Khi Seria chớp mắt trong sự hoài nghi thì Susan đang đứng bên cạnh khẽ mỉm cười nói với Lesche.
“Tôi có mang một chiếc áo khoác dự phòng cho tiểu thư, thưa Điện hạ.”
“Đưa cho ta.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Susan đưa chiếc áo cho Lesche, chàng khoác nhẹ lên tay mình. Seria nhìn Lesche và nghĩ trang phục của họ có thể so sánh được. Chàng mặc một bộ đồ màu xanh dương đậm và áo khoác dài đến đùi.
‘Nó trông hợp với ngài ấy.’
“Đi nào, Seria.”
Nàng đặt tay mình lên cánh tay của Lesche.
“Vâng.”
Con đường đến sông băng mà Stern kiểm tra nằm gần với phía Bắc hơn nhiều. Đó là nơi tầm nhìn không được tốt lắm vì sương mù dày đặc quanh năm. Do vậy rất khó để biết được khi nào lũ quỷ sẽ xuất hiện. Seria không biết có một con đường khác vì nàng luôn đi con đường kia.
Phía bên kia, nơi gần lãnh thổ hơn, gần sông băng có nhiều cảnh đẹp hơn nàng tưởng tượng. Nàng có một cảm giác mơ hồ rằng nếu nó không được biết đến như lăng mộ của quỷ, nó hẳn sẽ khá nổi tiếng như một địa điểm thu hút du khách.
Tất nhiên nguyên tác không đề cập đến sự biến mất của lũ quỷ cho đến khi kết thúc câu chuyện. Nó có thể xuất hiện trong phần ngoại truyện, nhưng nàng chỉ thấy nó cho đến khi kết thúc câu chuyện.
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
Seria quay về thực tại khi nghe thấy giọng nói của Lesche. Chỉ ra ngoài cửa sổ, nàng nói.
“Nơi này thật đẹp. Tôi đã không biết nơi đây trông như thế này.”
“Lần đầu tiên cô đến đây sao?”
“Đúng vậy. Tại sao ngài không cho các Stern khác biết là có nơi này?”
“Cô đang được thấy nó đấy thôi.”
“Vâng, nhưng còn có những Stern khác nữa.”
“Ta không quan tâm đến Stern nào khác ngoại trừ cô.”
“À thì, tôi làm việc khá tốt đúng không?”
Lesche cười toe toét trước câu hỏi đầy tự hào của Seria.
“Đúng, ta muốn được sống với cô ấy mãi mãi.”
Nghe qua có vẻ giống như một lời nói đùa, nhưng bằng cách nào đó nó khiến trái tim Seria đập mạnh. Nàng định nhìn vào đôi mắt đỏ của Lesche nhưng lại giả vờ đảo mắt ra ngoài sông băng.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy âm thanh gõ nhẹ từ chỗ ngồi của người đánh xe ngựa. Một tấm gỗ của cửa chớp được mở ra, và ô cửa kính dày được đẩy lên.
“Điện hạ, chúng ta sẽ đi vào sâu bên trong? Hay người muốn ngắm cảnh ở đây?”
“Đi xa hơn một chút.”
“Vâng.”
Cửa chớp được đóng lại, và chiếc xe bắt đầu lăn bánh trở lại. Một lúc sau, cỗ xe dừng lại và người đánh xe lại một lần nữa nâng tấm che bằng gỗ của cỗ xe lên.
Đây là một chuyến đi chơi nhưng nàng không thể chỉ nằm trên sàn và tận hưởng như một chuyến đi chơi bình thường. Có lẽ đó là lý do tại sao những cỗ xe ngựa của Berg lại luôn có thiết kế độc đáo.
Cỗ xe họ sử dụng hôm nay cũng là một trong số đó. Khi lớp gỗ bên ngoài được dỡ bỏ, cỗ xe lúc này sẽ được bao phủ toàn bộ bằng kính. Bằng tất cả nhân lực, thiết kế này đã được cho ra mắt.
Giá thành của thủy tinh trong thế giới này không hề rẻ, nhưng loại xe ngựa này là một biểu tượng của sự sang trọng. Nó đáng tiền.
Sau đó, một hồ nước khổng lồ nhanh chóng đập vào mắt Seria.
“...”
Nàng ngồi nép vào thành xe và nhìn ngắm những vảy lấp lánh trên mặt nước. Hồ mùa đông thường bị đóng băng sẽ mờ đục, nhưng cái này có lẽ vì nó là một cái hồ ma thuật nên đã giữ nguyên vẹn bề mặt của nó. Thoạt nhìn nó trông như thể không bị đóng băng.
Nhưng khi nàng đặt tay lên, nó thật sự đã bị đóng băng. Nó không mượt mà hay lăn tăn trong gió như thể thời gian đã ngừng trôi. Ánh mặt trời phản chiếu trên lớp băng và đổ bóng trên đó thật đẹp. Làm thế nào mà một cái hồ lớn như vậy lại không phải là một đại dương hay một con sông? Cái hồ khiến nàng nghẹt thở khi chứa đựng những bí mật không ai biết, vô tận và bí ẩn đến đáng sợ.
“Tôi có thể xuống đi bộ được không?”
“Nếu cô muốn.”
Lesche mở cửa xe và người phu xe nhanh chóng mang chiếc ghế đẩu đến. Lesche bước nhanh ra khỏi xe ngựa. Seria theo sau chàng. Khi nàng một tay nắm lấy chiếc dù, một tay nắm lấy tay cầm ngoài thành xe ngựa thì bất thình lình một lực mạnh nắm lấy eo nàng.
“Ối!”
Là Lesche. Trái tim nàng đập mạnh khi cơ thể đột ngột bị nhấc bổng lên không trung.
“Sao vậy? Ngài đang làm gì vậy?”
“Tay cầm của cỗ xe bị đóng băng rồi.”
“Đóng băng?”
Những lời của Lesche khiến người phu xe bối rối.
“Có vẻ nhiệt độ đêm qua giảm xuống đột ngột khiến nó bị đóng băng. Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư.”
Người phu xe nhanh chóng sửa lại tay cầm, và Seria trông có vẻ bối rối.
“Không… Lesche, ngài thật sự nghĩ tôi sẽ bị tê cóng khi chạm vào nó à?”
“Có không?”
“Không hề… Vậy nên vui lòng đặt tôi xuống.”
“Tại sao chứ? Chúng ta có thể đi bộ xuống hồ như thế này mà.”
“Đi bộ thế nào chứ? Tôi đang bị mang đi như một kiện hành lý vậy?”
Lesche nhếch mép cười. Chàng như thể đang chơi khăm nàng và chỉ đặt Seria xuống sau khi nàng đánh vào vai chàng vài lần. Không hiểu tại sao mỗi lần được Lesche ôm nàng lại cảm thấy nhột nhột.
“Điện hạ, Tiểu thư.”
Người hầu đi theo trong một cỗ xe khác mang đến cho họ hai chiếc cốc ấm. Seria cầm một chiếc cốc với đôi găng tay của mình. Hơi nước bốc lên trong không khí. Ngay khi ngửi thấy mùi thơm nàng liền biết đó là loại trà ngọt ưa thích của nàng. Nàng chắc rằng Susan hẳn đã chuẩn bị nó cho mình.
“Lesche.”
“Sao?”
“Rõ ràng Susan thích tôi hơn là ngài…”
Lesche chết lặng trước lời nghiêm túc của nàng.
“Cô mới biết điều đó à? Ta chắc rằng không ai quan trọng đối với trang viên xanh hơn cô đâu.”
“Ngài không tiếc vì đã đẩy tôi ra ngoài sao?”
“Ta thật sự không biết cô đang nghĩ gì về ta nữa.”
Seria nâng cốc trà của mình và mỉm cười. Thời tiết rất lạnh nhưng gió không thổi. Có lẽ do không khí trong lành làm nàng cảm thấy như thể tâm trí đã được gột rửa. Một hồ nước đóng băng rộng lớn trải ra trước mắt nàng, lấp lánh. Một sự tĩnh lặng khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Đây là cảm giác mùa đông mà mọi người đều yêu thích.
Họ dùng trà và đi bộ dọc con sông. Những người kỵ sĩ đi theo những quý tộc có vẻ là những cặp vợ chồng mới cưới. Khi họ nhận ra Lesche và Seria liền ngạc nhiên cúi thấp đầu.
‘Họ đều là vợ chồng mới cưới à?’
Seria đột nhiên nhớ lại những lời động viên của các chư hầu như thể chúng là lời chào hàng, thôi thúc nàng đến sông băng cùng Lesche.
“Nếu ngài thường xuyên đến sông băng, ngài sẽ rơi vào tình yêu chứ?”
“Tình yêu?”
“Các chư hầu đã nói với tôi như vậy.”
Lesche im lặng một lúc rồi đặt một câu hỏi đáng ngạc nhiên.
“Cô nghĩ mình sẽ yêu chứ?”
“Tôi là một Stern hiểu rất rõ mặt trái của sông băng, vậy nên tôi không dễ dàng rơi vào lưới tình đâu.”
Lesche nhìn chằm chằm Seria và khẽ thở dài. Seria chớp mắt. Tại sao đột nhiên lại thở dài?
“Lesche? Sao vậy?”
“Cô là người khó tính nhất mà ta từng gặp.”
“Tôi sao? Không hề, tôi là một người rất thẳng thắn.”
Lesche đảo mắt mà không đáp lại. Seria có hàng tá dấu chấm hỏi ở trong đầu, vì nàng không biết lại sao Lesche lại nghĩ như vậy.
Ngay khi đó nàng nhận ra mình đang đi bộ với một chiếc ô được dùng như thể là một cây gậy. Tuy nhiên những người hầu đã đưa nó cho nàng, và nó là một chiếc dù bằng ren rất đẹp. Nàng nghĩ rằng sẽ hợp lý nếu sử dụng nó. Khi nàng mở cây dù ra, Lesche nhìn nàng với ánh mắt khác thường.
“Tại sao cô lại mở dù ra vào mùa đông vậy?”
“Tôi đang cố gắng làm ngài vui hơn.”
Seria sẽ dùng nó một mình nhưng nàng đã yêu cầu Lesche cùng che ô với mình. Lesche đồng ý nhưng vấn đề là chàng quá cao.
Khi nàng nâng cây dù lên bằng tất cả sức lực của mình, Lesche tặc lưỡi và lấy chiếc dù từ Seria sau đó nâng nó lên.
“Mọi người sẽ cười khi thấy cảnh này.”
“Tôi nghĩ có lẽ họ nhìn vào chiếc ô vì nó đẹp.”
“Đây có phải là cái cô thích không?”
“Thật ra các hầu nữ đã đưa nó cho tôi, nên tôi chỉ nhận nó thôi.”
Lesche cười trước lời thú nhận thẳng thắn. Thật bình yên.
Nàng có thể đi dạo cả ngày để ngắm nhìn sông băng xinh đẹp, nhưng mùa đông vẫn là mùa đông. Càng đi xa hơn về phía bắc, đôi má nàng càng trở nên lạnh cóng. Và Lesche đã ngăn nàng lại.
“Nếu chúng ta đi nữa thì cô sẽ bị lạnh cóng và chết đi.”
“Đó là lần duy nhất tôi làm vậy.”
“Quay lại thôi.”
Seria ngoan ngoãn quay lại con đường mà nàng đã đến cùng Lesche. Lúc này tuyết lại bắt đầu rơi và nàng ngước đầu lên. Những bông tuyết nhỏ và mềm mại rơi xuống từ trên bầu trời.
Nàng hiểu ra tại sao các cặp đôi mới cưới lại đến sông băng. Khung cảnh lung linh của chiếc hồ rộng lớn này không dễ gì quên được.
“Điện hạ, tiểu thư, trông người có vẻ lạnh. Xin hãy vào trong. Tốt hơn nên ngắm cảnh từ bên trong.”
Trước lời gợi ý của người phu xe đang đứng đợi, họ leo vào trong cỗ xe. Một cỗ xe đắt tiền với dụng cụ ma thuật khiến nó thật ấm áp. Đôi tay lạnh cóng của nàng nhột nhạt và nàng tháo nó ra khỏi tay mình. Sau khi uống xong một tách trà ấm, Lesche hỏi nàng.
“Cô có muốn dùng thêm một tách trà nữa không?”
“Được.”
Người phu xe chạm vào nó nhưng Lesche đã nhanh tay hơn. Chàng nhấc ấm trà và hất cằm ra hiệu. Seria đưa tách trà của mình để Lesche rót vào. Nàng cảm thấy ngạc nhiên. Có một chút kỳ lạ khi nhìn thấy người đàn ông sinh ra và lớn lên với tư cách là người thừa kế của Đại Công tước Berg lại phục vụ trà rất tốt.
“Tôi không nghĩ ngài có thể làm điều này.”
“Khi còn ở Học viện ta đã tự làm mọi thứ. Thật khó để đưa những người hầu vào đó.”
Seria nhấp một ngụm trà khi lắng nghe Lesche. Nàng cảm thấy một thứ chất lỏng ấm áp, ngọt ngào đọng lại và chảy khắp cơ thể mình.
Nàng đang ở trong một tâm trạng yên bình. Seria nhìn ra ngoài cửa sổ và chớp đôi mắt. Sau khi dụi mắt một lần nàng gọi Lesche.
“Lesche?”
“Sao?”
Lesche nhìn sang một bên theo ánh mắt của Seria, và biểu cảm của chàng bắt đầu đanh lại. Chàng lẩm bẩm.
“Nó bị đổi màu.”
Màu sắc ở trung tâm của chiếc hồ đã chuyển sang màu đen. Đổi màu. Đổi màu là từ đã xuất hiện trong nguyên tác. Mỗi mùa đông hồ băng của Berg sẽ lại đổi màu bất thường như thế này. Màu đen.
Đôi khi nó trải qua một cách bình thường, nhưng khá nhiều lần khi đó các con quỷ sẽ lộ diện. Vì vậy ngay cả khi chàng được lệnh quay trở lại thủ đô theo sắc lệnh của Hoàng gia, thì Đại Công tước Berg có quyền từ chối. Nguyên tác đã nói vậy.
Trong mọi trường hợp, sự đổi màu có nghĩa là Lesche sẽ đến thủ đô trong một tuần.
Lesche nhìn Seria và nói.
“Cô không cần phải lo, Seria. Ta sẽ chỉ ở đó một tuần thôi.”
“Tôi không phải lo sợ.”
“Ngạc nhiên thật đấy. Cô có vẻ sẽ khóc cạn nước mắt tại dinh thự mất.”
“... Ngài thấy chọc ghẹo tôi rất thú vị à?”
Lesche nhe răng cười.
“... Thật tiếc vì chúng ta phải rời đi sớm vậy. Hãy cùng nhau ăn tối nhé.”
** Còn tiếp **