Ben nói một cách đúng đắn.
“Điện hạ thường xuyên rời khỏi dinh thự hoàng gia, vậy nên tôi được biết ban đầu mọi chuyện là như vậy. Ngoài ra nhiều thứ đã bị hỏng và tôi chỉ sắp xếp chúng theo cảm tính. Tôi đã mua tất cả đồ nội thất mà chúng ta cần cho cuộc sống hiện tại.”
“Ta hiểu rồi.”
“Chúng tôi sẽ sắp xếp lại mọi thứ, vậy nên người có thể trang trí theo ý muốn của người, thưa Phu nhân.”
“Ta hiểu rồi. Ta sẽ phải làm việc đúng không?”
“Không phải là làm việc, mà là một sở thích nhàn nhã… Thưa Phu nhân? Người sẽ làm điều đó sớm chứ?”
Ben theo sau Seria không biết phải làm gì. Cầu thang dẫn lên sảnh chính ở tầng một mở rộng về cả hai phía, và nàng thích cái cách nó được chia thành hai cánh Đông và Tây. Nhưng bản thân nơi đây đã là một tòa nhà lớn.
“Ta thấy không cần phải trì hoãn việc đó.”
“Đó là một sở thích…”
Đúng như dự đoán, có rất nhiều việc cần phải làm ở thủ đô. Seria nhìn quanh dinh thự trống rỗng. Nó trông như một tờ giấy vẽ.
‘Mình là Berg duy nhất ở trong ngôi biệt thự rộng như lâu đài này.’
Lesche không có ở đây.
“...”
Lesche đã khởi hành cùng với Seria từ Đại Công quốc Berg. Và chàng đã ngồi đối diện nàng khi họ đi qua cánh cổng đầu tiên và cánh cổng thứ hai trên con đường hoàng gia.
Vấn đề nảy sinh chỉ sau khi họ vừa đi qua cánh cổng thứ ba.
Seria đã phải chú ý khi Linon có vẻ bồn chồn.
Đó là lúc họ đi qua cánh cổng thứ ba ở thủ đô. Linon nói với khuôn mặt tái mét và đổ mồ hôi lạnh.
“Ừm, Điện hạ. Tôi rất tiếc nhưng ngài thật sự phải đi thôi.”
Seria lại chớp đôi mắt.
“Lesche? Tại sao Linon lại như thế này?”
Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi Lesche vì nàng không hiểu tại sao Linon lại trông như một xác chết đến vậy. Đến mức ngay cả một con chó đi ngang qua cũng sẽ hỏi cậu ấy có ổn hay không.
Khi Seria hỏi Lesche, chàng trông hơi xấu hổ. Sau đó chàng vén một sợi tóc ra phía sau tai nàng.
“Không có chuyện gì lớn đâu.”
“Không, nhưng tại sao Linon lại như vậy? Câu ta sắp chết à?”
“Cậu ta sẽ không chết vì chuyện đó đâu.”
“...?”
Seria đã có thể phát hiện ra sau khi theo đuổi thêm chút nữa. Các quan quân sự đã chờ đợi họ kể từ khi họ đi qua cánh cổng thứ nhất của con đường hoàng gia. Seria không biết gì về điều này.
“Bây giờ họ đang ở đâu?”
“Họ đã đi theo xe ngựa của Berg. Nếu bây giờ ngài thấy họ ở bên ngoài, đám rước sẽ trở nên điên cuồng…”
Khi Seria hỏi chàng tại sao lại không đi, chàng nhướng mày đáp lại.
“Làm sao ngươi có thể để Đại Công tước một mình tiến vào Hoàng cung? Có một thủ tục cho việc như vậy mà.”
Đột nhiên Seria thở hổn hển và nói.
“Em không nhớ mình từng nghe nói đến một thủ tục như vậy.”
Nội dung đó cũng không xuất hiện trong nguyên tác. Nếu con ngựa giống như trong câu chuyện tình yêu của Lina đó thật sự là thất bại của lũ quỷ. Trong đế chế Glick, trụ cột trong cuộc chiến đánh bại lũ quỷ đương nhiên là kỵ sĩ Berg. Berg đã thông báo trước rằng lãnh chúa của các kỵ sĩ, chủ nhân của lãnh thổ miền trung sẽ đến thủ đô. Nhưng có vẻ quân đội ngay lập tức đã mất kiên nhẫn.
Linon gần như sắp khóc nên Seria đã để Lesche đi. Khi cỗ xe dừng được một lúc, nàng nhìn thấy kỵ sĩ quân đội thật sự đi theo đoàn xe. Nước da của họ lúc này cũng không khác Linon.
‘Mình không nghĩ hôm nay Lesche sẽ có thể trở lại.’
“Phu nhân?”
“Ồ.”
“Tôi đã mang đến những gì người yêu cầu.”
“Cảm ơn, Ben.”
Ben đưa ra một xấp giấy được buộc chặt bằng dây da. Những thứ này đến từ văn phòng trong lâu đài chính của Berg, và tiêu đề được viết bằng chữ lớn trên trang bìa.
{Danh sách dưới tầng hầm}
Lúc đó Seria đã được Alliot cõng trên lưng. Nàng gần như ngất đi khi nhìn thấy nhiều món đồ đắt tiền bị bỏ lại dưới tầng hầm của lâu đài, và nàng đã ghi lại một danh sách trong khi đi xung quanh với Linon bất cứ khi nào họ có thời gian. Trong tập tài liệu, những đồ trang trí có giá trị dưới tầng hầm của lâu đài đã được ghi lại rất chi tiết. Linon có vẻ là một người đam mê sắp xếp và yêu thích danh sách này.
Ben và Seria đi dạo xung quanh dinh thự trống rỗng gần như không được trang trí. Một vài giờ nhanh chóng trôi qua khi họ cùng nhau kiểm tra những đồ trang trí mang đến từ lâu đài. Tất nhiên dinh thự này cũng đang vội vàng sắp xếp lại hành lý và những chiếc hộp mà nhiều người hầu mang theo.
“Hừm…”
Họ đi tới lui từ đông sang tây, từ nam qua bắc, nhiều lần như vậy. Mỗi lần nàng đi đi lại lại không nghỉ, có điều gì đó khiến nàng cảm thấy khó chịu. Sau khoảng ba mươi lần đi qua, nàng không thể chịu đựng thêm nữa nên dừng lại ở cầu thang trung tâm của dinh thự.
Một bức chân dung lớn treo phía trên thu hút sự chú ý của nàng.
“Đây có phải là Đại Công tước tiền nhiệm không?”
“... Đúng vậy, thưa Phu nhân.”
Giọng nói của Ben vốn luôn ngọt ngào và dịu dàng lại trở nên thâm trầm đến khó chịu. Seria nghiêng nghiêng đầu. Nếu họ muốn treo nó thì họ cũng nên treo bức chân dung của Đại Công tước Phu nhân tiền nhiệm lên chứ. Seria thắc mắc có phải bức chân dung là một phần lý do tại sao Lesche không muốn thường xuyên đến thủ đô hay không.
“Gỡ nó xuống đi.”
“...?”
“Gỡ nó xuống. Ta sẽ treo lên vài thứ khác.”
Điều đầu tiên hiện lên trong đầu nàng là bức chân dung của Lesche.
Nhưng treo một bức chân dung của chính mình ở đây có thật sự là một ý tưởng hay hay không? Điều gì sẽ xảy ra nếu nó vô tình xúc phạm đến chàng?
‘Mình không muốn xúc phạm đến Lesche đâu.’
Tuy nhiên Seria không phải lo lắng về điều đó lâu. Trong khi nhìn xuống sàn nhà và suy nghĩ, Seria ngẩng đầu lên và nghĩ đến thứ gì đó phù hợp.
“Hãy treo bức tranh của trang viên xanh mà Martha đã gửi cho ta.”
***
Lesche đặt cây bút vào trong lọ mực. Những quý tộc cấp cao hơn tước vị Hầu tước cũng có một vị thế trong bộ máy chính trị của chính quyền đế quốc. Đại Công tước xứ Berg được thăng chức làm quan chức quân sự từ thế hệ này sang thế hệ khác. Điều đó cũng tương tự với Lesche.
Trong quân đội, dù sao thì cũng chỉ cần trao đổi kế hoạch cần thiết và chi tiết liên quan đến trận chiến chống lũ quỷ, nhưng vẫn còn những vấn đề khác.
Trước mặt chàng là một số lượng đông đảo các quý tộc đang đứng nhìn xung quanh và thắc mắc tại sao họ lại kéo đến đây như một đàn chó.
Đầu tiên Berg đã từ chối hỗ trợ Công tước Howard trong việc tiêu diệt lũ quỷ.
Thứ hai, chàng đã ra lệnh cho những kỵ sĩ cũ sống ở
phương tây xa xôi quay trở lại.
Cùng một khu vực phía tây được chia thành bốn tuyến phòng thủ và các quý tộc cầm quyền đã bị thay đổi. Miền viễn tây là nơi có nhiều đất đai nhất và cũng là nơi Hầu tước xứ Kellyden có ảnh hưởng lớn nhất.
Nói một cách dễ hiểu, đó là quận của Kellyden.
Tuy nhiên những kỵ sĩ Berg đã được phái đến đó. Đó là một phong tục cũ của đế chế Glick.
Đại Công tước xứ Berg được phép tăng cường hỏa lực đặc biệt mà không cần sự trợ giúp của triều đình, xem xét vị trí độc nhất của họ trong đế chế và tính độc đáo của lãnh thổ của họ.
Tất nhiên có hạn chế số lượng kỵ sĩ có thể đóng quân trên lãnh thổ Berg. Vì lý do này mà Berg đã cử một số kỵ sĩ đến nhiều vùng đất khác nhau để hỗ trợ.
Thẳng thắn mà nói đó là một phương pháp tiện lợi. Tuy nhiên nó hữu ích đối với các quý tộc ở mỗi lãnh thổ đến nỗi Hoàng gia phải nhắm mắt làm ngơ trong nhiều thế hệ. Vì nó chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dữ dội ngay lập tức.
Ngoài ra Hoàng tộc sẽ phải nuôi nhiều quân như vậy. Ưu tiên hàng đầu của Vệ binh Hoàng gia là bảo vệ cho Hoàng tộc. So với Berg được tối ưu hóa để đánh bại lũ quỷ, họ được cho biết nó kém hiệu quả hơn về nhiều mặt.
Tuy nhiên vào một ngày nào đó, Berg đã chỉ thị cho toàn bộ kỵ sĩ ở Kellyden quay trở về. Chuyện đã xảy ra ở đám tang của Quý bà Magrus đã được lan truyền trong xã hội một thời gian dài. Vì vậy mọi người có thể đoán được.
Gia tộc Kellyden thật sự đã bị rối tung lên.
Đó là sự thật.
Thực tế là những vùng lãnh thổ nhận được sự hỗ trợ từ Berg có giới hạn và gần như là cố định. Tuy nhiên vì một số lượng nhỏ các kỵ sĩ lần này đã quay trở lại từ Kellyden nên việc các quý tộc thèm thuồng khi nghe tin đồn về quân đội là điều đương nhiên.
Còn gì nữa. Đại Công tước xứ Berg vốn là một người khoan dung.
Tuy nhiên bởi vì chàng đã từ chối đề nghị bồi thường của Công tước Howard, những quý tộc đã thoải mái nịnh nọt ông ta không còn cách nào khác ngoài lo lắng nhiều hơn. Hơn nữa Công tước Howard thậm chí còn thất bại trong trận chiến đánh bại lũ quỷ.
“Hãy suy nghĩ thêm trước khi quyết định sự ra đi của những kỵ sĩ còn lại.”
“Hử, nhưng…”
“Nhưng sao?”
Lesche hỏi lại và Bá tước vội vàng lắc đầu.
“Không có gì, thưa Điện hạ.”
“Điện hạ! Tôi có thể đến thăm Phu nhân Đại Công tước cùng với Chỉ huy kỵ sĩ của chúng tôi trong một tuần được không? Con trai tôi…”
Linon đang đứng sau Lesche lại có suy nghĩ khác.
‘Đồ ngốc. Đến thăm phu nhân và đeo bám cô ấy à.’
Đã khá lâu kể từ khi nguồn quyền lực được chuyển giao…Những tên ngu ngốc…
Nhiều giờ trôi qua sau đó.
Lesche đứng dậy, từ chối lời mời của những người nói “Vì đã lâu rồi ngài không đến thủ đô, chúng ta hãy đến hội quán và cùng thư giãn nhé.”
“Một người đàn ông đã có gia đình không thể đi qua đêm được.”
“Ồ, tôi xin lỗi, thưa Điện hạ! Tôi đã suy nghĩ nông cạn rồi.”
“Về nhà sớm đi. Ngươi không muốn bị đổ lỗi chứ.”
Khuôn mặt của vị cố vấn quân sự trở nên ửng đỏ. Linon đi theo Lesche và thì thầm.
“Điện hạ, ngài có tính đến việc người đàn ông đó thật sự là mới vừa kết hôn không?”
“Làm sao ta biết được? Ta mới kết hôn nên sẽ đi về sớm.”
“Vậy sao?”
Nhưng…
“Tôi nghĩ ngài đã thấy chiếc nhẫn mà ông ta đang đeo.”
Linon đột nhiên có một câu hỏi.
“Tại sao Điện hạ không trao nhẫn cưới cho tiểu thư?”
Linon nghĩ Lesche sẽ nói cậu ta đi đột kích tiệm trang sức bởi vì Hoàng gia đã chấp thuận cuộc hôn nhân này quá đột ngột.
Lesche quay lại dinh thự, nó vắng lặng vì chàng đã về mà không thông báo. Chỉ một nửa số đèn được thắp sáng trong đại sảnh ở tầng một nối với cửa trước.
“Điện hạ.”
Ben đang vội vàng chạy đến, cúi đầu thật thấp. Lesche hỏi ông khi cởi bỏ chiếc áo choàng và đưa nó cho Ben.
“Seria thế nào?”
“Phu nhân đang ngủ.”
“Nàng ấy hẳn là mệt mỏi lắm. Chuyến đi thật không dễ dàng.”
“Vâng, Phu nhân đã dùng bữa tối và đi ngủ ngay sau đó. Điện hạ, tôi sẽ chuẩn bị nước tắm cho ngài.”
“Cảm ơn ông. Đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, thưa Điện hạ. Chúc ngài có một đêm ngon giấc.”
Lesche đột ngột dừng lại trên đường đi lên phòng tắm.
“...”
Bức chân dung của Đại Công tước tiền nhiệm luôn được treo ở đây, ngay cả trong những ký ức đầu tiên mà Lesche có thể nhớ được, đã biến mất. Chỗ trống không được trang trí bằng bất cứ cái gì khác.
Chàng biết Ben và Susan không có thiện cảm với Đại Công tước tiền nhiệm. Họ thậm chí còn có thể căm ghét ông ấy cực kỳ. Tuy nhiên họ không phải loại người chạm vào bức chân dung của Đại Công tước tiền nhiệm đã được treo sẵn. Vì vậy người có thể ra lệnh như vậy chỉ có thể là…
Lesche ra khỏi bồn tắm và đi đến phòng ngủ. Tất nhiên là phòng ngủ của Seria.
Lesche nhìn thấy Seria đang nằm như một xác chết. Nàng trông có vẻ như không còn thở và chàng cần phải chắc chắn là nàng còn sống. Lesche đặt ngón tay bên dưới mũi nàng và giữ cổ tay của nàng. Chàng mỉm cười khi nhận thấy mạch đập của nàng đang tăng lên. Sau đó nằm xuống bên cạnh nàng. Áo choàng của chàng tuột xuống nhưng chàng cũng không quan tâm lắm.
Chàng chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt của Seria, sau đó đột nhiên nắm lấy tay trái của nàng và nhấc nó lên.
Cách đây bao nhiêu tháng nhỉ?
Kể từ ngày nàng đi đến lâu đài chính của Berg cho đám cưới của Stern.
Seria luôn đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái.
** Còn tiếp **