Bí Mật Của Em

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nụ hôn kéo dài đúng phút, Thiên Tuấn mới bắt đầu buông Thanh Hà ra,khuôn mặt Thanh Hà lúc này đã trở nên ngơ ngác.

Bị nụ hôn làm cho ngơ ngác mất hết thần trí rồi.lần đầu tiên trong đời cô được người đàn ông hôn như vậy?cô vô thức đặt tay lên môi, cảm giác tê dại vẫn còn đó!

Thiên Tuấn bị vẻ mặt của cô gái trước mặt làm cho sửng sốt.

- làm sao vậy?

Thanh Hà ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, sau đó đột nhiên bỏ chạy đi mất.

Nhìn bộ dạng hớt hải của Thanh Hà, Thiên Tuấn bỗng có cảm giác như chính mình vừa làm ra chuyện gì đó xấu xa lắm vậy?cảm giác đó khiến anh hơi ảo não cùng không thoải mái.

Ngày hôm sau tâm trạng của Thiên Tuấn rất tốt, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thái, anh đi nhanh xuốg lầu, tới phòng khách thì bắt gặp Thanh Hà đang ngồi trên bàn cắm hoa, tay cô cắm hoa vào bình nhưng đôi mắt lại nhìn cố định vào chỗ, lỡ đễnh như đang suy nghĩ điều gì đó, Thiên Tuấn không tự chủ được đi tới.

- cô đang suy nghĩ cái gì mà ngẩn ra như vậy?

Thanh Hà giật bắn mình, cô thảng thốt nhìn Thiên Tuấn, bông hoa đang chuẩn bị cắm vào lọ cũng rơi xuống bàn, đột nhiên cô bật dậy không nói không rằng quay người chạy vào phòng bếp.Thiên Tuấn đuổi theo giữ cô lại.

- nhìn thấy tôi sao lại bỏ chạy hả?tôi hỏi cũng không thèm trả lời?

Thanh Hà lúng túng gạt tay Thiên Tuấn.

- cậu...cậu bỏ tôi ra, tôi còn đi làm việc.

- làm việc?...cô nhìn xem hoa còn chưa cắm xong còn vội đi làm gì?tác phong làm việc của cô là như vậy đó hả?

Thanh Hà nói mà không giám nhìn thẳng mặt Thiên Tuấn.

- để tôi làm...cậu đừng để ý đến tôi.

- bộ dạng đó của cô là sao?cô làm gì mà sợ tôi dữ vậy?

- tôi không có...không có sợ cậu?

Thiên Tuấn bắt đầu áp sát gần cô, trêu chọc.

- vậy sao?vậy nói đi?vì sao thấy tôi là muốn chạy hả?

Thanh Hà lùi dần ra sau,hoảng hốt nói.

- tôi nào có...chạy..

Thiên Tuấn động tay cái liền nắm chặt bờ vai Thanh Hà, anh cúi người nhìn xoáy sâu vào đôi mắt cô.giọng nói đột ngột dịu dàng.

- rõ ràng là cô đang sợ tôi?

Thanh Hà vội đưa tay lên che miệng theo phản xạ.Nhìn động tác đó Thiên Tuấn liền hiểu ra vấn đề, anh gật gù.

- thì ra là vậy?tôi hiểu rồi.

- hiểu...hiểu gì?

Thiên Tuấn nổi hứng ghẹo cô, giọng điệu rất cợt nhả.

- bị tôi hôn cái cô liền ngơ ngẩn cả ngày, nếu...tôi hôn thêm cái nữa có khi nào...cô trở nên đần độn luôn không hả?

Nghe anh nói muốn hôn nữa Thanh Hà cuống lên giãy ra khỏi tay anh.

- cậu buông ra,..chọc ghẹo tôi như vậy cậu vui lắm sao?

Thiên Tuấn cười ha hả,

- vui...tôi đương nhiên là vui..

- cậu là đồ lưu manh...

Thanh Hà chạy vội vào trong bếp.mặt nóng bừng lên.

Thiên Tuấn nhìn theo bộ dạng xấu hổ của Thanh Hà thì cười đến là vui vẻ.

Thiên An từ trên lầu đi xuống nhìn thấy anh trai đang cười rạng rỡ thì ngạc nhiên hỏi.

- Anh, anh có chuyện gì vui sao?cười tươi như vậy lần đầu em nhìn thấy.

Thiên Tuấn chậm rãi ngồi xuống bàn, nhìn những bông hoa đang còn chưa được cắm hết vào trong bình, ngắm nghía.

- vui...đúng là rất vui và thú vị.

Thiên An khó hiểu nhìn anh trai.

Bên ngoài Thanh Nga thân trang phục sặc sỡ, điệu đà đi vào.

- Thiên Tuấn.

Thiên An cất giọng mỉa mai.

- lại là cô?cô tới đây làm gì?

Thanh Nga làm ra vẻ sợ hãi đi tới bên Thiên Tuấn.vẻ mặt tủi thân.

- tôi chỉ muốn đến thăm Thiên Tuấn thôi mà...

Cô ta nhìn Thiên Tuấn, mang chiếc hộp đựng thức ăn từ trong túi ra.dịu dàng.

- Anh...em biết anh thích ăn Bánh trôi hạt sen nên em đã cất công mấy ngày để học cách làm cho anh ăn nè, anh nếm thử xem

Thiên An ở bên lườm nguýt.

Thiên Tuấn chậm rãi múc miếng bánh cho vào miệng, nhưng vừa nhai được cái sắc mặt anh bỗng nhiên thay đổi trở nên tái mét.

Bỗng dưng anh bật dậy lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Thanh Nga vốn không biết chuyện gì xảy ra.cô ta đứng nghệch mặt ra...không hiểu Thiên Tuấn bị làm sao?

Thiên An vội hỏi.

- có phải cô cho gừng vào trong bánh không?

- đúng...vậy?

Thiên An bụm miệng cười nắc nẻ.

- A haha....haha...

- cô...cô cười gì??

- haha...Thiên Tuấn bị dị ứng với gừng...haha...

Thanh Nga muốn đứng không vững...nghe tiếng nôn từ trong vọng ra, cô ta đứng tại chỗ mắt rưng rưng.

Cô ta chỉ muốn lấy lòng Thiên Tuấn thôi mà...sao lại hỏng thế này chứ?

Bên trong tolet Thiên Tuấn vẫn ra sức nôn.thiếu điều muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.mặt anh xanh như tàu lá chuối, Thanh Hà vội chạy vào vỗ lưng cho anh, lo lắng hỏi.

- cậu chủ?cậu có sao không vậy?

Thiên Tuấn ngước lên nhìn cô.không nói gì lảo đảo bước ra cửa, cái dáng cao ngất xiêu vẹo thật khó coi.

Bên ngoài, Thanh Nga vừa thấy Thiên Tuấn bước ra liền mếu máo hỏi.

- Thiên Tuấn, em...em không biết anh dị ứng với gừng, em xin lỗi.

- không sao?lần sau chú ý là được.

Giọng anh lúc nói với Thanh Nga rất lạnh lùng.Thiên An bên vẫn cười toét miệng ra.Thiên Tuấn chau mày.

- em cười đủ chưa?

Thiên An nghe anh hỏi, lại nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của anh trai, càng khoái chí cười to.

- em...còn chưa cười đủ?haha...đáng đời anh,

Thanh Hà từ bên trong dè dặt đi ra, không giám ngẩng đầu lên, cô chìa nắm gạo cho Thiên Tuấn, nói.

- cậu thử ăn cái này đi, có lẽ sẽ đỡ buồn nôn hơn?nó sẽ át hết mùi gừng trong miệng cậu.

Thiên Tuấn chưa kịp nói gì thì Thanh Nga đã vội trú tréo.

- mày đưa cái thứ bậy bạ gì cho Thiên Tuấn?anh ấy có thể ăn lung tung được sao?

Thiên Tuẩn ngẩng mặt lên nhìn Thanh Nga khiến cô ta vội rụt người lại, quên mất rằng mình quá kích động.

- em...

Thiên Tuấn chuyển qua nhìn Thanh Hà.

- cô đưa gì cho tôi vậy?

- là gạo thưa cậu chủ?

- gạo sống?

- tôi có rang qua chút, dễ ăn hơn gạo sống?

Thiên Tuấn nhíu mày.

- gạo rang?

Trong miệng cảm giác lợm lợm lại cuộn lên, Thiên Tuấn bên lấy nắm gạo từ tay Thanh Hà cho vào miệng nhai thử, nhai lúc quả nhiên bụng dễ chịu hơn rất nhiều.

Anh hài hước nghĩ...

Mẹ nó??Có ngày anh lại có thể ăn Gạo rang cơ đấy?

Thanh Nga đứng bên nhìn Thanh Hà.trong lòng gen gét đố kị không thôi...ánh mắt cô ta thực sự rất muốn giết người.

Lúc sau Thiên Tuấn đi ra ngoài, Thanh Nga vội gọi con Lan giúp việc nói nhỏ vào tai điều gì đó, con Lan nghe xong thì lắp bắp..

- cô Nga...tôi không giám đâu?xin cô đừng...

- mày cứ nghe theo lời tao nói, tao sẽ thưởng cho mày...

- nhưng mà cô ơi...lỡ cậu chủ biết thì sao?

- tao không nói mày không nói ai biết được.nhớ lời tao dặn đó.

lúc lâu sau,Thiên An từ trên phòng chạy xuống la lên.

- Lan đâu?

Lan chạy hớt hải ra.

- cô chủ gọi tôi?

- là ai vừa dọn phòng của tôi vậy?

- dạ...dạ...là Thanh Hà dọn ạ...

Thanh Hà được gọi ra.

- lúc nãy dọn phòng cô có nhìn thấy cái vòng tay bằng Ngọc của tôi để trong hộp không?.

Thanh Hà lắc đầu.

- tôi không có để ý?mà sao vậy cô chủ?

- cái vòng tôi để trong hộp gỗ không thấy nữa rồi.

Chỉ đợi Thiên An nói đến đó.Thanh Nga nãy giờ ngồi trên ghế sô pha chợt lên tiếng.

- cái đó còn phải hỏi sao?chắc chắn là người dọn phòng trộm chứ không ai vào đây?

Thiên An quay sang Thanh Nga xẵng giọng.

- cô ngồi đó mà nói bậy?cô tận mắt nhìn thấy Thanh Hà lấy sao?

Thanh Nga đứng lên đi tới trước mặt Thiên An ra vẻ bí hiểm.

- cái đó còn phải nghĩ sao?nó là người dọn phòng, nó không lấy thì ai lấy.

Thanh hà oan ức kêu.

- không phải tôi...tôi không lấy.

Thiên An đăm chiêu nghĩ ngợi.trong lúc đó Thanh Nga nhanh chóng đi tới bất ngờ vung tay cho Thanh Hà bạt tai thật mạnh.

Thanh Hà bị đánh ngã nhào ra đất.má in hằn dấu tay.đau điếng.

- chỉ là con ở mà giám ăn cắp đồ của chủ?mày muốn chết phải không?

- tôi không ăn trômh?cô chủ...tin tôi.tôi không lấy trộm đồ của cô.

Thanh Nga thô bạo lôi Thanh Hà từ dưới đất lên, từ trong người Thanh Hà rơi ra chiếc vòng tay bằng ngọc.Thanh Nga vô tình nhìn thấy thì quát to, sẵn tay tát thêm cái nữa.

- đây là cái gì?mày nói mày không lấy?vậy đây là cái gì?

- tôi không có lấy?không lấy...

- còn già mồm hả, hôm nay tao phải đánh chết mày.

Thiên An đứng bên nhìn Thanh Hà bị đánh không thuận mắt vội đi tới ngăn Thanh Nga.

- dừng tay...cô làm gì mà đánh người hung hăng như vậy hả?

- nó lấy trộm đồ của cô?tôi đánh nó không được sao?

- cô quan tâm đến tôi từ khi nào vậy?chuyện lạ nha...tôi chưa đánh thì thôi, cô làm gì mà thái quá lên như vậy?tôi nhiều đồ trang sức lắm, cho Thanh Hà cái cũng không sao?

- cô...tùy cô...tôi không quản nữa...

- đừng để tôi thấy cô tùy tiện đánh người trong biệt thự lần nữa nghe chưa?nếu không tôi cho cô nếm đủ đấy?

Thanh Nga nghe vậy thì sợ lắm.cô ta vội bước ra cửa rồi đi mất dạng.

- cô chủ...thật sự tôi không có lấy vòng tay của cô?

- không sao? Không sao?chiếc vòng này tôi tặng cho cô đấy.

- tôi không giám...

- tôi cho cô thì cô lấy đi...

Thiên An bỏ đi mất.Thanh Hà đứng tại chỗ nhìn chiếc vòng trên tay,ngẩn ra rất lâu.

Buổi tối, Thanh Nga lại tìm đến biệt thự, cô ta bắt gặp Thanh Hà đang đi lên lầu thì hất hàm kêu lại.

- mày bưng cái gì lên lầu vậy?

Thanh Hà nhìn thấy cô ta thì sợ lắm.chân run run.

- tôi..tôi mang cà phê lên phòng cho cậu chủ?

Thanh Nga đi tới.

- đưa đây tao mang lên cho...

- vâng...

Thanh Hà đưa ly cà phê cho cô ta rồi vội vã quay trở lại phòng bếp.

Thanh Nga nhìn ly cà phê trên tay.miệng cười bí hiểm.cô ta rút từ trong người ra gói thuốc nhỏ, âm thầm đổ vào trong li rồi mang lên phòng cho Thiên Tuấn...

Truyện Chữ Hay