BÍ MẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Xe bon bon trên đường như nước chảy. Lướt qua cửa sổ hai bên là dòng xe ngay ngắn, trật tự. Cố Thụ Ca cảm thấy hơi nặng nề. Cô nhìn ra cửa sổ. Bọn họ đang chạy qua một chiếc cầu lớn, trông xa xa còn thấy được nước sông chảy xiết.
Đây là nơi nào? Vì sao cô lại ở chỗ này? Là sinh sống ở đây hay vì nguyên nhân gì khác? Cố Thụ Ca không có một chút manh mối nào.
"Vừa rồi mọi người thảo luận chuyện gì vậy?" Cố Thụ Ca hỏi.
"Một vụ án rất lớn." Thẩm Quyến đáp. Giờ cô đang trên đường đến đại sứ quán, còn phải ngồi xe khoảng một tiếng nữa. Cô dứt khoát kể lại mọi chuyện, bắt đầu từ việc Cố Thụ Ca giúp đỡ một người xa lạ bên ngoài siêu thị.
Cố Thụ Ca lắng nghe hết sức chăm chú. Đến đoạn căng thẳng, cô ngừng thở. Đến đoạn mạo hiểm, cô không tự chủ được mà nhích lại gần Thẩm Quyến. Nghe đến tai nạn giao thông, Cố Thụ Ca hoàn toàn ngây dại. Cô nhìn Thẩm Quyến, hỏi: "Vậy nên... em đã... đã chết rồi sao?"
Thẩm Quyến không đành lòng nhìn cô nàng, an ủi nói: "Chúng ta còn có cách. Chị vừa tìm được một biện pháp, vào Phật dưỡng hồn tĩnh dưỡng là sẽ có cơ hội ngưng ra được thực thể."
Cố Thụ Ca có vẻ choáng váng. Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình. Vừa rồi không nhìn kĩ, không phát hiện sự khác thường. Hiện tại, cô mới thấy phần rìa tay mình không mấy rõ ràng, như mép giấy thủ công chất lượng kém. Thảo nào người khác nhìn không thấy cô. Thảo nào cô không thể chạm vào đồ vật. Thảo nào Thẩm Quyến lại nói trạng thái cô không tốt, thì ra cô đã không còn là một người sống.
"Tiểu Ca." Thẩm Quyến lo lắng gọi.
Cố Thụ Ca lấy lại tinh thần. Nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Thẩm Quyến, cô mỉm cười, nói: "Không sao đâu. Em hẳn đã quen rồi. Nếu chị không nói, em còn chưa phát hiện mình đã chết."
Cô nàng đang cố gắng vờ như không thèm để ý mà an ủi ngược lại, nhưng Thẩm Quyến vẫn nhìn ra nỗi bất an của em. Đột nhiên tỉnh lại ở một nơi xa lạ, cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi một người bạn gái tên Thẩm Quyến. Tiểu Ca như vậy vốn dĩ đã không có cảm giác an toàn. Kết quả chưa được hai tiếng sau, em lại bị báo cho rằng thật ra mình đã chết trong một vụ tai nạn giao thông được sắp đặt, giờ chỉ còn là một quỷ hồn mịt mờ.
Không biết đã là lần thứ mấy cô muốn ôm em, cho em sự an ủi. Thẩm Quyến cảm thấy bất lực.
Nhưng Cố Thụ Ca đã tự mình điều chỉnh. Có lẽ vì đã mất hết ký ức, cô vừa có ý thức thì đã ở trạng thái quỷ hồn nên tuy khiếp sợ, bất an nhưng cũng không thấy rốt cuộc làm quỷ thì có gì không ổn.
"Cho nên tai nạn là có người sắp đặt? Mưu sát em chính là tổ chức tội phạm mà hiện tại chúng ta đang điều tra sao?" Cố Thụ Ca hỏi. Vừa rồi trong đại sảnh, cô đã nghe hết từ đầu tới cuối cuộc nói chuyện của Thẩm Quyến và Lưu Quốc Hoa, tính cả câu "Nếu vụ án này không liên quan đến cô Cố thì cô có quản không?" kia.
Cố Thụ Ca chỉ không có ký ức về chuyện quá khứ, cũng không phải mất hết chỉ số thông minh. Từ những lời ấy, cô có thể dễ dàng suy đoán ra lí do ban đầu khiến Thẩm Quyến nhúng tay chính là vì cô bị cuốn vào đó.
Thẩm Quyến nghe cô nàng nói "hiện tại chúng ta đang điều tra" chứ không phải "bọn chị" thì lập tức cảm nhận được một trận ấm áp.
"Chính là bọn họ. Động cơ phạm tội là để diệt khẩu." Thẩm Quyến nói lại lần nữa chuyện mà cô gái được Cố Thụ Ca giúp đỡ đã làm, "USB là chứng cứ phạm tội."
Trí nhớ Cố Thụ Ca hiện tại đã mất đi rất nhiều khái niệm. Có một số thì dựa vào lời Thẩm Quyến nói, cô có thể tự suy ra, tỉ như từ chuyên ngành tội phạm học là động cơ phạm tội. Cô đã căn cứ vào nghĩa của từng từ riêng lẻ mà hiểu được. Nhưng một số khác thì bản thân cô không cách nào lí giải, tỉ như USB là gì, cô không biết.
Thẩm Quyến cũng phát hiện Tiểu Ca có thể nói chuyện, em vẫn chưa quên ngôn ngữ. Những động tác, vật phẩm và các danh, động từ thường gặp, em vẫn tự động sử dụng trong lời nói, có thể thấy chúng vẫn còn trong tiềm thức. Nhưng một số thứ hiếm gặp, em lại không biết.
Thấy cô nàng tỏ vẻ mịt mờ, Thẩm Quyến bèn giải thích một chút USB là gì: "Chính là một thứ như cái hộp, dùng để lưu trữ."
Cố Thụ Ca nghe là hiểu ngay, hỏi tiếp: "USB đó lưu trữ cái gì?"
"Một video." Thẩm Quyến im lặng một lúc, không miêu tả thật chi tiết nội dung trong video mà chỉ nhắc sơ qua những kẻ bạo hành.
Cố Thụ Ca nghe mà vô cùng phẫn nộ, lông mày còn dựng ngược. Lửa giận cô bùng cháy, phẫn hận mắng một câu: "Sao lại có người như vậy chứ!" Mắng xong, mắt cô lại ngập tràn thương hại cùng buồn khổ: "Chúng ta phải cứu họ. Cô gái chạy ra được ấy quá nửa là bị bắt lại rồi." Không thì bọn họ đã chẳng phát hiện video quay lén, cũng không biết USB nằm ở chỗ cô.
Thẩm Quyến phát hiện Cố Thụ Ca vậy mà lại không hề trách cứ cô gái kia vì đã bỏ USB vào túi, gián tiếp hại chết em.
Cố Thụ Ca không biết Thẩm Quyến đang nghĩ gì. Cô nhìn sang, nói, "Chị, chị thật lợi hại." Đã biết đầu đuôi sự việc, cô mới hiểu chuyện Thẩm Quyến đang làm vĩ đại đến cỡ nào.
Người lợi hại như vậy, là bạn gái của cô.
Cố Thụ Ca cảm thấy hết sức tự hào. Cô ưỡn lưng, thẳng người, nghiêm túc nói: "Có chuyện gì em giúp được, nhất định phải giao cho em!"
Thẩm Quyến thật là lợi hại. Cô tuyệt đối không thể làm gánh nặng kéo chân chị! Cô cũng muốn góp một phần sức lực!
Vừa dứt lời, còn chưa được Thẩm Quyến đồng ý, cô nàng đã bắt đầu ngẫm xem mình có thể giúp được gì.
Thẩm Quyến đột nhiên cảm thấy Tiểu Ca không trách cô gái kia có thể là vì em vốn dĩ chưa nhận thức được rằng cô ta đã gián tiếp hại chết em.
Xe bon bon trên đường. Tay lái của tài xế rất vững, không hề khiến một người một quỷ trên xe cảm thấy xóc nảy. Cố Thụ Ca suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Không phải mình còn thiếu chứng cứ sao?" Vừa rồi ở nhà, cô đã nghe hết, "Cảnh sát và truyền thông đều không phối hợp, nhưng em có thể đến nhà hung thủ hoặc là nơi lưu trữ tài liệu của cục cảnh sát để tìm chứng cứ. Bọn họ đều không thấy được em, em đi đâu cũng được."
Thẩm Quyến vừa định nói em không thể cách chị quá xa, trong đầu em có một ác niệm, xa khỏi chị, nó chạy ra bắt nạt em thì phải làm thế nào, nhưng rồi cô lại chợt nghĩ, ác niệm vẫn còn sao? Ngày đó, trong lúc cô còn mơ màng, nó đã từng nói, "Cô ta về rồi, em sẽ biến mất." Giờ Tiểu Ca đã trở lại, vậy ác niệm có còn không?
Thẩm Quyến lại bắt đầu thất thần. Cẩn thận ngẫm lại, ác niệm từ khi xuất hiện thật ra vẫn chưa làm chuyện gì ác. Có lẽ là chưa kịp làm, hoặc có lẽ sợ cô tức giận, nó thật sự không có làm chuyện xấu.
"Chị đang nghĩ gì vậy?" Cố Thụ Ca nói ra suy nghĩ của bản thân, lại không thấy Thẩm Quyến tán đồng thì không khỏi cảm thấy kì quái mà hỏi một câu.
Thẩm Quyến hồi thần, vốn định nói nghĩ đến ác niệm của em, không biết có còn tồn tại hay không, nhưng ngẫm lại Tiểu Ca đã quên ác niệm, thế nên tạm thời chưa nhắc. Thấy còn một thời gian mới đến nơi, cô bèn lấy túi bùa và Phật dưỡng hồn ra, nói với Cố Thụ Ca: "Em thử xem có đi vào Phật ngọc được không."
Vào Phật dưỡng hồn tĩnh dưỡng, sẽ có được thực thể. Thẩm Quyến cảm thấy cách ác niệm lưu lại là khả thi. Tiểu Ca chịu thương nặng, bị hút vào Phật ngọc dưỡng hơn một tháng, đến khi trở ra thì hồn thể đã rất khỏe mạnh, chỉ mất đi ký ức. Vậy nghĩa là Phật dưỡng hồn quả thật có công dụng trợ giúp hồn thể phục hồi, có thể dưỡng ra được thực thể cũng không phải quá vô lí.
Phật dưỡng hồn nằm gọn trong lòng bàn tay Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca nhìn một lúc lại vươn ngón trỏ chạm vào. Thẩm Quyến chợt cảm thấy căng thẳng, nhìn đầu ngón tay Cố Thụ Ca dần đến gần.
Nếu Tiểu Ca có thể tự do ra vào Phật dưỡng hồn thì ở lại bên trong chắc chắn sẽ rất tốt cho em. Cô nghĩ, mắt lại nhìn chăm chăm không chớp lấy một cái.
Ngón trỏ Cố Thụ Ca xuyên qua Phật dưỡng hồn, hệt như xuyên qua rất nhiều đồ vật bình thường không có linh khí.
"Không chạm được." Cố Thụ Ca ngẩng đầu. Vẻ thất vọng trong mắt Thẩm Quyến còn chưa kịp thu lại, khiến Cố Thụ Ca nhìn mà ngưng cả thở, vội nói: "Để em thử lại xem."
Cô không muốn thấy Thẩm Quyến thất vọng, chỉ muốn nhìn đến bộ dáng chị vui vẻ, chỉ muốn thấy chị dịu dàng nhìn cô với ánh mắt cam chịu xen lẫn dung túng.
Cố Thụ Ca hít sâu một hơi, rồi lại quan sát Phật dưỡng hồn càng cẩn thận. Chạm vào là không được rồi, vừa thử xong, vậy nếu tập trung suy nghĩ thì sao? Tập trung suy nghĩ có thể vào được không?
Cô nhắm mắt, thả lỏng đầu óc, chỉ một lòng nghĩ đến việc tiến vào Phật ngọc, giữ sự tập trung cao độ.
Nhưng mà, vẫn thất bại.
Lần này, Thẩm Quyến không lộ vẻ thất vọng nữa. Kết quả thất bại càng như nằm trong dự đoán. Vào Phật dưỡng hồn tĩnh dưỡng là sẽ có được thực thể, vậy nghe cũng quá đơn giản. Khi nhìn đến những lời ấy, Thẩm Quyến từng hoài nghi như thế. Giờ cô đã biết, cách đó thoạt trông đơn giản nhưng lại không hề dễ dàng. Bước đầu tiên là tiến vào Phật dưỡng hồn đã rất khó thực hiện.
Cố Thụ Ca chau chặt mày, nhìn chằm chằm Phật dưỡng hồn.
"Có thể là cần thứ gì đó liên kết hoặc có điều kiện đặc biệt." Thẩm Quyến nói. Trước đó, Tiểu Ca vào được là bởi vì linh hồn suy yếu, đó hẳn chính là một trong những điều kiện để tiến vào Phật dưỡng hồn.
Cố Thụ Ca lập tức chuyển mắt sang Thẩm Quyến. Thẩm Quyến tiếp tục an ủi: "Thất bại cũng không sao. Đừng gấp."
Chị đã an ủi đến vậy rồi, Cố Thụ Ca đương nhiên không thể biểu hiện quá mức ảo não, làm Thẩm Quyến lo lắng. Cô gật gật đầu, song tâm vẫn luôn chú ý vào Phật dưỡng hồn.
Xe dừng lại, các cô đã đến nơi.
Cố Thụ Ca xuyên qua cửa xe đầu tiên, tiếp theo là bốn vệ sĩ bước xuống, xem xét tình huống chung quanh một lượt, xác định không có nguy hiểm mới tiến đến mở cửa xe.
Thẩm Quyến xuống xe, đi thẳng vào đại sứ quán. Bốn vệ sĩ ở lại bên ngoài. Cố Thụ Ca theo vào trong.
Đại sứ quán có rất nhiều người Trung Quốc da vàng. Cố Thụ Ca bước vào một nơi lạ lẫm, bèn tò mò đánh giá tình huống chung quanh. Mọi người ở đây đều vô cùng bận rộn, tất cả ăn mặc rất chính thức, còn có nhiều quân nhân mặc đồng phục cầm súng. Thẩm Quyến vừa vào đã có người ra tiếp đãi, dẫn cô đến một văn phòng. Cố Thụ Ca vội đuổi theo.
Văn phòng ấy có diện tích không nhỏ, cách trang trí mang ý vị cổ điển. Khu tiếp khách bày một chiếc bàn, phía trên là đủ trà cụ, có thể tiến hành trà đạo bất kì lúc nào. Một người đàn ông tây trang, giày da thấy Thẩm Quyến tiến vào bèn đứng dậy chào hỏi. Cố Thụ Ca nhìn một lúc, thầm đoán đây hẳn là người lãnh đạo cao nhất ở nơi này.
Đại sứ đi thẳng vào vấn đề, nói: "Trong nước đã chuẩn bị sẵn sàng, chứng cứ vừa ra là có thể lập tức hành động."
Thẩm Quyến đến là vì chứng cứ. Hiện tại, thứ khó khăn nhất chính là nó. Những chứng cứ đang được nắm giữ trong tay cô cơ bản đều là thứ tra ra được vào những ngày đầu tiên, càng về sau lại càng trắc trở.
"Ý định của tôi là đánh một trận chiến dư luận." Thẩm Quyến nói.
Đại sứ vừa nghe đã hiểu ngay là gặp phải khó khăn trong lúc điều ra. Ông ta suy nghĩ một lúc rồi ứng được. Chứng cứ lớn nhất hiện tại của bọn họ chính là video kia. Thân phận cô gái trong video đã được xác định, là một cô nàng cổ cồn trắng quốc tịch Trung Quốc đến Anh du lịch vào mùa hè năm trước. Sau khi cô ta mất tích, truyền thông, báo đài đã từng đưa tin, người nhà và bạn bè cũng đều ra sức tìm kiếm, tiếc là cuối cùng vẫn bặt vô âm tín. Người mất tích ở nước ngoài, muốn tìm được thật sự quá khó khăn, căn bản chính là muôn trùng trắc trở. Cầu cứu truyền thông, báo đài thì tin tức cũng chỉ sôi sục được vài hôm. Mới đầu, mọi người sẽ thổn thức một trận, những ai có lòng cũng sẽ vươn tay giúp đỡ, nhưng vài ngày trôi qua, mọi người sẽ quay lại cuộc sống vốn dĩ, thật sự kẹt lại không thể thoát ra cũng chỉ có bản thân người mất tích và gia đình mà thôi.
Mẹ của cô gái kia đến giờ vẫn chưa thôi tìm kiếm, không ngừng chú ý những tin tức liên quan, hòng tra được manh mối. Vì tìm con gái, của cải trong nhà đã khánh kiệt. Cha mẹ vì không thể đối mặt nỗi đau khổ, không dám nhìn đến đối phương nên đã ly hôn. Một gia đình vốn vô cùng ấm áp bất chợt tan thành mảnh nhỏ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi.
Biết được những gì con gái gặp phải, người mẹ khóc đến ngất đi ngay tại hiện trường.
"Liên hệ người nhà nạn nhân mất tích, phỏng vấn lấy tin." Đại sứ nói.
Làm vậy thật ra chính là một lần nữa xát muối vào vết thương, nhưng bọn họ có quyền được biết tung tích nạn nhân, biết người thân mất tích của mình đã phải trải qua chuyện gì. Dùng phỏng vấn khơi dậy sự thấu cảm, lại công bố nguyên nhân mất tích của nạn nhân là có thể châm lên ngọn lửa phẫn nộ của mọi người một cách hiệu quả nhất.
"Quan trọng nhất vẫn là nhà truyền thông ban đầu theo dõi và đưa tin vụ án du học sinh mất tích. Bọn họ điều tra ngay từ đầu, trong tay chắc chắn có không ít chứng cứ." Thẩm Quyến nói. Cô và đại sứ liếc nhìn nhau, trong lòng đã ngầm hiểu. Cần phải dùng một chút thủ đoạn. Truyền thông không dám nói, bất kể dùng cách gì cũng phải khiến bọn họ phun ra những gì mình biết.
Cố Thụ Ca lắng nghe hết sức chuyên chú, bởi vì cô muốn hỗ trợ. Chỉ khi hiểu biết tường tận sự việc thì mới có thể giúp một tay.
Nói đến đây, Thẩm Quyến đã có được thứ mình muốn, bèn đánh sang chuyện khác. Cố Thụ Ca nghe không hiểu lắm, thế nên lơ đễnh một chút. Cô nhìn thấy trên bàn làm việc có một loại trái cây màu vàng. Cố Thụ Ca không nhớ nổi trái cây này tên là gì, vì thế cô rảo bước đến gần xem xét.
Thẩm Quyến hàn huyên với đại sứ một lúc, vừa quay đầu đã nhìn đến Cố Thụ Ca đang đối diện với bản thể của mình là quả chanh. Thẩm Quyến cũng nhìn thoáng qua, phát hiện quả chanh này đặc biệt giống với quả mọc trên đầu Cố Thụ Ca lần trước, hình dạng lẫn kích thước đều rất tương tự.
Cố Thụ Ca cảm thấy thứ trái cây màu vàng này hết sức thân thiết. Cô nhìn cả buổi vẫn không nhớ nó tên là gì. Vì thế lại bắt đầu tự hỏi vì sao mình lại cảm thấy nó thân thiết? Cô nghĩ ra vài khả năng, cuối cùng phán đoán nhất định là Thẩm Quyến rất thích ăn. Nếu cô chỉ có thể nhớ được tên Thẩm Quyến, như vậy thứ khiến cô sinh ra cảm giác thân thiết nhất định cũng sẽ có liên quan đến chị.
Cố Thụ Ca nghĩ, rồi lại quay đầu tìm Thẩm Quyến. Thẩm Quyến dùng khẩu hình nói: "Về thôi."
Cố Thụ Ca lưu luyến nhìn lại quả chanh một lúc mới bước theo Thẩm Quyến ra về. Đại sứ tiễn các cô đến cửa. Hai người chào tạm biệt. Thẩm Quyến đi về phía xe đang đỗ.
Không rõ vì sao, trong lòng Cố Thụ Ca đột nhiên nảy sinh một xúc động mãnh liệt. Cô muốn thứ trái cây màu vàng kia. Vì thế, cô nói: "Em muốn."
Thẩm Quyến dừng bước trước thân xe, quay đầu. Cố Thụ Ca nhìn sang, lặp lại lần nữa: "Em muốn trái cây màu vàng kia."
Thẩm Quyến hơi chau mày. Các cô đã ra ngoài rồi, nếu lại quay về đòi một quả chanh thì quá thất lễ.
Cố Thụ Ca cảm thấy mình như trúng tà. Cô cũng hiểu làm vậy không ổn, nhưng dù biết rõ không ổn, cô vẫn rất muốn, hơn nữa còn muốn vô cùng bức thiết. Cô mềm giọng nói: "Em muốn."
Thẩm Quyến thở dài. Tiểu Chanh muốn quả chanh, cô có thể làm sao đây? Đương nhiên là thỏa mãn em rồi.
Thẩm Quyến giờ đã ở ngay gần bên xe, vệ sĩ giúp cô mở cửa. Lúc này, một chiếc ô tô rẽ từ đường khác từ từ chạy đến, càng ngày càng gần. Con đường này có không ít xe qua lại, hơn nữa nơi này còn là đại sứ quán, thế nên không ai để ý.
Thẩm Quyến bước đến bên cạnh Cố Thụ Ca, hai người cùng nhau trở vào đại sứ quán. Cô đang suy ngẫm xem nên dùng lí do gì để không quá thất lễ. Cố Thụ Ca sợ Thẩm Quyến giận, cũng không dám ngẩng đầu.
Vừa bước đến cửa, một tiếng nổ mạnh chấn động bất thình lình vang lên. Thẩm Quyến giật nảy, màng tai cũng bị xung chấn kịch liệt lan đến mà ù đi. Cô quay đầu, sau đó bị một lực khổng lồ ập đến ném văng ra xa. Cô thấy xe mình nháy mắt chìm trong biển lửa, thấy vệ sĩ vừa rồi còn giúp cô mở cửa nằm trên mặt đất, lửa bao cả người, im lìm để mặc ngọn lửa cắn nuốt.
"Chị!" Bên tai vang lên một giọng hoảng sợ. Thẩm Quyến còn chưa kịp hồi thần, vừa quay đầu đã thấy Cố Thụ Ca đang sợ hãi nhìn mình.
_____________
Đường lượn sóng (siêu tức giận): Tại sao bản thể của cô ta là quả chanh mà không phải tui! Tui còn là vai phụ duy nhất trong cả truyện mà! Tui không xứng có được tên họ sao?!