Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

chương 86

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đế đô, Nhạc Lăng đang ở trong căn hộ mà bản thân rất ít khi tới, Tiêu Bách Chu tựa vào cánh cửa phòng bếp, hai hàng lông mày nhíu lại, muốn nói lại thôi. Ở trước bếp đun, Nhạc Lăng đeo tạp dề, tay phải cầm dầu, tay trái bưng một chiếc đĩa, trong đĩa có một con cá. Máy hút mùi kêu lên từng tiêng ‘ù ù ù’, ở trên máy hút mùi có dán một tờ giấy bằng băng dính trong suốt, ở trên có viết ‘phương pháp chế biến món cá kho tàu’.

“Nhạc Lăng, hay là vẫn nên để em tới làm đi, em sợ anh đem phòng bếp thiêu cháy mất.” Tiêu Bách Chu chung quy vẫn nhịn không nổi, nói.

Nhạc Lăng lại cực kỳ nghiêm túc, giống như sắp sửa lao vào trong một cuộc chiến đấu, nói: “Anh sẽ nấu cơm cho em ăn, em đi tới phòng khách nghỉ ngơi đi.” Bà xã còn có thương tích ở trên người, sao có thể để cho bà xã nấu cơm.

“Em lo lắng, em vẫn nên đứng nhìn thì hơn.” Tiêu Bách Chu nhắc nhở, “Cho dầu vào đi.”

Nhạc Lăng lập tức đổ dầu.

“Đủ rổi đủ rồi.”

Nhạc Lăng tay chân loạn lên, buông chai dầu xuống, cầm lấy chiếc xẻng đang để trong nồi. Tiêu Bách Chu xoa xoa trán, thực sự sẽ không thành vấn đề chứ?

Di động ở trong phòng khách vang lên, là tiếng chuông di động của Nhạc Lăng, hắn lập tức nói: “Em nhận điện thoại giúp anh với, bảo là anh đang bận, nấu cơm xong rồi thì anh sẽ gọi lại.”

“Anh, ai, cẩn thận một chút a, lửa đừng để lớn quá.” Tiêu Bách Chu đã hoàn toàn từ bỏ, xoay người đi tới trong phòng khách để nhận điện thoại.

Cầm lấy di động của Nhạc Lăng, thấy số di động lạ, Tiêu Bách Chu liền tiếp nhận: “Alo?”

“Nhạc Lăng! Đã xảy ra chuyện rồi! Cậu có thể hay không lập tức tới Tây Hàng?!”

Tiêu Bách Chu ở trong lòng lộp bộp, Tây Hàng đã xảy ra chuyện gì? Yến Phi đang ở Tây Hàng đấy! Y lập tức nói: “Nhạc Lăng đang nấu cơm, anh đợi một chút, để tôi đem qua cho anh ấy.”

“Cậu không phải là Nhạc Lăng?!” Đối phương sợ hãi kêu lên.

“Tôi là người yêu của anh ấy.” Hào phóng nói ra thân phận của mình, Tiêu Bách Chu bước nhanh vào trong phòng bếp, đối với người đang bối rối tranh đấu cùng cá kho tàu, nói: “Nhạc Lăng, điện thoại của anh, chuyện quan trọng, mau nhận.”

“Ai a?” Nhạc Lăng mắt không chuyển, đối với hắn mà nói, hiện tại chuyện gì cũng kém quan trọng hơn việc nấu cơm cho Tiêu Bách Chu ăn.

“Đối phương nói Tây Hàng đã xảy ra chuyện.”

Tiêu Bách Chu vừa trả lời, Nhạc Lăng liền xoay đầu qua, Tiêu Bách Chu đưa di động cho hắn: “Anh mau nghe xem có chuyện gì. Ở đây để em lo cho, cũng không kém bao nhiêu nữa.”

Phản ứng đầu tiên của Nhạc Lăng chính là, anh trai của hắn ở bên kia có phải hay không đã xảy ra chuyện gì, không chút chậm chễ, lập tức nhận lấy điện thoại. Bất quá hắn không có rời đi, mà tránh qua một bên, bồi Tiêu Bách Chu. Tiếp nhận chảo rau xào dở của hắn, Tiêu Bách Chu lập tức khống chế được ‘tai nạn’, con cá vốn đã chết thảm kia cuối cùng cũng có thể an tâm chết.

“Alo, tôi là Nhạc Lăng đây.”

Vừa nghe là Nhạc Lăng, đối phương lập tức rốgn lên nói: “Nhạc Lăng! Là tôi, Phì Phiêu. Xảy ra chuyện lớn rồi! Cậu có thể hay không lập tức tới Tây Hàng một chuyến?”

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh chậm rãi nói.”

Nhạc Lăng cảm thấy căng thẳng, đi ra khỏi phòng bếp. Phì Phiêu là người ở căn cứ Tây Hàng bên kia, chẳng lẽ căn cứ xảy ra chuyện gì?

Nam nhân tự xưng là Phì Phiêu ở trong điện thoại dùng tốc ngữ cực nhanh, đem toàn bộ mọi chuyện đã phát sinh ở trong căn cứ Tây Hàng kể lại cho Nhạc Lăng, Nhạc Lăng lông mày lập tức cau lại thành hình chữ ‘xuyên’ (川). Sau khi đối phương nói xong, hắn lập tức ở trong kinh ngạc của đối phương, phẫn nộ mắng:

“Trang Văn Tĩnh kia đầu có phải hay không bị nước vào rồi? Các người đầu cũng bị chập nước rồi hả?!” Mang theo một đống những từ thô tục, Nhạc Lăng đối với người ở đầu dây bên kia rống giận: “Anh trai của tôi đem Yến Phi tới căn cứ, các người cư nhiên dám đối xử với anh ấy như vậy?! Anh ấy là chị dâu của tôi, là chị dâu a! Các người đem anh trai của tôi trở thành ông chủ như thế nào vậy?!”

“Đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không ngăn cản Trang Văn Tĩnh.”

“Ít xào nấu con mẹ nó cho tôi. Tôi thấy các người đây là không thèm ngăn cản cô ta thì có! Tôi nói cho anh biết! Chuyện này tôi mặc kệ, quản không nổi! Ai gây họa thì người đó tự đi mà dọn đi! Mấy người anh trai của tôi đều coi Yến Phi là châu là bảo, các người cũng dám lấy súng chĩa vào đầu anh ấy, nếu như tôi có mặt ở đó, tôi liền bắn chết các người! Các người tìm ai thì tìm a! Ít con mẹ nó tới phiền tôi! Đệch! Các người đúng là thiếu đánh mà!”

“Trang Văn Tĩnh con mẹ nó đúng là chó điên! Các người là đám rùa đen thích con mẹ nó liếm mông chó điên! Mấy người anh trai của tôi mà chọc Yến Phi tức giận, còn phải ngoan ngoãn chịu cấm túc; Hứa Cốc Xuyên gặp Yến Phi còn phải thành thành thật thật kính một chén rượu; các người con mẹ nó đem bản thân trở thành ai, ai cho các người quyền lợi dám đối với anh ấy như vậy?! Tới tìm tôi làm cái gì?! Yến Phi cho dù có là bạn bè bình thường của anh trai tôi, thì các người cũng không được phép đối xử với anh ấy như vậy, huống chi anh ấy còn là chị dâu của tôi! Có bản lĩnh dùng súng đánh Yến Phi, con mẹ nó liền có bản lĩnh đừng tới cầu người!”

Một hơi mắng xong, Nhạc Lăng trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy. Tiêu Bách Chu từ trong phòng bếp đi ra, y hỏi: “Có phải hay không Yến Phi xảy ra chuyện gì? Em sao lại nghe thấy có chuyện động tới súng?”

“Đều con mẹ nó một đám ngu xuẩn thiếu đánh!”

Nhạc Lăng lần đầu tiên ở trước mặt của Tiêu Bách Chu mắng ra nhiều từ thô tục như vậy, có thể thấy được hắn có bao nhiêu tức giận. Hắn đem mọi chuyện tóm tắt lại cho Tiêu Bách Chu nghe, Tiêu Bách Chu vừa nghe xong, cũng nổi giận: “Những người này đây là làm sao a. Đã bảo Yến Phi là bà chủ rồi, bọn họ còn dám đụng tới súng, tìm kích thích à.”

Nhạc Lăng cả giận nói: “Trang Văn Tĩnh là sư tỷ của anh, lại là em gái kết nghĩa của Trương đội. Trương đội cùng với anh trai của cô ta là chiến hữu, thời điểm cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, anh trai của cô ta hi sinh, cho nên Trương đội đặc biệt sủng cô ta. Trước kia ở trong bộ đội có Trương đội, anh trai của cô ta, cùng một đám chiến hữu bao che cho, cho nên cô ta cũng rất ương ngạnh. Hiện tại cô ta theo Trương đội tiến vào trong ‘Phong Viễn’, lại còn là con gái, tất cả mọi người đều nhường nhịn cô ta, hơn nữa tôi trước kia còn là thuộc hạ của Trương đội, cho nên cô ta ở Tây Hàng bên kia coi như là không ai dám chọc tới. Cô ta trước kia đã từng gặp qua Đỗ Phong, đối với Đỗ Phong rất không khách khí. Anh trai mấy người bọn họ lúc đó cũng không tỏ vẻ gì, có thể chính bởi vậy cho nên cô ta càng thêm không kiêng nể gì, đem Yến Phi trở thành đồng dạng với Đỗ Phong.”

“Cô ta có đầu óc hay không? Nhạc ca có từng đem Đỗ Phong giới thiệu là bà chủ không? Có từng đem Đỗ Phong dẫn tới Tây Hàng không? Em thực sự cảm thấy đầu óc cô ta là bị nước vào rồi. Chuyện này không cho phép anh được quản, anh dám xen vào, em sẽ cùng anh chia tay.”

Tiêu Bách Chu tuyệt đối là bênh vực Yến Phi, ai cũng không được phép bắt nạt bạn tốt của y!

Nhạc Lăng một phen ôm lấy Tiêu Bách Chu, ủy khuất nói: “Sao lại xả tới trên đầu của anh. Chuyện này anh tuyệt đối sẽ không quản. Cho dù bọn họ bị anh trai giết thì cũng đáng. Chuyện này cho dù là anh ra mặt thì cũng không có biện pháp áp xuống, bằng không mặt mũi của anh trai bọn họ làm sao lấy lại được. Về sau tùy tiện là ai cũng có thể bắt nạt được Yến Phi. Anh chỉ là đang tiếc cho Trương đội, anh ấy đối với anh trai của anh xem như là rất trung tâm, lúc này chỉ sợ anh ấy trốn không thoát kiếp nạn.”

Trầm mặc một lát, Nhạc Lăng phun ra một hơi hờn dỗi, nói: “Anh đi làm cá.” Chuyện này, hắn muốn quản cũng quản không được. Bởi vì Yến Phi căn bản không phải là người bình thường!

“Không cần, em đã làm xong rồi.” Nghĩ nghĩ, Tiêu Bách Chu vẫn nói: “Anh hiện tại đừng có mà gọi điện thoại cho Nhạc ca, anh ấy khẳng định là đang nổi nóng. Có Yến Phi ở đó, Nhạc ca cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá mức. Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua, bằng không về sau địa vị của Yến Phi sẽ rất xấu hổ.”

“Anh sẽ không nhúng tay vào, anh có nhúng tay thì cũng vô dụng.” Nhạc Lăng rất tự hiểu lấy địa vị của bản thân: “Mệnh của Chung ca là không thể đụng tới, năm năm nay anh nhìn thấy mấy người anh trai thống khổ, tự hại bản thân, anh cũng không chịu nổi. Hiện tại bọn họ cuối cùng cũng khổ tẫn cam lai, anh nếu dám đi biện hộ, thì anh chính là người đầu tiên gặp xui xẻo. Lấy súng chĩa vào đầu của Chung ca, đây không phải là muốn lấy mạng mấy người anh trai của anh hay sao. Em bảo anh có thể quản nổi không?”

khổ tẫn cam lai: vượt qua được thời kỳ đau khổ, chạm tới cuộc sống an nhàn hạnh phúc

“Anh rõ ràng là được rồi.” Tiêu Bách Chu thưởng cho Nhạc Lăng mỗi gò má một nụ hôn, Nhạc Lăng lập tức bắt được y, hôn một nụ hôn tiêu chuẩn. Hôn đủ rồi, hắn hổn hển buông người ra, nói: “Đồ ăn còn lại vẫn là để anh làm đi, em đi nghỉ ngơi.”

“Được.” Lúc này Tiêu Bách Chu không phản đối nữa.

Nhạc Lăng đi vào trong phòng bếp để xem cá, Tiêu Bách Chu cầm lấy di động đặt ở trên bàn trà của mình, bước vào trong phòng vệ sinh. Đóng cửa phòng vệ sinh lại, y gọi điện thoại cho Tiêu Dương.

“Alo?” Từ trong điện thoại truyền tới một thanh âm rõ ràng không phải là giọng của Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu sửng sốt: “Tiêu Dương?”

Đối phương lập tức trả lời: “Tôi là Hứa Cốc Xuyên.”

“A, là Hứa ca a. Tiêu Dương có ở đó không?”

Đối với việc Tiêu Dương ở chung một chỗ cùng Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Bách Chu không tính hỏi quá nhiều, dù sao Hứa Cốc Xuyên cũng sắp phải kết hôn rồi. Hứa Cốc Xuyên nói: “Nhóc ở trong phòng tắm, cậu chờ chút, nhóc rất nhanh sẽ đi ra.”

“Được.”

Hứa Cốc Xuyên tiếp đó liền gọi: “Tiểu Dương, điện thoại của Tiêu Bách Chu.”

“Tới đây tới đây.”

Cửa phòng vệ sinh mở ra, Tiêu Dương mặc áo ngủ chạy tới, tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn tựa như mới rời giường. Bổ nhào đến trên ghế sopha, thuận tiện đá rơi dép bông ở trên chân, Tiêu Dương từ trong tay của Hứa Cốc Xuyên cướp lấy di động, ghé vào bên chân của Hứa Cốc Xuyên để nghe điện thoại: “Lão Tiêu, tôi đây.”

Tiêu Bách Chu hạ giọng, nói: “Tiêu Dương, Yến Phi xảy ra chuyện rồi.”

“A?! Anh ấy xảy ra chuyện gì!”

Tiêu Dương nguyên bản trên mặt đang tươi cười lập tức biến thành khẩn trương, Hứa Cốc Xuyên đang uống trà cũng buông xuống chén trà.

Tiêu Bách Chu đem mọi chuyện kể lại một lần cho Tiêu Dương, Tiêu Dương lúc này cũng nổi giận, vỗ bàn một cái: “Bọn họ dám đối với Yến Phi như vậy?! Ăn gan hùm mật gấu hả! Mấy người anh trai sao có thể có thuộc hạ kiêu ngạo như vậy! Ngay cả bà chủ mà cũng dám đánh! Tôi lập tức gọi điện thoại nói cho anh trai của tôi biết, đánh chết bọn họ!”

Tiêu Bách Chu nói: “Có một người họ Trương, trước kia là đội trưởng trong bộ đội đặc chủng của Nhạc Lăng. Nhạc Lăng tuy rằng nói mặc kệ, nhưng mà tôi nghe ra được anh ấy vẫn có chút lo lắng. Chuyện này vốn cũng không liên quan tới người kia. Tiêu Dương, Nhạc Lăng không thể cầu tình, chỗ Yến Phi tôi phỏng chừng cũng không dễ gọi được điện thoại tới, cậu giúp tôi khuyên nhủ Nhạc ca bọn họ, xem xem người họ Trương kia có thể hay không xử lý nhẹ một chút?”

Tiêu Dương nói: “Được, để tôi thử khuyên xem sao. Không nói nữa, tôi gọi điện thoại cho anh trai đã. Lát nữa để tôi gọi điện thoại cho Yến Phi, bảo anh ấy ra mặt. Người họ Trương kia khẳng định sẽ không có việc gì, cậu bảo với Nhạc Lăng đừng lo lắng quá.”

“Vậy phiền toái cậu.”

“Hai chúng ta còn nói phiền toái cái gì.”

Tiêu Dương cúp điện thoại, quai hàm phồng lên tức giận. Hứa Cốc Xuyên đã nghe hiểu được mọi chuyện, xoa xoa mặt cậu, nói: “Chuyện này hẳn là phải nói cho anh trai của nhóc biết. Trước nhóc gọi điện thoại đi, tôi đi thu thập một chút.”

“Thu thập cái gì?” Tiêu Dương khó hiểu.

Hứa Cốc Xuyên sửa sang lại tóc trên đầu của cậu, nói: “Đi Tây Hàng a. Trước đó không phải nhóc đã bảo là muốn đi sao? Chúng ta đi làm hậu thuẫn cho Đại Phi, thuận tiện mang nhóc đi chơi luôn.”

Tiêu Dương mặt đỏ bừng lên, rồi nở một nụ cười thật tươi: “Được.”

Hứa Cốc Xuyên cũng cười cười, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ. Tiêu Dương lập tức gọi điện thoại cho anh trai để cáo trạng. A, thuận tiện còn có Tôn ca. Nhạc ca lúc này khẳng định không có dư hơi để gọi cho Tôn ca, Yến Phi lại cũng không phải là người thích đi cáo trạng. hừ, dám bắt nạt Yến Phi (Chung ca), muốn chết!

Tiêu Tiếu lúc này đang ở Dương Xuân cùng những người phụ trách họp, đã họp từ suốt ngày hôm qua tới tận bây giờ, để giải quyết được việc buôn lậu súng ống đạn dược qua Nga. Rất nhiều súng ống đạn dược không thể di chuyển tới bằng con đường chính phủ, bằng không sẽ khiến cho quốc tế tranh chấp, vì vậy một ít vũ khí tiên tiến của quân đội đều cần phải vận chuyển bằng con đường bí mật. Việc cần làm của Tiêu Tiếu đấy là phải vận chuyển được càng nhiều vũ khí tiên tiến vào trong Trung Quốc. Chẳng qua người Nga gần đây có chút không an phận, Tiêu Tiếu chạy tới đây chính là vì để giải quyết việc này. Đêm qua cậu tự mình cùng với một thủ lĩnh buôn bán đạn dược của Nga bàn bạc, trải qua hơn bốn tiếng tranh luận, cuối cùng cũng đem được mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối ngày mai cậu sẽ có thể quay trở lại đế đô. Nghĩ tới ngày mốt liền có thể thấy được Yến Phi, cậu liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Di động tư nhân vang lên, Tiêu Tiếu lấy ra di động, vừa thấy gọi tới là Tiêu Dương, cậu liền ra một cái thủ thế, ý tứ tạm ngừng lại cuộc họp, sau đó nhận cuộc gọi. Tiêu Tiếu là mặt than, những thuộc hạ đã sớm hình thành được thói quen khi đối diện với khuôn mặt không buồn không vui kia của cậu. Nhưng mà vài phút sau, tất cả mọi người đều không thể ngồi yên, bởi vì ánh mắt của Tiêu Tiếu thực sự quá mức khiếp đảm, càng khiến cho khuôn mặt than kia trở nên đáng sợ.

Từ đầu tới cuối, Tiêu Tiếu một câu cũng chưa nói, chỉ nghe Tiêu Dương hội báo. Chờ tới lúc Tiêu Dương hội báo xong rồi, thanh âm của cậu so với gió lạnh ở vùng Siberia của Nga vào mùa đông còn rét lạnh hơn.

“Anh đã biết. Em đã nói cho Tôn ca của em chưa?”

“Còn chưa có. Em gọi điện thoại cho anh trước.”

“Anh sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, chiều anh sẽ tới Tây Hàng.”

“Anh, em cũng muốn đi. Hứa ca nói muốn tới Tây Hàng để làm hậu thuẫn cho Yến ca.”

“Tùy hai người.”

Tiêu Tiếu cúp điện thoại, đối mặt với những thuộc hạ đã biến sắc ở đây, nói: “Cho các người một giờ đồng hồ, một giờ sau tôi muốn tới Tây Hàng.”

Mọi người không dám thở mạnh, trợ lý của Tiêu Tiếu lập tức đi an bài vấn đề máy bay. Tiếp theo, Tiêu Tiếu nói một câu không liên quan gì tới công việc: “Yến Phi là bà xã của tôi, nhị ca cùng tam ca, ai dám đối với anh ấy bất kính, giết không tha.”

Mọi người giật mình một cái, đồng thanh kêu lên: “Thuộc hạ đã nhớ rõ!” Tất cả thầm nghĩ, khẳng định là em gái kết nghĩa của Trương Vô Úy kia gây ra chuyện. Bởi vậy liền có thể thấy được đại danh của Trang Văn Tĩnh ở trong ‘Phong Viễn’ có bao nhiêu lớn, xem như mọi người đều biết tới.

Tôn Kính Trì đang ngồi ở trong văn phòng của một nhà thiết kế cực kỳ nổi danh trong giới trang sức đá quý để lựa chọn kiểu dáng cho nhẫn đính hôn. Ba vị Thái tử gia của đế đô muốn đính hôn, chuyện này tuyệt đối là chuyện đáng giật mình nhất trong năm nay của giới thượng tầng. Tôn Kính Trì cũng chẳng lo lắng, chậm rãi tỉ mỉ chọn lựa. Y một bên uống café nghiền, một bên lật xem những kiểu dáng của nhẫn. Y trước đó chọn một phạm vi đại khái, rồi mới để cho nhà thiếu kế cẩn thận sửa lại một lần thiết kế. Nhẫn cưới của bốn người bọn họ tự nhiên không thế giống với bất cứ ai. A, được rồi, là nhẫn đính hôn, bất quá cũng coi như là nhẫn cưới luôn, đúng không?

Di động vang lên, Tôn Kính Trì cầm lấy di động liền thấy người gọi tới là Tiêu Tiếu, y cười rồi ấn nhận: “Lão tứ, chuyện tình bên kia của cậu xong rồi sao? Tớ đang đi chọn nhẫn.”

Bất đồng tới Tôn Kính Trì thoải mái, thanh âm của Tiêu Tiếu mang theo một cỗ gió lạnh buốt của Siberia: “Có người dùng súng chĩa vào đầu của Phi, còn mở chốt.”

Tôn Kính Trì đứng lên, thần sắc tàn nhẫn: “Là người nào không muốn sống nữa?”

“Trang Văn Tĩnh, em gái kết nghĩa của người phụ trách đứng đầu tại Tây Hàng. Lúc đấy ở đó còn có những người khác, nhưng không ai thèm ngăn cản. Tớ một giờ sau sẽ tới Tây Hàng.”

“Tớ hiện tại sẽ qua đó.”

Cũng không chọn nhẫn nữa, Tôn Kính Trì cúp điện thoại rời đi. Vừa mới đi được hai bước, di động của y lại vang lên, người gọi tới là Hà Khai Phục.

“Kính Trì, Đại Phi ở Tây Hàng bị người ta bắt nạt, cậu có biết không?”

“Đã biết, lão tứ mới gọi điện thoại cho tôi. Tôi hiện tại sẽ đi qua Tây Hàng.”

“Anh cũng đi. Để anh xem xem đám cháu trai của rùa đen kia lá gan có bao nhiêu lớn. Cậu ở đâu, anh qua đón cậu, anh đã sắp xếp xong máy bay.”

“Tôi ở Đàn Hương Lộ Ngân Đỉnh.”

“Được, cậu chờ anh.”

Gió lốc tại Tây Hàng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

~ ~ ~ ~ ~

Siberia: vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong lòng nước Nga, chiếm gần hết phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á – Âu. Mùa đông ở Siberia cực kỳ khắc nghiệt, có thể xuống tới – độ, tuyết phủ trắng khắp nơi. Gió đông của Siberia cực kỳ buốt giá.

Truyện Chữ Hay