Căn cứ Tây Hàng, Nhạc Thiệu nhận được tin tức xong liền đi thẳng tới ký túc xá. Thời điểm tiến vào đại sảnh ở tầng một, Trương Vô Ủy, Đường quản gia, Trang Văn Tĩnh cùng những người có mặt tại lúc đó đều ở đây chờ. Vừa thấy sắc mặt của Nhạc Thiệu, bọn họ chỉ biết chuyện ngày hôm nay không có khả năng không làm rõ. Nhạc Thiệu tựa như La Sát, mang theo một cỗ tinh phong huyết vũ vọt vào. Cái gì cũng đều không có hỏi, anh đi tới trước mặt của Trang Văn Tĩnh, không nói hai lời liền vung tay lên đánh qua hai cái.
Trang Văn Tĩnh thường ngày ở trong căn cứ mặc kệ có bao nhiêu hoành hành, ở trước mặt ông chủ, cô ta cũng chỉ là một thuộc hạ bình thường. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, ba ông chủ lớn thời điểm tới căn cứ này, Trang Văn Tĩnh thậm chí còn không đủ tư cách để tham gia vào hội nghị của các ông chủ. Hiện tại, Trương Vô Úy tự thân khó bảo toàn, cô ta cho dù có cảm thấy ủy khuất hơn nữa thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng hai cái bạt tay này.
“Ai cho cô cái lá gan đó! Ai cho cô cái lá gan dám dùng súng đánh anh ấy!”
Nhạc Thiệu tức giận tới phát điên, hai mắt hồng lên, nhìn một vòng những người đang đứng quanh mình, rồi mới vọt tới bên người một vị bảo tiêu, rút ra súng ở bên hông của đối phương, hướng về phía Trang Văn Tĩnh mở ra chốt an toàn.
“Ông chủ!”
Vài người đồng thời đi tới ngăn cản Nhạc Thiệu.
“Bang bang phanh!”
Liên tiếp ba lần nổ súng, không khí ở bên trong đã căn thẳng tới cực điểm. Trương Vô Úy quỳ rạp trên mặt đất, trên chân bị bắn trúng chảy ra máu tươi. Mà sắc mặt của Trang Văn Tĩnh cũng trắng bệch, cô ta ôm lấy vết thương ở bả vai, trên trán chảy xuống máu loãng. Ba viên đạn này, một viên sượt qua da đầu của Trang Văn Tĩnh, một viên bắn trúng bả vai của cô ta, còn một viên bắn trúng Trương Vô Úy.
Vốn, ba viên đạn này đều là hướng về phía đầu của Trang Văn Tĩnh mà bắn tới, bởi vì tay của Nhạc Thiệu bị người khác kéo lại, cho nên mới bắn chệch. Nhạc Thiệu đá văng hai người mới ngăn cản mình, quát: “Ai còn dám ngăn cản lão tử! Lão tử liền làm thịt kẻ đó! Cái đệch con mẹ các người! Các người ăn của tôi, uống của tôi, lao động dưới chướng của tôi, lão tử hàng năm tiêu tốn cả trăm cả nghìn vạn để nuôi các người, các người lại dám dùng súng để chĩa vào đầu bà xã của lão tử! Có phải ngày nào đó các người cũng sẽ dám dùng súng để chĩa vào lão tử hay không?!”
“Ông chủ, chuyện này là tôi sai, là tôi quản thuộc hạ không nghiêm.” Trương Vô Úy chống gậy batoong, giãy dụa muốn đứng lên.
Đường quản gia tiến lên từng bước, môi phát run: “Là tôi, là tôi xử lý không tốt.”
“Phanh!”
Lại một súng nữa bắn ra, thân thể của Đường quản gia lung lay, trên cánh tay nhiều ra thêm một lỗ máu.
“Các người coi lão tử ngồi không sao? Thời điểm lão tử tới đã nói anh ấy là bà xã của lão tử, là bà chủ của các người! Các người đem lời của tôi vào tai trái ra tai phải đấy hả? Lão tử ngày hôm nay không giết vài người các người, các người liền không nhớ rõ ông chủ của mình là ai!”
Trang Văn Tĩnh rốt cuộc không cách nào ‘văn tĩnh’, cô ta thanh âm phát run nói: “Ông chủ, đều là tại tôi, là lỗi sai của tôi, ngài đừng phạt Trương đội, phạt tôi đi.”
“Cô có tư cách gì để cùng lão tử bàn điều kiện? Thời điểm cô dùng súng chĩa vào anh ấy, có nghĩ tới lão tử là ông chủ của cô hay không? Cô con mẹ nó tính là thứ gì? Ờ địa bàn của lão tử lại dám đối với người của lão tử giương oai sao. Lúc trước nếu không phải là vì Trương Vô Úy ở trước mặt tôi đảm bảo, lão tử căn bản không thèm nữ nhân như cô!”
Trương Văn Tĩnh lộ ra khuôn mặt trắng bệch. Không ai dám đi gọi bác sĩ, bọn họ ngày hôm nay có thể sống để rời khỏi đây hay không cũng là cả vấn đề.
Nhạc Thiệu lại đem lửa giận chuyển tới trên người Trương Vô Úy: “Trương Vô Úy, anh là đội trưởng của Nhạc Lăng, bị thương nên xuất ngũ, không có chỗ để đi, Nhạc Lăng bảo tôi tạo việc làm cho anh, tôi liền đem Tây Hàng giao cho anh, nhưng anh xem anh đã quản lý thế nào hả? Anh xem những người mà anh mang tới rốt cuộc là đã làm ra cái gì?! Mười bảy người! Anh đúng là con rùa đen! Mười bảy người lại trơ mắt nhìn bà xã của lão tử bị bắt nạt. Từ lúc phát sinh chuyện này tới lúc tôi biết được, rốt cuộc là bao nhiêu thời gian? Các người còn định lừa dối lão tử, dám đem chuyện này che giấu hả? Trương Vô Úy! Tôi thực sự con mẹ nó mắt mù rồi mới đem Tây Hàng giao cho anh!”
Trương Vô Úy cúi thấp đầu, nghe Nhạc Thiệu mắng. Chuyện này xét tới cùng đều là bởi vì gã làm thủ lĩnh nhưng quản không nghiêm thuộc hạ. Tiếp theo, Nhạc Thiệu lại hướng Đường quản gia phát hỏa: “Đường Liên Vân, tôi đem Yến Phi giao cho ông, ông làm quản gia kiểu gì vậy hả? Có phải hay không vài năm nay ở trong này, ông ngay cả chủ tử là ai cũng đã quên mất rồi? Ông trong lòng con mẹ nó còn coi tôi là ông chủ sao? Xảy ra chuyện này, không lập tức báo lại cho tôi, còn muốn thay tiện nhân kia che giấu, ông ngại mệnh quá dài thì cứ nói thẳng ra, lão tử liền thành toàn cho ông!”
Đường quản gia không dám biện giải, bởi vì thái độ của ông ngay tử đầu đã không đủ đoan chính. Xảy ra chuyện như vậy, ông cũng khó mở miệng oán trách.
“Ai con mẹ nó là người đi theo bảo vệ bà xã của tôi?”
Nhạc Thiệu đã ném đi khẩu súng hết đạn, lại lấy tới một khẩu súng khác. Hai gã bảo tiêu từ trong đám ‘tội nhân’ bước ra.
“Bang bang bang bang!”
Bốn súng bắn ra, hai gã bảo tiêu quỳ gối trên mặt đất, mỗi người trên hai đầu gối đều có một lỗ thủng chảy ra máu.
“Các người không đem tôi trở thành ông chủ, không đem lời của tôi trở thành mệnh lệnh. Tốt lắm, các người nghe ai, các người liền coi kẻ đó làm ông chủ đi. Lão tử mời không nổi các người!”
Không ai dám mở miệng cầu tình, hiện tại cầu tình cũng chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa đang cháy. Chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua, bởi vì Nhạc Thiệu không phải là ông chủ duy nhất, mà còn có hai vị ông chủ khác nữa. Nhạc Thiệu đã tức giận tới bộ dạng này, càng đừng nói tới sau khi hai vị ông chủ khác biết được tin thì sẽ có hậu quả gì, có thể hay không lập tức đánh tới tận Tây Hàng.
Bốn phía tràn ngập mùi huyết tinh, một người từ trên tầng chậm rãi đi xuống dưới, tiếng bước chân khiến cho tất cả mọi người đều chú ý, nhìn hắn xuất hiện. Nhạc Thiệu lập tức buông súng xuống, chạy qua, ôm chặt lấy cổ của đối phương.
“Thực xin lỗi…” Thanh âm khàn khàn cùng với sự phẫn nộ của một giây trước hình thành đối lập hoàn toàn. Là do anh vô năng.
“Nguôi giận sao?” Không có nhìn những người khác, Yến Phi vuốt ve sau lưng của Nhạc Thiệu, hỏi. Tựa như đời trước, hắn thường xuyên hỏi câu này.
“Không có.” Nhạc Thiệu lồng ngực kịch liệt phập phồng. Người này, người này là người mà anh đã từng tuyệt vọng nghĩ tới rằng sẽ không bao giờ có cơ hội có được. Là ông trời thương xót, ở sau khi trải qua tra tấn năm năm thống khổ, đem người này một lần nữa trả lại cho anh, là người mà so với tính mạng của chính bản thân anh còn quan trọng hơn gấp trăm lần! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ điều gì uy hiếp tới sinh mạng của người này! Tuyệt đối không!
“Anh cũng không.” Không ngờ tới, lời nói của Yến Phi khiến cho tất cả mọi người ở đây run lên. Vốn bọn họ tưởng rằng người này xuất hiện thì mọi chuyện sẽ có cơ hội chuyển biến.
Nhạc Thiệu ngẩng đầu, ôm chặt người đang đứng ở trên bậc thang. Hôm nay người này lại phải chịu ủy khuất lớn tới như vậy, anh nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ vũ nhục anh, em sẽ đòi lại gấp bội.”
Biểu tình của Yến Phi bình tĩnh, vươn tay sờ sờ mặt của Nhạc Thiệu. Lướt một lượt nhìn những người đang đứng phía trước, lại quay về nhìn Nhạc Thiệu, nói: “Em nói anh là bà xã của em, bọn họ có nghe thấy, nhưng cũng không tin. Bởi vì anh bộ dạng không giống với Chung Phong, bởi vì bọn họ thủy chung cho rằng người em yêu nhất cũng chỉ có ‘người kia’.”
“Phi.” Nhạc Thiệu thân thể buộc chặt.
“Em yêu anh không?” Yến Phi hỏi.
“Yêu!” Không thể nghi ngờ.
“Vậy ở trong lòng của em, anh so với Chung Phong cao hơn sao?”
“…” Cái này bảo anh phải trả lời sao đây?
Yến Phi sắc mặt trầm xuống vài phần: “Có, hay là không?” Sờ ngón tay của Nhạc Thiệu làm ra động tác vặn xoắn.
Nhạc Thiệu lập tức lớn tiếng nói: “Trước kia người em yêu nhất là Chung Phong, nhưng mà từ sau khi anh xuất hiện, người em yêu nhất chính là anh. Anh cùng Chung Phong ở tại trong lòng của em vị trí giống nhau. Anh ấy cao bao nhiêu thì anh cũng liền cao như thế. Chỉ là… anh ấy đã chết, cho nên, hiện giờ anh là quan trọng nhất.”
Hiện tại, nếu còn ai dám hoài nghi thực tâm của ông chủ đối với người thanh niên này, thì người đó quả thực đầu đã bị úng nước rồi.
Yến Phi tựa hồ lúc này mới có chút vừa lòng, nói: “Nhưng mà em có nói thì người ta cũng không tin, phải làm sao?”
“Ai không tin, em làm thịt kẻ đó!”
Yến Phi lắc đầu: “Không được, em có làm thịt bọn họ, người ta cũng chỉ biết nói rằng em là hôn quân. Em phải dùng hành động thực tế để chứng minh rằng người em yêu nhất chính là anh, bà xã của em là anh, và anh là bà chủ của nơi này.”
“Anh bảo làm sao để chứng minh thì liền làm như vậy để chứng minh đi!” Trong mắt của Nhạc Thiệu hiện lên một tia sáng ngời.
Yến Phi cong khóe miệng: “Chờ sau khi anh tốt nghiệp đại học, chúng ta kết hôn đi.”
Thanh âm hút khí vang lên bốn phía.
Nhạc Thiệu vô cùng bất mãn nói: “Này hẳn là phải để bọn em cầu hôn với anh mới đúng, anh lại đoạt mất lời thoại của bọn em.”
“Anh nói là sau tốt nghiệp, cũng đâu bảo là hiện tại, các em cứ đem lời cầu hôn lưu lại tới ngày anh tốt nghiệp đi.” Yến Phi nói xong liền hướng tới trên vai của Nhạc Thiệu để dựa vào, hơi suy yếu: “Đói bụng, quần áo cũng bẩn, anh muốn tắm rửa.” Hắn còn mặc một thân quần áo bẩn đây này.
“Đi lấy tới một bộ quần áo sạch sẽ, là quần áo chưa từng mặc qua! Lấy cơm trưa mang lên!”
Đâu không quay ném ra mệnh lệnh, Nhạc Thiệu ôm lấy Yến Phi, đi lên trên tầng. Yến Phi thông qua bả vai của Nhạc Thiệu nhìn về phía những người đứng sau anh, nhẹ nhàng khoát tay áo. Bị giáo huấn, những người này nên nhớ kỹ lấy.
Nhạc Thiệu đem Yến Phi ôm lên tầng, trong đại sảnh lập tức trở nên ồn ào. Có người gọi điện thoại để gọi bác sĩ; có cấp cứu cho những người bị thương; có người đi tìm quần áo sạch sẽ chưa từng mặc qua; có người đi mang cơm tới. Một người trẻ tuổi có dáng vẻ beo béo từ trong đám người đi ra, chà xát mồ hôi lạnh ở trên mặt, đối với Trương Vô Úy đang được băng bó vết thương ở trên chân, nói: “Lão đại, Nhạc Lăng tiểu tử này tuy nói rằng cậu ta sẽ không quản, nhưng xem vẫn quản. Có bà chủ ra mặt, hẳn là không có việc gì.”
Trương Vô Úy trừng mắt nhìn hắn, hắn co rúm lại.
“Hiện tại gọi bà chủ, vậy sao không gọi sớm hơn đi?” Gã lạnh lùng nói một câu, rồi mới nhìn về phía Trang Văn Tĩnh, tựa hồ trong nháy mắt liền gà đi mười tuổi, “Chuyện lần này nếu qua đi, nếu có thể bảo trụ được tính mạng của em, em trở về nhà đi.”
“Trương ca…” Trang Văn Tĩnh rất ít khi khóc lúc này nước mắt liền tong tóc rơi ra, lần này thực sự đã chọc phải rắc rối lớn rồi.
Trương Vô Úy thở dài một tiếng, bảo: “Em cho dù có muốn lưu lại, ông chủ cũng sẽ không đồng ý.” Huống chi, gã lần này có thể lưu lại hay không cũng rất khó nói. ‘Phong Viễn’, cũng không phải là nơi muốn tới thì tới mà muốn đi thì đi.
“Văn Tĩnh, tính tình của cô nếu không chịu sửa đổi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hại chết anh trai của cô.” Có một người phụ trách tới để nhìn xem nói. Trang Văn Tĩnh cúi đầu, cô lần đầu tiên hiểu được tư vị của sự hối hận. Đối với việc bản thân có thể tránh được một kiếp này hay không cũng không dám chắc.
Chẳng qua, sự tình cũng không có dừng lại giống như trong suy nghĩ của mọi người. Bọn họ xem nhẹ địa vị của Yến Phi trong lòng của ba ông chủ. Yến Phi cũng xem nhẹ phản ứng của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu đối với chuyện lần này. Cho dù hắn có ra mặt biện hộ, cũng khó tiêu trừ lửa giận của ba người, đặc biệt là khi ở trên người của hắn còn lưu lại rất nhiều những vết bầm tím do Trang Văn Tĩnh gây ra. Những vết bầm tím này chính là những cái tát mà Trang Văn Tĩnh đánh tới trên mặt của ba người Nhạc Thiệu. Thể diện của nam nhân, không thể đụng tới, huống chi đây là thể diện của Thái tử gia.
※
Quần áo sạch cùng cơm trưa rất nhanh đã được mang tới. Nhạc Thiệu lúc này mới có thời gian rảnh để gọi điện thoại cho Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, nói cho bọn họ biết chuyện đã xảy ra, chuyện lớn như vậy không thể không nói cho hai người kia biết. Nào ngờ, hai người kia đã biết chuyện rồi. Hóa ra là do có người gọi điện thoại tới cho Nhạc Lăng, muốn nhờ Nhạc Lăng dập lửa, Tiêu Bách Chu lại nói cho Tiêu Dương, Tiêu Dương lại kể lại cho Tiêu Tiếu, nên hai người mới biết được chuyện. Nhạc Thiệu nghe được nguyên nhân xong lửa giận càng ngùn ngụt bay cao tới tận trời, những người này bắt nạt bà chủ xong còn dám đi tìm Nhạc Lăng để cầu tình, cái loại chuyện bằng mặt không bằng lòng này học rất giỏi a.
Vốn Nhạc Thiệu bởi vì sự xuất hiện của Yến Phi mà lực chú ý đã rời đi, hiện tại càng thêm bốc hỏa. Phân bộ của ‘Phong Viễn’ tại Tây Hàng là một địa phương chiến lược quan trọng, là tổng bộ tại khu vực Giang Nam. Ông chủ ở ngay trước mặt, vậy mà bọn họ lại dám cuồng vọng tới thế, có thể hiểu được ngày thường những người này có bao nhiêu cao ngạo. Hiện tại ở ngay dưới mí mắt của ông chủ lại còn dám động súng với bà chủ, nói không chừng một lúc nào đó cũng dám động súng với cả ông chủ luôn.
Nhạc Thiệu gọi điện thoại cho Tiêu Tiếu, bảo cậu thời điểm tới Tây Hàng thì thuận tiện đem theo phó thủ lĩnh của căn cứ Dương Xuân, người có biệt hiệu ‘Bọ cạp đỏ’, Diêm Hồng. ‘Bọ cạp đỏ’ có tên là Diêm Hồng này cũng là một kẻ có quyền lực. Mọi người ở căn cứ Dương Xuân đều là hán tử Đông Bắc, tâm vững tính cách chính trực. Bọn họ phần lớn đều là xuất thân từ đấu võ ngầm, lại do hàng năm cùng với đám người tây ở Nga giao tiếp, không giống như những quân nhân xuất thân từ trong quân đội, có tính nết kiêu ngạo tới như vậy. Hơn nữa căn cứ Dương Xuân là do Tiêu Tiếu phụ trách, Đông Bắc lại là đại bản doanh của Tiêu gia, Tiêu Tiếu ở đây có thể nói là quyền uy tuyệt đối.
Liền giống như Nhạc Thiệu đã từng nói, ở trong ba người, kỳ thực anh mới là người thiện lương nhất. Đừng nhìn tính cách anh nóng nảy, đụng một cái là liền rút súng ra, nhưng kỳ thực bàn về tâm ngoan thủ lạt, Nhạc Thiệu chỉ được xếp ở hàng thứ ba. Chẳng qua Nhạc Thiệu lớn giọng quát mắng xong liền khiến cho những người khác sợ hãi, nên Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cơ bản là không cần phải ra tay. Nhưng một khi bọn họ ra tay, hậu quả khó nói.
Yến Phi ăn cơm xong liền muốn tắm rửa. Đánh một trận, toàn thân toàn đất cát, lại còn dính mồ hôi. Nhạc Thiệu tự mình đi đổ đầy nước tắm cho Yến Phi, thời điểm Yến Phi cởi quần áo ra, muốn tiến vào trong bồn tắm lớn, Nhạc Thiệu đột nhiên phát điên rống một tiếng: “Cái đệch cả nhà bọn họ! Không bắn chết cô ta, lão tử không phải họ Nhạc!”
Nói xong, anh liền hướng bên ngoài xông tới, Yến Phi vội vàng túm lấy anh.
“Lại xảy ra chuyện gì vậy?” Yến Phi cả đầu tràn ngập mờ mịt, không phải cơn tức đã lắng xuống rồi sao, sao lại bùng lên nữa? Hắn cái gì cũng không có làm a?
Nhạc Thiệu hai mắt bốc hỏa trừng trừng nhìn thân thể của Yến Phi. Yến Phi cúi đầu nhìn một cái liền biết được chuyện gì xảy ra. Xương ngực, bả vai, cánh tay, bụng, chỗ nào cũng có những vết tím tím xanh xanh. Tiếp tục đi xuống, đùi cùng trên đầu gối của hắn cũng có những vết bầm, thậm chí là bầm tính. Cũng khó trách Nhạc Thiệu tại sao đột nhiên lại như đầu pháo phát nổ.
Yến Phi cũng không quản xem bản thân hiện tại có mặc quần áo hay không, chạy nhanh tới ôm lấy Nhạc Thiệu, nói: “Trước hết em giúp anh tắm rửa đã, tay phải của anh có chút không tiện.”
Vốn nghĩ muốn khuyên Nhạc Thiệu, nào biết những lời này của Yến Phi lại chọc tới thuốc nổ trong lòng anh. Nhạc Thiệu một tay ôm lấy Yến Phi, một tay vươn tới cầm lấy điện thoại cách đó một khoảng, mạnh mẽ ấn xuống một dãy số, rồi đối với người ở bên kia nói: “Đem tất cả cái đám hỗn đản kia ném tới trong Moulin Rouge cho tôi. Thiếu một người, lão tử lột da của ngươi!”
“Dạ, ông chủ.”
Nhạc Thiệu cắt đứt cuộc gọi, dùng sức ôm lấy Yến Phi, thanh âm bởi vì cực độ phẫn nộ cùng với hối hận mà trở nên vô cùng khàn khàn.
“Đều là do em sai. Nếu không phải trước kia em làm ra nhiều việc rối loạn như thế, bọn họ cũng sẽ không dám coi thường anh. Em nhất định phải giết bọn họ, nhất định phải giết bọn họ!”
“Bớt giận, bớt giận, đem em chọc tức rồi cuối cùng người đau lòng không phải vẫn là anh sao. Giúp anh ngâm nước tắm một hồi đi, rồi gội đầu cho anh. Cổ tay của anh không sao hết, chỉ là phải cẩn thận một chút, không muốn dùng sức.”
Nhạc Thiệu hàm dưới căng chặt. Anh nhanh chóng thoát ra quần áo, ôm lấy Yến Phi ngồi vào trong bồn tắm lớn. Đôi môi mím chặt lại, anh đem Yến Phi ôm vào trong lòng, một tay ở trên cơ thể của Yến Phi, nhẹ nhàng xoa xoa những vết bầm. Anh nghĩ rằng mình hiện tại đã có thể bảo hộ người này, không nghĩ tới vẫn khiến cho hắn gặp uất ức như vậy!
Nhìn bộ dạng này của Nhạc Thiệu, Yến Phi lại phì cười một tiếng. Nhạc Thiệu giương mắt nhìn hắn, Yến Phi ôm lấy đầu của Nhạc Thiệu, dâng môi lên. Nhạc Thiệu lập tức bắt được môi của hắn, điên cuồng phát tiết lửa giận ở trong lòng.
Sau khi hôn xong, hơi thở của Nhạc Thiệu cùng Yến Phi đều trở nên vô cùng bất ổn, thứ nào đó của cả hai liền ngóc đầu dậy. Lau đí khóe miệng ướt át của Nhạc Thiệu, Yến Phi nói: “Những người này phải quan tâm quản giáo. Em làm ông chủ, cho dù anh không phải là người yêu của em, chỉ là bạn bình thường mà thôi, thì bọn họ cũng phải đối với anh khách khí. Nhưng mà em tức giận thì cũng không bù lại được cái đã mất. Bọn họ xem nhẹ anh, anh rất không vui, nhưng mà cũng chỉ không vui mà thôi, sẽ không tức tới mức làm hại tới bản thân. Bởi vì anh sống lại cũng không liên quan gì tới bọn họ cả, mà là em, là A Trì, là Tiểu Tiểu. Tương phản, ba người các em cũng không thể bởi vì những người này mà làm cho bản thân khó chịu, bởi vì các em hiện tại có anh rồi.”
Nhạc Thiệu lồng ngực phập phồng, đè lại sau gáy của Yến Phi, lại một lần nữa hôn tới nóng bỏng. Môi của Yến Phi kề sát môi của Nhạc Thiệu, nói: “Bọn họ không tin anh là bà chủ chân chính, vậy em liền làm cho bọn họ phải tin tưởng. Mặc kệ là ngoài miệng hay là trong lòng. Thiệu Thiệu, anh không thích em bởi vì sai lầm của người khác mà tức giận. Đời trước không thích, đời này càng thêm không thích.”
Nhạc Thiệu ám ách nói: “Em cũng không thích người khác bắt nạt anh, trước kia không thích, hiện tại càng thêm không thích. Trước kia là do em ngốc, khiến cho anh không thể không tự sát; đời này nếu như em còn bất lực như vậy, em sao còn mặt mũi để gặp anh.”
“Sao lại không có mặt mũi để gặp anh. Nói xem, em có điểm nào bất lực? Em xem em vừa mới phát hỏa một cái, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của anh cho tới bây giờ vẫn luôn là giỏi nhất.”
Yến Phi ngậm lấy môi của Nhạc Thiệu, cũng tặng lại cho đối phương một nụ hôn cháy bỏng. Tình cảm mãnh liệt bị châm lên, lửa giận của Nhạc Thiệu toàn bộ liền biến thành dục hỏa. Ngón tay dùng lực, trực tiếp mở ra thân thể của Yến Phi, đi vào trong nơi khiến cho anh khó lòng nhịn nổi, cảm thụ được người này vẫn đang ở trong lồng ngực của mình.
“Lại không, mang bao…” Yến Phi khẽ cắn lên cằm của Nhạc Thiệu.
Nhạc Thiệu khàn khàn đáp: “Em không thích mang bao, em thích trực tiếp cảm thụ anh.”
Ngâm nga vài tiếng, Yến Phi nói: “Vậy không được, bắn vào trong.”
“Được.”
Chuyện mang bao hay không, tựa hồ, liền cứ như vậy được quyết định.
Ở trong phòng tắm kích tình một phen, Nhạc Thiệu giúp Yến Phi tắm rửa sạch sẽ, hai người lại cùng nhau ở trong phòng tắm đi ra. Nhạc Thiệu cơn tức đã giảm đi rất nhiều, bất quá sắc mặt vẫn rất âm trầm. Chuyện này đương nhiên sẽ không thể dễ dàng cho qua như vậy. Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Hà Khai Phục đều tới đây, chờ bọn họ tới đây rồi sẽ lại cùng nhau giải quyết.
Đế đô, Tiêu Bách Chu đẩy đẩy Nhạc Lăng đang thất thần, ở lúc đối phương nhìn qua, nói: “Anh tới Tây Hàng đi. Có thể cầu tình liền cầu tình, không thể thì cũng coi như là anh đã cố hết sức, không thẹn với lương tâm. Em cũng không muốn người khác nói anh ngay cả đội trưởng của mình cũng không thèm quan tâm.”
Nhạc Lăng cầm lấy tay của Tiêu Bách Chu, cảm kích bởi sự săn sóc của đối phương. Tiêu Bách Chu nói: “Em không thích những người đó bắt nạt Yến Phi, bất quá em tin tưởng vị đội trưởng kia của anh cũng không phải là người như vậy. Trước kia anh là cấp dưới của anh ta, hiện tại anh ta gặp nạn, anh hẳn là nên ra mặt. Tiêu Dương đã cùng Yến Phi nói qua, có thể hay không bảo vệ được mạng của anh ta, vẫn phải xem tạo hóa của anh ta đi. Ai bảo anh ta có một cô em gái kết nghĩa giống như chó điên loạn cắn người tới như thế.”
Nhạc Lăng nói: “Anh tới đó xem tình huống, nếu thực sự không được, anh sẽ trở lại. Chuyện này vốn anh cũng không nên quản nhiều.”
“Đi đi, bất quá em nói rõ trước với anh.” Tiêu Bách Chu xuất ra uy nghiêm của bạn trai, “Anh nếu dám ở bên ngoài kiếm giùm em mấy thứ em gái chị gái kết nghĩa gì đó, cũng đừng tới tìm em nữa.”
“Anh không dám, đánh chết cũng không dám.” Mạnh hôn Tiêu Bách Chu một cái, Nhạc Lăng lập tức đứng dậy chuẩn bị xuất phát đi tới Tây Hàng. Tiếp tới, hắn lại dừng lại: “Em có muốn đi cùng anh hay không? Anh lo lắng em ở nhà một mình.” Người này trên người vẫn còn đang bị thương đấy.
“Em cũng không phải là trẻ con ba tuổi.” Tiêu Bách Chu bật cười, “Anh mau đi đi. Mặc kệ có thể giải quyết hay không, anh muộn nhất ngày mai cũng phải quay trở về cho em, em cũng không muốn lại bị dày vò. Trong nhà còn chưa có dọn dẹp xong đâu.”
Nhạc Lăng nở nụ cười.
“Ừ!”
Căn hộ vốn trống trải hiện tại đã nhiều ra thêm không ít nội thất, hắn tin tưởng chờ thời điểm mình trở về từ Tây Hàng, nhà của hắn sẽ càng thêm giống một căn nhà.