới, các em ngày mai phải ở nhà.”

“Được.” Tôn Kính Trì, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vẫn là cùng nhau đi vào trong phòng bếp.

Thức ăn đã được rửa sạch sẽ, Yến Phi nhìn thức ăn đã được chuẩn bị tốt, lại mở tủ lạnh ra lấy thêm hai quả trứng chim. Tôn Kính Trì nói: “Vẫn là để em làm đi.”

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đồ ăn của các em làm không thể ăn nổi. Sau này anh ở nhà thì để anh làm, anh không ở nhà thì tùy các em.” Ngại ba người vướng víu, Yến Phi phất tay đuổi người.

Có lẽ là bởi vì thân thể khác biệt, tâm tình khác biệt, so với đời trước, tình cách của Yến Phi hiện tại càng thêm trực tiếp, càng thêm tùy tính. Hắn vốn là người tùy tính cùng khát vọng tự do, đời trước bởi vì thân phận cùng với áp lực ở trong nhà, khiến cho hắn không thể không tự áp lực bản thân. Lúc này đã chẳng còn trói buộc, bản tính của hắn liền lộ rõ.

Ba người là những người hiểu rõ hắn nhất. Bọn họ cũng nguyện ý nhìn thấy Yến Phi như hiện tại. Yến Phi đuổi bọn họ ra ngoài thì bọn họ sẽ ra ngoài, tuyệt đối không có nửa điểm chống cự. Ba người cũng không tranh việc, ngoan ngoãn rời khỏi phòng bếp.

Thử thử hương vị của canh thịt, có chút nhạt, Yến Phi lại bỏ vào thêm một ít muối, rồi mới đem trứng chim đã đánh tốt cho vào trong canh, đóng lại công tắc lửa. Dùng thìa quấy nhẹ đem trứng chim hòa tan, Yến Phi bỏ nồi canh qua một bên, bắt đầu nấu những món khác. Sáu món ăn cùng một món canh, thêm bánh mỳ, bánh bao và bánh nướng, đây là bữa tối ngày hôm nay của bốn người.

Trên bàn cơm, Yến Phi ăn bánh mì, nói: “Ngày mai Tần Trữ lại đây, các em cũng không thể để lộ chuyện của anh a. Phải phối hợp cùng anh diễn kịch.”

Ba người đầu tiên là sửng sốt, sau đó trăm miệng một lời: “Được.” Bọn họ dám không phối hợp sao?

Yến Phi nói tiếp: “Bức tranh kia đêm nay anh phải hoàn thành, nếu quá muộn, các em đi ngủ trước đi, không cần chờ anh. Ngày mai anh muốn để cho Tần Trữ xem.”

Tôn Kính Trì không tán thành nói: “Anh tùy tiện viết mấy bức phó tự cho anh ta coi là được rồi, đừng khiến cho bản thân mệt mỏi, anh mới vừa khỏi bệnh xong.”

“Đúng thế, Phi, đừng vẽ, viết vài chữ là được rồi.” Nhạc Thiệu cũng nói.

Yến Phi cười xấu xa nói: “Các em không hiểu đâu, bức tranh này cũng không phải là bức tranh bình thường. Các em chờ đi, ngày mai Tần Trữ nhìn thấy bức tranh này, nhất định sẽ gọi quỷ kêu ma.”

Tiêu Tiếu lập tức hỏi: “Nghĩa là sao?”

Yến Phi hỏi ngược lại: “Anh đời trước trước khi tự sát có lưu lại cho Tần Trữ một bức tranh, theo cách nói của cậu ta, đó là bức tranh cuối cùng còn sót lại của anh. Các em hắn là biết chứ?”

Hắn vừa nói như thế, ba người lập tức hiểu được, đồng thời mở miệng: “Sẽ không phải là bức tranh mà anh lưu lại cho anh ta đi? Anh ta vẫn không cho phép bọn em nhìn thấy bức tranh kia.”

Yến Phi gật gật đầu: “Bức tranh hiện tại anh đang vẽ chính là giống với bức tranh mà anh từng lưu lại cho cậu ta. Chi tiết thì anh không nhớ rõ, nhưng chỉnh thể bức tranh thì anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Mỗi một lần anh bán được tranh, Tần Trữ sẽ gửi cho anh một bưu phẩm, nói rõ bức tranh được bán kia là bức tranh nào, bán được bao nhiêu tiền. Ở trong bưu phẩm cuối cùng có ghi rõ, là anh chỉ còn lại duy nhất một bức tranh. Các em nghĩ xem, nếu anh lấy ra một bức tranh cực kỳ tương tự với bức tranh cuối cùng kia, đem tới trước mặt cậu ta, cậu ta sẽ có phản ứng gì?”

Tôn Kính Trì bật cười: “Anh ta sẽ kinh hãi. Nhưng mà Phi, như vậy thì anh sẽ rất vất vả. Anh viết chữ thì cũng có thể đạt được tới hiệu quả tương tự. Tần Trữ sở dĩ lần này trở về nước chính là bởi vì câu đối xuân mà anh tặng cho anh ta.”

Yến Phi nhún nhún vai, khó chịu nói: “Quá trình cùng các em nhận nhau rất nghẹn khuất, anh phải ở trên người Tần Trữ, tìm lại khoái cảm trọng sinh.”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lập tức áy náy, nhưng mà có chút bất mãn. Tiêu Tiếu nói: “Ngày đầu tiên mà anh tỉnh lại, đáng lẽ phải tới tìm bọn em, chứ không phải là để cho Tiểu Dương trở thành người đầu tiên phát hiện ra thân phận của anh. Mặc kệ anh cùng bọn em tách ra bao nhiêu năm, anh cũng không nên hoài nghi tầm quan trọng của mình đối với bọn em.”

Lúc này người áy náy trở thành Yến Phi, hắn vội nhấc tay đầu hàng: “Anh sai rồi.”

Tôn Kính Trì rất nhanh tiếp tục nói: “Vậy anh có phải là nên bồi thường cho bọn em hay không?”

“Bồi thường, bồi thường.” Yến Phi không chút sợ hãi nào.

Ánh mắt của ba người nháy mắt sáng ngời.

“Đêm nay (bọn) em muốn.”

Yến Phi thiếu chút nữa phun ra nước miếng của mình. Đây hoàn toàn là tự mình đào hố hại mình a!

“Buổi tối anh phải vẽ tranh!”

“Vậy đêm mai.”

“…”

Trước một đêm, bức tranh vẽ tới rạng sáng hai giờ mới có thể hoàn thành. Buổi sáng giờ, Yến Phi đánh một cái ngáp, từ trên giường gian nan thức dậy. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã rời giường. Rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo, Yến Phi tỉnh táo lại một chút liền ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới tầng. Nhìn thấy hắn đi xuống, Tôn Kính Trì từ trong phòng bếp đi ra, mang cho Yến Phi bữa sáng —– bánh bao, trứng chim hấp, sữa tươi cùng hoa quả. Vì để đạt được hi vọng tốt đẹp là trước tuổi sẽ cao hơn một cái đầu, Yến Phi kiên trì mỗi ngày đều uống hai bình sữa.

Mười giờ đúng, xe của Hà Khai Phục đúng giờ dừng ở trước cổng của biệt thự, Yến Phi xoa bóp mặt mình để bảo trì bình tĩnh, rồi mới bảo Nhạc Thiệu đi ra mở cửa. Đợi không bao lâu, Nhạc Thiệu cùng Hà Khai Phục liền đi vào, ở sau hai người còn có Tần Trữ mặt vô cảm xúc. Nhìn thấy bạn tốt, tâm tình của Yến Phi nhất thời dâng lên, nhưng mà hắn còn muốn làm bộ như bản thân không quen biết với đối phương, này thực là thống khổ.

Da mặt của Hà Khai Phục bởi vì nén cười mà có chút cứng ngắc. Gã làm bộ giới thiệu: “Tần Trữ, đây là người yêu mới của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, tên là Yến Phi, là sinh viên của đại học Đế Đô, ngoài ra còn là bạn cùng ký túc xá với Tiểu Dương. Yến Phi, đây là Tần Trữ, là bạn tốt của chúng tôi, cũng là bạn thân của Chung Phong.”

Yến Phi lộ ra một nụ cười rụt rè, vươn tay: “Tôi đã nghe thấy bọn họ từng đề cập tới anh rất nhiều lần, xin chào, Tần tiên sinh.”

“Xin chào.” Tần Trữ ôn hòa cùng Yến Phi bắt tay.

Sau khi ngồi xuống, Tần Trữ thẳng thừng chằm chằm đánh giá ngũ quan của Yến Phi một phen, trong lòng khó có thể tiếp thu được. Người này bộ dáng cùng Chung Phong một chút cũng không hề giống, Nhạc Thiệu bọn họ thực sự là đã quên đi Chung Phong, một lần nữa bắt đầu lại rồi sao? Anh nghĩ, người này hẳn là phải có chỗ nào đó giống với Chung Phong, lại là một thế thân. Anh đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ở bên người của Nhạc Thiệu bọn họ, đều có một chỗ nào đó tương tự với Chung Phong. Nhưng mà người này thì không có, một chút cũng không có. Trên mặt lý trí, anh hẳn phải vì ba người kia mà cao hứng; nhưng trên mặt tình cảm, anh lại không chấp nhận được. Trong lòng, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vĩnh viễn hẳn là nên thuộc về Chung Phong, thuộc về người bạn thân tốt nhất đã mất đi kia của anh.

Yến Phi từ trong ánh mắt của Tần Trữ thấy được sự thương cảm, tâm của hắn không khỏi đau nhức, lại vô cùng vui mừng. Hắn có thể đoán được Tần Trữ là vì sao mà thương cảm.

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trước đó đã bị Yến Phi dặn dò qua là phải phối hợp cùng hắn diễn trò. Nhạc Thiệu cầm lấy tay của Yến Phi, nói: “Tần Trữ, tôi cùng lão tam và lão tứ chuẩn bị đính hôn. Chờ tới sau khi Phi tốt nghiệp đại học rồi, bọn tôi sẽ kết hôn.”

Tần Trữ nhếch môi, mở miệng: “Các cậu lúc này đã hạ quyết tâm?”

Ba người gật đầu. Anh hít một hơi thật sâu, mắt nhìn bàn tay của Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì đang nắm lấy tay của Yến Phi, thanh âm khàn đi vài phần: “Vậy Chung Phong thì sao? Trước khi tôi rời đi, các cậu mỗi khi nhắc tới cậu ấy liền thống khổ như vậy, hiện giờ chỉ qua có vài tháng, các cậu lại nghĩ thông suốt?” Anh biết bản thân không nên đề cập tới Chung Phong ở trước mặt của Yến Phi, nhưng mà anh không nhịn được. Nghĩ tới bạn tốt đang an giấc trong căn nhà này, anh liền nhịn không được, liền nhịn không được cảm thấy Yến Phi thật chướng mắt.

Tôn Kính Trì ‘bi thương’ nói: “Tâm của bọn tôi đối với anh trai vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Chỉ là, anh trai đã mất rồi, anh ấy nhìn thấy bọn tôi sống hỗn loạn như thế, hẳn là sẽ không an tâm đi. Hiện tại, bọn tôi chuẩn bị đính hôn, sống thực tốt, anh ấy sẽ không phản đối bọn tôi cùng Yến Phi ở chung một chỗ đâu.”

Hô hấp của Tần Trữ trở nên trầm trọng trong vài giây, trầm mặc hồi lâu, anh nói: “Tôi nghe lão Hắc bảo, câu đối mà các cậu gửi qua cho tôi kia là do Yến tiên sinh viết. Yến tiên sinh ‘cũng’ là người ham mê thư pháp a?” Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘cũng’, dường như hi vọng người này vẫn là thế thân của bạn tốt.

Yến Phi mỉm cười, cười tới mức da đầu của Hà Khai Phục run lên. Gã hi vọng là sau đó Tần Trữ đối với mình trả đũa sẽ nhẹ nhàng một chút. Gã tuyệt đối là bị hai người bạn thân này chèn ép a!

Yến Phi nói: “Tôi rất thích thư pháp cùng hội họa. Tôi nghe nói Tần tiên sinh là một thương nhân bán tranh, tôi muốn nhờ Tần tiên sinh xem qua bức tranh này của tôi, xem xem có thể bán được bao nhiêu tiền.”

Tần Trữ ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn ba người Nhạc Thiệu một cái, nói: “Được. Cậu ‘cũng’ thích thư pháp cùng hội họa, thật khiến cho người ta phải giật mình.” Anh muốn nhìn thấy sự chột dạ của ba người, nhưng lại khiến bản thân thất vọng. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong mắt không có chút tránh né nào, coi như sở thích này của đối phương là chuyện rất bình thường.

Yến Phi lại mỉm cười, ở dưới cái nhìn chăm chú của Hà Khai Phục đang nổi da gà, đứng dậy đi vào trong phòng vẽ tranh. Hà Khai Phục ám chỉ nói: “Đại Phi rất có thiên phú về hội họa, cùng Chung Phong không sai biệt lắm, cậu cần phải cho cậu ấy một giá cả thích hợp a.”

Đáng tiếc, Tần Trữ lại không nghe ra ám chỉ của gã, ngược lại càng khiến cho anh thêm bực mình.

“Tôi thấy tốt, thì có thiên phú hay không đều đáng giá; tôi thấy không tốt, có thiên phú hơn nữa cũng vô dụng.”

Tần Trữ nói như vậy, cũng chẳng sợ đối phương là tình nhân của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Anh không thích chính là không thích!

Người đi tới trong phòng vẽ tranh chốc lát liền đi ra. Khuôn mặt than của Tiêu Tiếu hoàn mỹ che giấu đi được tâm tình nội tâm của cậu, nhưng mà Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Hà Khai Phục đang làm bộ uống trà, thì đã nghẹn tới nội thương rồi. Nâng lên bức tranh mà mình mất cả đêm để hoàn thành, Yến Phi đặt tới trước bàn trà. Buông bảng vẽ xuống, rồi lại đối với Tần Trữ mỉm cười, đem bức tranh từ trên bảng vẽ chuyển qua.

Khi phong cảnh trên bức tranh lộ rõ trước mắt của Tần Trữ, lãnh đạm cùng ẩn ẩn tức giận trên mặt của Tần Trữ liền biến thành vô cùng khiếp sợ. Thời gian, phảng phất ở một khắc này liền dừng lại.

“Tần tiên sinh, bức tranh này của tôi, giá trị bao nhiêu tiền?”

Răng ranh phiếm lên một tia bạch quang, Yến Phi lộ ra tám chiếc răng trắng hoàn mỹ của mình.

“Đây là!”

Tần Trữ đứng bật dậy, hai mắt trừng gắt gao lên bức tranh kia, không phản ứng.

Truyện Chữ Hay