BÍ MẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến quỳ rạp trên mặt đất, mi mắt nặng nề kéo rũ. Cô nhìn người vệ sĩ ngã gục, bị ngọn lửa dữ sau vụ nổ cắn nuốt, ánh lửa chớp động trong mắt, lại nhìn sang Cố Thụ Ca, muốn nói một lời nhưng hơi thở quá yếu ớt. Mặt cô bị mảnh vỡ gì đó cắt một đường, máu tuôn trào.
Thẩm Quyến khép mắt.
Màu máu đỏ kích thích lên võng mạc Cố Thụ Ca. Cô vội vọt qua như điên dại. Bổ nhào đến trước mặt Thẩm Quyến, cô lại hoảng loạn kiềm chế, không dám đè lên người, sợ thương đến chị. Cố Thụ Ca không ngừng thấp giọng lặp đi lặp lại hai chữ ‘chị ơi’, rồi cúi người, muốn nâng Thẩm Quyến dậy. Nhưng đôi tay cô lại xuyên qua người chị, căn bản không cách nào chạm đến.
Cố Thụ Ca sợ hãi tột độ. Cô chưa bỏ cuộc, vẫn muốn bế Thẩm Quyến lên, ít nhất phải nhìn xem chị ra sao. Nhưng bất luận có thử kiểu gì, cô cũng không thể chạm đựơc. Cô và chị cách nhau cả một thế giới.
Cô không thể chạm vào chị! Cô là một con quỷ!
Đến tận lúc này, Cố Thụ Ca mới hiểu biến thành quỷ nghĩa là thế nào. Hiện thực khiến tim cô rỉ máu, đau đến hít thở không thông. Cô không thể chạm đến Thẩm Quyến. Khi chị bị thương, khi chị cần cô nhất, cô lại không làm được bất cứ điều gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, nhìn chị đau khổ, nhìn chị sống chết. Cô chỉ có thể làm một người ngoài cuộc.
Cố Thụ Ca vẫn chưa chịu thua. Sao lại không thể chạm đến? Rõ ràng các cô là những người gần gũi nhất với nhau. Rõ ràng chị là người mà cô dù có quên đi tất cả vẫn khắc ghi trong lòng. Cố Thụ Ca không ngừng đưa tay ôm Thẩm Quyến, miệng lẩm bẩm: “Cứu chị đi…”
Thẩm Quyến nhắm mắt, không hề hay biết.
“Chị ơi…” Nỗi tuyệt vọng vì không thể chạm đến Thẩm Quyến khiến Cố Thụ Ca cận kề sụp đổ. Nỗi áy náy vì không làm được gì hoàn toàn đánh gục cô. Cô gọi to bốn phía: “Cứu chị với!”
Phòng bệnh trắng toát, màn che được vén lên. Tiếc là bầu trời giăng đầy mây nên trong phòng cũng chẳng sáng hơn là bao. Thẩm Quyến nằm trên giường bệnh, vết thương trên mặt đã được xử lý nhưng vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói cũng may khoảng cách khá xa, không làm chấn thương nội tạng. Vốn dĩ sẽ không hôn mê lâu, nhưng vì Thẩm Quyến quá mệt mỏi, thân thể tự động tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Muốn biết khi nào tỉnh lại phải xem tình trạng cơ thể.
Cố Thụ Ca theo sát Thẩm Quyến một tấc không rời. Nghe lời bác sĩ nói, cô thở phào một hơi, sau đó ngồi ngay bên giường bệnh, nhìn chằm chằm Thẩm Quyến không chớp mắt, chờ chị tỉnh lại.
Không ai biết nơi này còn có một tiểu quỷ bất lực, như cún con ghé lên thảm, mắt trông mong nhìn cửa, chờ chủ nhân về nhà. Không ai biết có một tiểu quỷ đang đợi Thẩm Quyến tỉnh lại, vì sợ không thể phát hiện ngay nên thậm chí chẳng dám nháy mắt lấy một lần.
Phòng bệnh ngoại trừ Cố Thụ Ca thì còn một hộ lý, nhưng hai người không ai để ý đến đối phương. Cách một khoảng thời gian còn có bác sĩ hoặc điều dưỡng ra vào. Bọn họ thường đi xuyên qua hoặc nhập vào cơ thể Cố Thụ Ca. Một hai lần đầu, cô còn sợ hãi mà trốn đến bên cạnh Thẩm Quyến, sau này đã quen, cứ im lìm ngồi ngay bên giường.
Điều dưỡng vào thay băng. Hộ lý đứng dậy, đi theo bên cạnh. Cô ta không chỉ đơn giản là người chăm sóc mà còn phụ trách cả sự an toàn của Thẩm Quyến. Điều dưỡng bước đến, xuyên qua Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca vẫn thờ ơ, cô chỉ tập trung nhìn vào Thẩm Quyến.
Cô điều dưỡng nhanh tay thay băng dưới sự giám sát của hộ lý, sau đó lui ra ngoài, cửa lại một lần nữa khép kín. Cố Thụ Ca vẫn không nhúc nhích. Nếu Thẩm Quyến tỉnh sẽ nhận ra ngay hồn thể cô nàng đã trở nên trong suốt, trong suốt đến mức sắp hòa hợp với không khí.
“Chị mau tỉnh lại đi.” Cố Thụ Ca nói, hốc mắt ửng đỏ, “Em không muốn khóc, nhưng em rất sợ.”
Nửa giờ trôi qua, cửa phòng bệnh lại mở. Đại sứ để thư ký và nhân viên cảnh vệ ở lại bên ngoài, tự mình bước vào. Hộ lý cũng lén rút lui. Đại sứ chỉ đặt lẵng hoa trong tay xuống, đứng bên mép giường một lúc, nói: “Cô yên tâm”, rồi đi ngay. Cố Thụ Ca không nhìn ông ta. Cũng như bọn họ không thấy được sự tồn tại của cô, cô cũng không quan tâm ai khác ngoài Thẩm Quyến.
Lại một giờ nữa, quản gia Quý đến. Vốn ông không thể vào, ngoài cửa có mấy cảnh vệ canh gác, không cho bất kì ai thăm hỏi. Cứ thế mãi đến khi ông chứng minh thân phận người làm trung thành của nhà họ Cố, được đại sứ đặc biệt phê chuẩn.
Quản gia Quý đến, kéo một chiếc ghế tựa qua trước giường rồi ngồi xuống, lấy điện thoại, đọc tin tức cho Thẩm Quyến nghe.
“Lúc giờ phút ngày hai tháng ba theo giờ địa phương, bên ngoài đại sứ quán Trung Quốc xảy ra một vụ nổ lớn khiến bốn người chết, bảy người bị thương. Vụ nổ lần này nghi ngờ do khủng bố tấn công, đến giờ vẫn chưa có tổ chức nào đứng ra nhận trách nhiệm về vụ việc.”
Quản gia Quý dừng lại, tổng kết một câu: “Đây là cách giải thích của chính phủ Anh quốc. Tất cả báo đài đều đăng như vậy.”
Rồi ông trượt mấy cái trên màn hình điện thoại, đọc tiếp: “Cô Thẩm Quyến, chủ doanh nghiệp, nhà từ thiện của nước ta, bị tập kích bằng hình thức đánh bom tự sát bên ngoài đại sứ quán Trung Quốc tại Anh, nghi ngờ là sự phản kích của tổ chức tội phạm. Trước đó, cô Thẩm đang điều tra…”
Quản gia Quý đọc một loạt, bản tin nói rất tỉ mỉ những cố gắng và nguy hiểm của Thẩm Quyến trong khoảng thời gian này cùng hành vi tàn nhẫn của tổ chức tội phạm. Cố Thụ Ca lắng nghe. Cô ngồi ngay bên cạnh quản gia Quý, nhưng ông không hề biết đến sự tồn tại của cô.
Đọc tin tức xong, quản gia Quý buông điện thoại, nói với Thẩm Quyến: “Giờ tốt rồi, không cần phải tiến hành phỏng vấn gia đình nạn nhân nữa. Vụ nổ lần này đã đủ để khiến người trong nước phẫn nộ. Chuyện cháu làm cũng sẽ được mọi người biết đến.”
“Bác biết, trước khi quyết định phỏng vấn người nhà các nạn nhân, thật ra cháu đã đắn đo rất nhiều. Bởi vì kể lại một lần nữa nỗi đau khổ khi mất đi người thân trước công chúng chẳng khác nào bị tổn thương lần thứ hai. Cháu đã từng trải qua, biết rõ chuyện ấy tàn nhẫn thế nào, cho nên mới không đành lòng.”
Thẩm Quyến vẫn nhắm mắt, im lặng nằm trên giường. Cố Thụ Ca nhìn gương mặt Thẩm Quyến, thầm nghĩ mất đi người thân là chỉ cô sao? Cô làm chị đau khổ đến thế ư? Cô mím môi, gượng gạo nói: “Chị mau tỉnh lại đi. Em còn chưa biết chúng ta quen nhau thế nào, ở bên nhau kiểu gì. Em biết chắc chắn là chị rất tốt với em, nhưng em thì sao, em có tốt với chị không?” Cô không nhớ rõ quá khứ, tương lai cũng gắn chặt với một mình Thẩm Quyến. Không ai nhìn đến cô, không ai nghe được lời cô nói. Nếu không có Thẩm Quyến, thế giới của cô chỉ còn lại một mình tự lẩm bẩm, tự quyết định. Loại cảm giác ấy thật quá cô độc. Nhưng có cô độc thế nào cũng không qua được sự lo lắng dành cho Thẩm Quyến.
Thật ra cô rất khó chịu. Hộ lý có thể chăm sóc cho Thẩm Quyến. Quản gia Quý có thể mang đến cho chị tin tức từ bên ngoài. Rất rất nhiều người đang đón nhận công việc từ tay chị, tiếp tục điều tra vụ án, giành lại công lí cho những cô gái bất hạnh kia. Nhưng cô, cái gì cũng không làm được. Cô không thể bế Thẩm Quyến dậy khi chị bị thương, thậm chí gọi người giúp đỡ cũng không xong. Cô không thể đỡ chị xoay người, cho chị uống nước khi chị nằm trên giường bệnh. Cô không có một tác dụng nào, không thể giúp Thẩm Quyến bất kì việc gì.
Nhưng những điều tự oán, tự trách ấy, một câu Cố Thụ Ca cũng không dám nói. Cô sợ Thẩm Quyến nghe được, sợ những lời ấy sẽ làm chị phiền lòng.
“Mau tỉnh lại đi.” Cố Thụ Ca nói, “Em nhớ chị lắm. Chị mau tỉnh lại đi. Em thật sự rất sợ.”
Quản gia Quý đứng dậy đi rồi, nhưng mai ông còn đến.
Cách đó mấy mươi cây số, có một tòa nhà sừng sững. Tòa nhà mang phong cách hết sức hiện đại với những đường nét sắc bén, toát lên khí thế bễ nghễ thiên hạ, đã từng chiến thắng vài giải thưởng lớn về kiến trúc. Trên tầng cao nhất của nó, một cụ ông đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn quắc thước chống gậy đi nhanh. Ông ta mặc tây trang, mang giày da, cà vạt thắt vô cùng ngay ngắn. Những nơi ông đi qua, tất cả mọi người đều nhường đường. Ông ta bước vào một văn phòng, đóng cửa lại.
Người đàn ông sau bàn làm việc nghe tiếng bèn ngẩng đầu, nhìn đến cụ ông, lập tức đánh tiếng gọi: “Ba.”
Ông cụ hầm hầm bước tới, giơ tay vung một cái tát. Mặt người đàn ông bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, khóe miệng rỉ máu.
“Là ai cho mày lá gan, dám tập kích người Trung Quốc ngay bên ngoài đại sứ quán Trung Quốc!?” Ông cụ mắng.
Gã đàn ông chính là người đã cưỡng bức cô gái trong video. Hắn liếm khóe miệng, chân mày co giật vì đau đớn nhưng vẫn đáp lời với vẻ thản nhiên: “Con không còn cách nào khác. Con ả Trung Quốc kia điên rồi, một hai phải túm lấy tụi con cho bằng được. Đám nhu nhược tòa soạn kia không chịu được lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị ả ta cạy miệng. Đến lúc đó, chính phủ Trung Quốc có chứng cứ, chắc chắn sẽ không buông tha. Con đành phải ra tay trước. Vệ sĩ bên cạnh ả ta đều là bộ đội đặc chủng giải ngũ, kinh nghiệm ứng đối với những vụ tập kích, ám sát rất phong phú, không tìm được cơ hội xuống tay. Chỉ có bên ngoài đại sứ quán thì chúng mới hơi lơi lỏng.”
“Vậy mày cũng đâu thể ra tay ngay bên ngoài đại sứ quán được!” Ông cụ gầm lên, “Năm rồi mà trên đời này lại còn thằng ngu dám làm chuyện lỗ mãng như vậy, tao thật không muốn thừa nhận mày là con tao.”
Gã đàn ông bị mắng cũng chỉ nhún vai: “Giết ả thì còn có cơ hội. Bằng không chỉ có thể ngồi chờ chết.”
Cụ ông khép mắt, gương mặt đầy nếp nhăn trông có vẻ đáng sợ: “Mau phủi sạch liên quan với sự kiện tập kích đi.”
Phía Trung Quốc đã gây áp lực cho chính phủ Anh, yêu cầu phối hợp điều tra vụ nổ, hơn nữa thái độ ngày một cứng rắn. Sự cứng rắn trong lối đối ngoại của chính phủ Trung Quốc luôn khiến các nước phương Tây phải đau đầu, lần này lại càng chọc phải tổ ong vò vẽ, không thể giải quyết dễ dàng.
Thẩm Quyến tỉnh lại thì đã là năm ngày sau. Thật ra cô không phải liên tục hôn mê mà thi thoảng cũng tỉnh lại một lúc. Nhưng thân thể quá mệt mỏi, mắt có làm sao cũng mở không lên. Mỗi khi có ý thức là cô sẽ cảm giác được Tiểu Chanh ở ngay bên cạnh, đôi khi còn nghe được cả tiếng em. Tiểu Chanh nói thật sự có hơi nhiều. Ngày nào Thẩm Quyến cũng bị một cô quỷ ghé vào tai, lải nhải khẩn cầu mau mau tỉnh lại. Cô rất nóng ruột, muốn mở mắt ngay, nói em đừng sợ, chị không sao, nhưng mi mắt lại nặng như đeo đá, không cách nào nhấc lên nổi.
Lúc thương tâm, Tiểu Chanh khóc tu tu. Thẩm Quyến nhất thời quên mất cô nàng là quỷ, chỉ lo em khóc nhiều sẽ hư mắt. Tiểu Chanh ngày nào cũng hết sức nóng ruột. Em sợ cô sẽ mãi không tỉnh. Mỗi lần có ý thức của Thẩm Quyến đều rất ngắn ngủi, nhiều lắm chỉ một hai phút, nhưng đều bị Tiểu Chanh làm cho tim thít chặt.
Cô không yên lòng tiểu quỷ này, đặc biệt là khi em không có ký ức. Cô còn chưa kịp cho em xem nhật ký, chưa kịp nói em biết gia đình mình như thế nào, em là người ra sao, đã từng làm chuyện gì, và cả những điều em yêu thích cũng như chán ghét. Cô không yên lòng Cố Thụ Ca. Các cô còn chặng đường rất dài muốn đi cùng nhau.
Đến khi Thẩm Quyến nâng được mi, ánh sáng rọi vào kích thích nước mắt, cô nhìn đến gương mặt mừng rỡ của Cố Thụ Ca, muốn cười một cái nhưng lại không gom nổi sức lực. Thế nên, cô chỉ có thể nhìn Cố Thụ Ca ân cần hỏi han, rồi lại lo lắng mà nghĩ Tiểu Chanh của cô sao lại trở nên trong suốt như vậy?
Hộ lý phát hiện Thẩm Quyến tỉnh lại, lập tức rung chuông gọi bác sĩ.
Cố Thụ Ca ở lì bên giường không chịu đi, nói: “Giờ chị thấy đỡ chút nào chưa? Có khó chịu chỗ nào không?”
Một loạt bác sĩ vọt vào, vây quanh giường bệnh kiểm tra cho Thẩm Quyến. Thẩm Quyến nhìn đến thân thể bác sĩ trùng lên người Tiểu Ca, thoáng phật lòng. Cho dù việc đó không ảnh hưởng gì nhưng cô vẫn không thích thấy có người xuyên qua Tiểu Ca hoặc là đứng ở nơi em đang đứng.
Nhưng Cố Thụ Ca lại không hề để bụng, vẫn đứng yên đó, nhìn cô không chớp mắt.
Các bác sĩ giúp Thẩm Quyến kiểm tra toàn diện. Cố Thụ Ca lại im lặng không nói một câu, hệt như người lải nhải suốt mấy hôm nay không phải em. Thẩm Quyến vốn không phát hiện, mãi đến khi phòng bệnh chỉ còn lại tiếng máy móc điều trị, cô mới nhìn sang Cố Thụ Ca.
Cố Thụ Ca thấy Thẩm Quyến nhìn qua, vội nhoẻn miệng cười, song vẻ mặt lại có phần gượng gạo.
Các bác sĩ kiểm tra xong, nói với Thẩm Quyến: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.” Rồi cùng nhau lui ra ngoài hệt như lúc đến.
Hộ lý giúp Thẩm Quyến rót ly nước, sau đó cắm ống hút vào, cho cô uống. Miệng Thẩm Quyến khô khốc, nước đúng là thứ đang cần. Cô ngậm ống hút, uống vài ngụm, rồi lại thấy được Tiểu Chanh nhìn hộ lý và bàn tay cầm ly nước của cô ta với ánh mắt hâm mộ. Phát hiện cô đang nhìn, Tiểu Chanh vội thu mắt, cúi đầu, có vẻ xấu hổ lại lúng túng không biết đi đâu.
Thẩm Quyến nghĩ đến những lời nghe được trong lúc hôn mê. Tiểu Ca là đang hâm mộ hộ lý có thể chăm sóc cho cô sao?
_____________