Nơi mà Seria đi đến là phòng tắm chung. Nàng liếc nhìn cửa của phòng tắm. Đó là phòng tắm chung của Đại Công tước và Đại Công tước Phu nhân được bố trí trên tầng hai, và đây là lần đầu tiên nàng đứng ở đây như thế này.
“...”
Trong khi nàng đang lơ đễnh nhớ lại việc đánh mất chính mình trong cơn thịnh nộ như các thiếu nữ trước đó, giọng nói của Susan lại vang lên bên tai.
“Phu nhân. Tại sao người không vào phòng tắm chung?”
“Sao lại là nơi đó?”
“Điện hạ đang tắm ở bên trong.”
“...?”
Susan nói với một nụ cười lớn trên môi.
“...Ngài ấy đã đến đây một lúc trước nhưng đã rời đi theo hướng đó.”
“Ngài ấy đã cố để vào đây à? Điện hạ sao?”
“Vâng, thưa Phu nhân.”
“...”
Seria không nói được nên lời. Lesche đã cố vào đây sao? Ngài ấy sẽ làm gì khi đến đây?
“... Ngài ấy có thể đợi trong phòng ngủ mà…”
Có phải tất cả các Đại Công tước xứ Berg đều đột ngột thay đổi sau khi nhận được sự chấp thuận từ Hoàng gia không? Khoảnh khắc nghe thấy những lời của Susan, Seria đã bắt đầu khám phá câu chuyện gốc trong đầu nàng. Hành động đó gần như là một bản năng nhưng nàng nhanh chóng từ bỏ. Trong nguyên tác, kết thúc của câu chuyện là Lina và Lesche sẽ kết hôn, vậy nên nàng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
‘Tốt hơn là không nên biết…’
Seria dùng cả hai bàn tay vuốt mặt mình. Lúc này làn da nàng đã trở nên mềm mại hơn. Nàng hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt váy và mở cửa phòng tắm.
Đây là một phòng tắm chung và tất nhiên là nó rất rộng. Những bức tượng sư tử được đặt hai bên cửa, đằng sau là một vách ngăn lớn chắn tầm nhìn. nàng có thể nghe được tiếng nước chảy và cảm nhận được hơi ẩm ấm áp.
Seria bước vào bên trong.
Nàng không phải đi bộ nhiều. Ngay khi bước vòng qua vách ngắn, nàng có thể nhìn thấy một tấm lưng trần. Đó là Lesche.
Trái tim nàng đập rộn ràng trong một khoảnh khắc. Chàng đang ngồi trong bồn tắm đặt giữa phòng, nhờ đó nàng không thể nhìn thấy phía dưới thắt lưng chàng.
Nàng bất giác thở dài. Tiếng nước vẫn vang lên.
“...!”
Đôi mắt của những người hầu mở to khi nhìn thấy Seria bước vào. Nàng giơ ngón tay lên và ra hiệu cho người hầu rời đi. Nàng thật sự có một chút nghi ngờ khi ra lệnh vì nghĩ họ sẽ xin phép Lesche rời đi.
Nhưng người hầu lại nhanh chóng biến mất như một cơn gió. Kết quả là Seria và Lesche chỉ còn lại một mình trong phòng tắm.
Nàng nhìn mái tóc bạc ướt đẫm và chiếc cổ bên dưới. Lưng chàng với đôi vai rộng và những cơ bắp săn chắc một cách hoàn hảo. Đôi tay chàng cũng cuồn cuộn cơ bắp.
Nàng đã bị mê hoặc.
Seria im lặng ngồi xuống tảng đá ở cuối căn phòng, và sau một hồi cân nhắc nàng đưa tay về phía Lesche. Nàng biết sau một vài giây điều này sẽ là một sự lựa chọn cực kỳ sai lầm.
“...!”
Nàng hít vào một hơi thật sâu khi Lesche đột ngột nắm lấy cổ tay và nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt họ gặp nhau. Không khí dường như ngừng chuyển động. Biểu cảm của ai đó khi lần đầu tiên nhìn thấy viên kim cương xanh của nàng cũng giống như biểu cảm lúc này của Lesche đang nhìn vào nàng.
“Lesche…”
Seria hắng giọng và gọi tên chàng. Sau đó nàng bắt đầu tập hợp hàng tá lý do khác nhau mà nàng đã nghĩ ra trước khi đến đây.
“À thì… Susan nói ngài đã muốn vào phòng tắm của em? Lỡ người hầu ngất xỉu thì sao? Thật ra thì, em cũng sẽ ngất xỉu mất. Vậy nên… em đến… Em nên gõ cửa trước…”
Seria không thể tiếp tục câu nói của mình vì Lesche đã bước thẳng ra khỏi bồn tắm và ngay lập tức hôn lên môi nàng. Tiếng nước chảy xuống dọc theo cơ thể chàng như tiếng sóng vang vọng bên tai nàng. Nước nóng thấm vào cơ thể nàng.
Đây là một nụ hôn như muốn nuốt chửng nàng. Lưỡi của Lesche ngay lập tức luồn vào bên trong miệng nàng và khuấy động nơi đó. Nàng không thể hít thở bình thường. Nàng hết hơi và đẩy Lesche ra nhưng chàng vẫn không nhúc nhích. Quai hàm nàng bắt đầu đau nhức do lưỡi chàng không ngừng mút và thăm dò khắp bên trong miệng nàng.
“A…”
Chiếc váy mỏng Seria đang mặc bị cởi ra và rơi xuống sàn. Thứ nàng đang mặc bên trong là một chiếc váy dệt kim mỏng. Lesche nắm lấy sợi dây vai mỏng manh của chiếc váy. Những đường gân nổi lên rõ rệt trên tay chàng. Seria vội vàng lắc đầu mình lo lắng Lesche sẽ xé chiếc váy của mình, nên nàng đã đẩy Lesche ra và thở hổn hển.
“Váy của em sẽ rách mất…”
“Ta sẽ mua nó cho nàng.”
“Họ không có những thứ giống vậy đâu. Susan đã làm nó cho em.”
“Nàng có thể làm những thứ tương tự được mà?”
“Ngài đã thử may quần áo chưa?”
Lesche thất vọng nhìn nàng. Đôi mắt đỏ của chàng phủ một làn mây mờ nhưng có lẽ chính cái cằm hơi nghiêng nghiêng của chàng khiến nó có cảm giác kỳ lạ đến thế.
“Chàng có làm được không?”
“Không.”
Seria cười nhẹ.
“Nhưng em sẽ rất vui nếu ngài may vá.”
Lesche nhìn nàng rồi dùng một tay đột ngột vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Tại sao nàng lại cười nhiều như vậy?”
“Điều gì khiến em cười nhiều thế chứ?”
“Nàng cười nhiều đến nỗi có thể khiến người khác phát điên lên được.”
“Sao chứ? Em chỉ cười thôi mà.”
Seria cau mày.
“Trong mắt ngài em rất xinh đẹp đúng không? Đôi mắt ngài đã nói lên điều đó.”
“Ta biết. Dường như là vậy. Ta thích cách nàng cười nhiều như vậy, nó khiến ta phát điên khi nhìn thấy.”
“...”
“Nghiêm túc đấy.”
Với một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Lesche hôn lên tai nàng. Sau đó chàng kéo thẳng nàng xuống nước.
Nàng nghe thấy tiếng nước chạm vào làn da trần của mình. Ngay lập tức nàng đã ở trong lồng ngực của Lesche. Chiếc váy suông của nàng vẫn bị ướt, cuộn
tròn trong nước và dính chặt vào làn da của nàng. Đôi tay và cả cơ thể của Lesche cũng dính chặt vào nàng.
“Seria.”
Nàng không thể rời mắt khỏi giọng nói trầm thấp đang gọi tên mình. Đầu óc nàng thấy choáng váng. Có lẽ do nàng đã ngâm mình trong hơi nước nóng quá lâu, hoặc có lẽ vì lý do nào đó khác… Lesche bắt đầu chạm vào nàng từ cổ cho xuống đùi. Khi Seria gỡ bàn tay đang bắt đầu chạm vào từng inch trên cơ thế mình, Lesche đã đan những ngón tay mình vào tay nàng và giữ chúng thật chặt.
Lesche đỡ lấy gáy và nâng cằm nàng lên. Hàng mi nàng run rẩy. Đây là lần đầu tiên nàng biết nước tắm có thể duy trì nhiệt độ lâu như vậy, và cũng là lần đầu tiên nàng biết luôn có hai chiếc áo choàng tắm khô trong nhà tắm chung dành cho cặp đôi.
Tuy nhiên không có gì dùng ở trên giường. Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Khi nàng nghĩ rằng màu sắc phản chiếu trên rèm cửa đã thay đổi một chút, nàng đã chìm vào giấc ngủ như thể bất tỉnh.
***
“Đã một thời gian không đến thủ đô đúng không Bibi?”
Abigail đang cưỡi ngựa lại gần cỗ xe và nói.
“Đúng vậy, Phu nhân. Ở đây thời tiết vẫn tệ.”
Seria mỉm cười và nhìn ra bên ngoài cỗ xe. Một cơn gió mát thổi qua làm tung bay mái tóc nàng.
Đây là nơi tọa lạc của Cung điện Hoàng gia của Đế chế Glick. Đây là thủ đô, trung tâm của đế quốc. Nơi đây ấm áp hơn ở Berg rất nhiều, chỉ vì vị trí địa lý của nó nằm gần về phía nam. Tất nhiên bây giờ đã là gần cuối mùa đông rồi.
Mùa xuân sẽ đến sớm thôi. Nhưng lúc này thủ đô cũng vẫn như mùa xuân.
Có lẽ vì nàng đã ở Berg một thời gian, nơi thời tiết đặc biệt lạnh vào mùa đông cho đến đầu xuân. Quần áo của nàng cũng nhẹ hơn ở Berg. Trong khi đó cỗ xe đang lăn bánh về hướng đông nam.
Trong chớp mắt lượng người qua đường giảm đi nhanh chóng, trang phục của mỗi người qua đường đều trở nên khác thường.
Đây là một quận phía đông nam, nơi tập trung dinh thự của các quý tộc cấp cao nổi tiếng. Những biệt thự sang trọng dường như nằm cạnh nhau.
Tất nhiên Seria đã từng đến quận này trước đây. Không phải ngôi nhà phố của nàng nằm đây, mà là nơi ở của Hầu tước Haneton, một quý tộc cấp cao, cũng nằm ở đây. May mắn là con đường chia cắt dinh thự Haneton đã không còn trong tầm mắt.
Cỗ xe vẫn đi tiếp. Kỳ lạ là đến một lúc nào đó đã không còn nhìn thấy một ngôi biệt thự nào nữa.
Đến khi nàng bắt đầu thắc mắc thì cỗ xe đã dừng lại.
“Chúng ta đã đến nơi rồi. Thưa phu nhân, xin mời người xuống.”
Seria bước xuống xe ngựa với sự giúp đỡ của người hầu. Khoảnh khắc nàng vuốt thẳng lại chiếc váy nhăn nheo và ngước đầu lên, đôi mắt nàng mở to hết mức.
“Sao…?”
“Phu nhân?”
Susan vội vã đi đến bên cạnh Seria và hỏi.
“Người sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
“Không phải, ta chỉ ngạc nhiên vì dinh thự lại lớn đến vậy.”
“Ồ… Chà, nếu đó là vấn đề thì không sao cả.”
Susan mỉm cười. Nàng đi cùng bà ấy đến trước cửa. Thậm chí khi họ bước đi, đôi mắt Seria vẫn dán chặt vào kích thước của căn biệt thự.
‘Tại sao dinh thự này lại lớn đến vậy? Đây không phải là lâu đài Hoàng gia đấy chứ?’
Nhìn chung những quý tộc có điền trang và tước hiệu luôn có những dinh thự ở thủ đô và lâu đài trên lãnh địa của họ. Tài sản càng nhiều, tước vị càng cao thì lâu đài càng trở nên nguy nga hơn. Lâu đài của Berg và Kellyden rất lộng lẫy.
Nhưng cái này thì sao?
Liệu có thể sở hữu một dinh thự lớn như thế này ở thủ đô sao? Ngôi nhà với những viên gạch màu tối xếp chồng lên nhau giống như có thể gọi là một tòa lâu đài, vì nó chỉ là một dinh thự theo lời nói. Không có gì ngạc nhiên khi không có một dinh thự nào khác được nhìn thấy, nhưng nó được bao quanh bởi một khu vườn rộng lớn xứng đáng với tòa dinh thự khổng lồ này.
Có vẻ dinh thự này thậm chí còn lớn hơn cả lâu đài ở Kellyden.
Seria thấy hối hận khi đã nói rằng nàng sẽ xuống xe ở lối vào dinh thự trong suốt chặng đường tham quan khu vườn ở đây. Nàng nên bắt xe ngựa tới tận lối vào.
Cuối cùng khi đã đến cửa trước sau hơn mười phút đi bộ, Ben và những người hầu đã xếp thành hàng. Ngay khi thấy nàng, họ cúi đầu thật thấp.
“Chào mừng người đến, thưa Phu nhân.”
“Lâu rồi không gặp, Ben.”
“Vâng, người thế nào rồi ạ?”
“Ta vẫn ổn.”
“Sức khỏe của Phu nhân Đại Công tước chính là niềm vui của Berg.”
“Sức khỏe của quản gia cũng là niềm vui của ta.”
Seria liếc sang những người đứng bên cạnh Ben đang cười tươi.
Có khá nhiều kỵ sĩ trong số những người hầu mà nàng không nhận ra khuôn mặt của họ. Nàng khá quen với các kỵ sĩ của Stern và Berg trước khi trở thành Nữ Đại Công tước, nhưng có những khuôn mặt xa lạ khiến đầu óc nàng quay cuồng.
‘Đây là những kỵ sĩ bảo vệ dinh thự à?’
Dường như có quá nhiều kỵ sĩ cho việc đó.
Sẽ phải mất một thời gian nữa trước khi chúng ta có thể tìm ra họ từ đâu đến.
“Bên trong vẫn ổn.”
Đó là ấn tượng chân thật đầu tiên của Seria về dinh thự. Ben bình tĩnh trả lời, dường như không hề hoảng sợ.
“Tôi xin lỗi, thưa Phu nhân. Tôi không có tài năng trong việc trang trí, vậy nên tôi chỉ có thể tạm thời cất chúng đi.”
“Ta hiểu, nhưng mà Ben.”
“Vâng. Thưa Phu nhân?”
Seria nghiêng đầu hỏi ông.
“Ông đã ném mọi thứ đi trong khi đang dọn dẹp sao?”
“...”
Seria bất chợt ho khan và hắng giọng. Ben cũng hắng giọng.
“... Không thể nào đâu, thưa Phu nhân.”
“... Vậy sao? Ta chỉ đùa thôi.”
Dinh thự khá trống trải và buồn tẻ. Nó sạch sẽ nhưng là quá sạch, điều này khiến người ta nghĩ đến một ngôi nhà đã được rao bán.
** Còn tiếp **