“Phu nhân Đại Công tước, tôi biết mình đến muộn nhưng tôi thật sự chúc mừng đám cưới của người.”
“Lần trước tôi đã cử vài người đến vì không có tâm trí, nhưng lần này chồng tôi và tôi đích thân đến đây.”
“Cha tôi không thể sắp xếp thời gian vì vậy tôi và các anh em trai đã đến thay…”
Các quý tộc từ khắp mọi nơi mang những món quà để chúc mừng cuộc hôn nhân của Lesche và Seria. Họ là những người đã chỉ cử các kỵ sĩ đến tham dự hôn lễ của Seria và Kalis.
Một vài quý tộc bị cô lập ở Tshugan cũng đã cố gắng đến Berg. Tất nhiên một trong số các doanh trại của họ đã bị hủy hoại bởi Seria.
Eloise và tất cả các công nương khác trong doanh trại đã không đến Berg.
Thay vào đó có thông tin rằng họ đã khẩn trương rời khỏi đồng bằng Tshugan, trông họ nhợt nhạt sau khi tặng quà lưu niệm cho các kỵ sĩ của Berg. Họ hẳn phải khiếp sợ Seria, điều đó có thể hiểu được.
Dù sao thì có nhiều quý tộc hơn Seria dự kiến đã đến lâu đài Berg. Không dễ dàng để đi đến Đại Công quốc vào mùa đông, nhưng khi nàng thấy họ có căn đảm để xúc tuyết, nàng nhận ra năng lực của Berg thật đáng kinh ngạc.
Ban đầu, các căn phòng được dành cho các vị khác đến thăm lâu đài sau khi xem xét các điều kiện khác nhau. Cũng giống như khi tổ chức một buổi tiệc trà dù là quy mô cỡ nào, người ta cũng phải xem xét tất cả các địa vị, sở thích, mối quan hệ… của các khách mời để sắp xếp chỗ ngồi.
Tất nhiên đó là một sự sắp xếp chỗ có quy mô lớn hơn nhiều, nhưng đó là việc mà Seria đã làm trong quá khứ. Lần này, nàng sẽ sắp xếp theo thứ tự đến lâu đài.
Nàng thấy không cần phải chú ý đến những người đã cư xử thô lỗ với mình, bởi vì họ đến để xin lỗi. Bên cạnh đó, Lesche cũng làm như vậy. Seria đã trải nghiệm sự tiện lợi và dễ dàng của phương pháp đó. Vậy nên nàng đánh giá khá cao phương pháp này.
“Nữ Đại Công tước, khi nào người sẽ đến thủ đô?”
“Mẹ tôi rất nóng lòng được gặp người.”
“Nếu người không phiền, tôi muốn mời người đến dùng bữa tối…”
Ngay cả trong nghi lễ của tiệc trà, họ cũng rất im lặng. Không ai dám than phiền tại sao khu vườn lại ở trong tình trạng như vậy.
“Tôi nghĩ mình sẽ trồng vài loại hoa.”
“Hoa à?”
“Một bông hoa được gọi là chúa tể nở rộ…”
Seria chuẩn bị chôn họ xuống nền tuyết nếu họ dám nói gì đó, nhưng thật không may là không có ai nói gì. Họ nhanh chóng trở về nhà.
‘Mình đoán tất cả họ đều vừa nghiến răng vừa chuẩn bị quà.’
Có lẽ bởi vì hầu hết các món quà là dành cho Berg hơn là cho Seria, vì vậy chúng đều rất đắt tiền.
‘Nhân tiên thì lần tới khi lên đường… mình có nên đi gặp gia đình của Seria không?’
Kellyden và Seria Stern có thẻ tránh mặt nhau một cách thích hợp nếu không gặp nhau tại bữa tiệc. Ngoài ra họ còn có thể chỉ chào nhau ngắn gọn và chia tay.
Hầu tước Kellyden và Đại Công tước Berg lại mơ hồ hơn khi cố gắng vượt qua nó. Số lượng người chú ý đến việc đó sẽ đặc biệt. Có lẽ Hoàng đế và các thành viên khác của Hoàng gia sẽ rất quan tâm đến Seria.
‘À thì Kellyden không phải một hình ảnh đẹp đẽ gì đối với mình.’
Họ đã không phải là gia đình của nàng ngay từ đầu, Seria đã bị thương rất nặng vào ngày cưới của mình, và kể cả khi chồng của nàng đã bị thay thế đột ngột, họ vẫn không hề cử một ai đến kiểm tra tình trạng của nàng. Nàng thật sự khá thất vọng và không cảm thấy tốt ở thời điểm đó. Seria hiểu rằng họ đã quá mệt mỏi với sự xa hoa và không ưa nàng, nhưng chỉ có vậy thôi. Đó là nàng ấy chỉ biết đến vậy.
‘Seria luôn phớt lờ Hầu tước Kellyden, nhưng lúc này mình… mình có nên mang viên kim cương xanh ra không?’
Đó là viên kim cương Seria đã giữ nguyên vẹn như ban đầu mà không hề qua bất cứ chỉnh sửa nào. Xã hội nhạy cảm với các xu hướng, nhưng kim cương có kích thước đó lại bỏ xa các xu hướng.
Seria thở hắt ra, nghĩ đến viên kim cương xanh.
“Tiểu thư!”
“Người đã quay lại.”
Một người hầu và người chăn ngựa vội vã chạy đến. Seria vừa quay lại sau chuyến đi thăm sông băng. Nàng định để lại con ngựa yêu quý ở lại với người giữ ngựa và đi vào sảnh chính, nhưng nàng đổi ý và nhìn quanh khu vườn.
“Ôi Chúa ơi, Nữ Đại Công tước.”
Seria chưa đi được bao xa thì nghe thấy một ai đó gọi mình. Nàng quay lại và nhìn thấy các chư hầu vừa bước vào sảnh chính. Những gương mặt khá quen thuộc. Người lớn hơn trong hai người đó nói với nàng.
“Tôi đã gặp lại người ở sông băng hôm nay. Như một chư hầu của Berg tôi không biết phải làm gì. Tôi không thể không rơi nước mắt khi biết rằng Phu nhân năm nay đã đến sông băng nhiều hơn số lần người đến đó trong mười năm qua.”
Thoạt nhìn điều này nghe có vẻ như một lời châm biếm, nhưng trên thực tế nó được nói ra với rất nhiều cảm xúc. Nghe những lời khen ngợi không chút do dự, vị linh mục hỏi.
“Nhân tiện thì, thưa Phu nhân. Người đã từng đến hồ băng ngắm cảnh với Điện hạ Berg chưa?”
Các chư hầu nhìn nhau khi ông ấy hỏi với giọng khó xử.
“Ngắm cảnh sao? Đại Công tước… ở sông băng à?”
“Tôi đoán có lẽ người không biết, vì người chỉ đến đó để kiểm tra thôi.”
Vị linh mục hắng giọng.
“Một vài lần trong tháng, sẽ có nhiều cặp vợ chồng mới cưới đi đến phía đông nam của hồ, không phải phần phía bắc nơi Stern và các kỵ sĩ đến kiểm tra. Với ý định đưa những người vợ hoặc chồng mới cưới của họ từ những vùng đất xa lạ đến để làm quen dần với sông băng của lãnh địa Berg.”
“À.”
Tất cả đàn ông và phụ nữ quý tộc trong đế chế Glick đều phải ra mắt tại Cung điện, bất kể nguồn gốc của họ. Đây là lý do tại sao nhiều người kết hôn và rời quê hương của mình để đi đến một nơi khác trên thế giới.
“Có thể có những con quỷ, và họ sẽ không sao chứ?”
“Đó là lý do tại sao họ luôn đem theo những kỵ sĩ đi cùng.”
“...”
“... Thành thật mà nói thì lũ quỷ không thể thay đổi được sự thật là sông băng rất đẹp. Còn nơi nào khác trên lục địa mà người ta có thể nhìn thấy một cảnh như vậy?”
Khi Seria lắng nghe các chư hầu, nàng có một suy nghĩ.
‘Giống như người ta biết cá nọc có độc nhưng vẫn ăn vì ngon vậy.’
Tất nhiên có rất nhiều quý tộc đam mê săn thú dữ, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên cả. Các thuộc hạ dường như không biết Seria đang nghĩ gì.
“Trong khi chúng ta đang nói về chủ đề này, sao người không nhờ Điện hạ đưa người đến đó?”
“Đúng vậy. Cả hai chúng tôi đều quá bận rộn, nhưng sẽ tốt hơn nếu có thể nghỉ ngơi dù chỉ là thỉnh thoảng.”
“Đúng vậy, thưa Phu nhân.”
Các chư hầu cười phá lên và rời đi. Seria nghĩ đó là một ý tưởng hay cho Stern cũng như Nữ Đại Công tước. Seria cũng mỉm cười.
Tối hôm đó.
“Đi thôi.”
Khi Seria ăn tối cùng Lesche, nàng bối rối trước sự đồng ý đột ngột của Lesche.
“Hả?”
“Chúng ta đến đó. Ta đã quên mất chuyện này.”
Chàng nói, nhíu mày và cố gắng tìm hiểu lịch trình.
“Ngày mai cô có thời gian không?”
“...”
Khi Seria không phản hồi, Lesche nhìn vào Susan đang đứng phía sau chàng, đang cố gắng hết sức để không cười.
Sau đó Seria hỏi.
“... Susan?”
“Tiểu thư không có kế hoạch nào cho ngày mai cả?”
“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi, Seria.”
Seria đáp lại với một chút lúng túng.
“Được, Lesche.”
***
“Tôi chưa bao giờ mặc váy đến sông băng trước đây.”
Seria nói, nhưng những người hầu bắt đầu cười.
“Người luôn mặc quần áo cưỡi ngựa khi đi ra ngoài đúng không? Tôi nghe nói người sẽ đi ngắm cảnh?”
“Tất nhiên bộ quần áo cưỡi ngựa rất hợp với tiểu thư.”
Thứ mà những cô hầu gái mang đến là một chiếc váy dài đến mắt cá chân. Nó không phải một chiếc váy thường được mặc trong các bữa tiệc, mà là một thiết kế năng động hơn. Cổ và vai có lớp lông thỏ mềm mại nên rất ấm và đẹp.
Đó là một kiểu váy đi chơi mà các tiểu thư quý tộc sẽ mặc để đến công viên vào một ngày mùa đông đẹp trời. Khi mặc chiếc váy, tóc nàng được tết một nửa và trang trí bằng những chiếc kẹp trang sức. Nàng bỏ qua chiếc vòng cổ vì đã được che phủ bằng lớp lông thỏ. Thay vào đó nàng đeo một đôi bông tai vừa vặn và một chiếc nhẫn sapphire lấp lánh.
Đi một đôi giày da ấm cúng, Seria nhìn vào những chiếc ô mà người hầu đã đem vào và hỏi lại.
“Tôi có nên mang dù che không?”
Vào mùa đông à?
“Trời sáng và khá nóng ở phần phía nam của hồ băng. Bên cạnh đó, nó cũng khá đẹp. Nếu người đi với Điện hạ vậy hãy mang nó theo.”
“Đúng rồi, thưa tiểu thư. Khó mà có được một chiếc dù che với nhiều loại đăng ten tinh tế như vậy. Mọi người sẽ ganh tỵ với người.”
Một lần nữa Seria cảm thấy thái độ và mối quan hệ của các người hầu đã được cải thiện rất nhiều so với lần đầu tiên nàng đến dinh thự Berg để kết hôn với Kalis. Trước đây họ quá sợ hãi đến nỗi không dám giao tiếp bằng mắt, nhưng bây giờ đó đã là dĩ vãng.
“Có nhiều người ở sông băng không?”
“Không đâu, tiểu thư. Tôi không nghĩ vậy.”
“Trừ khi họ là vợ chồng mới cưới, bằng không họ sẽ không đến đó.”
‘Vậy thì ai sẽ ganh tỵ với chiếc dù này? Lesche à?’
Dù sao đi nữa thì các người hầu trông có vẻ thích thú, vậy nên Seria đồng ý và cầm theo chiếc dù.
“Thật ra da của người không bị bỏng trong những lần đi kiểm tra sông băng, vậy nên tiểu thư không cần một cái dù đâu.”
Seria nghĩ thật tốt khi cô ấy không lo lắng về làn da của nàng bị bỏng. Nàng nghĩ lại cuốn tiểu thuyết ban đầu, tác giả đã cho Seria một tính cách nóng nảy và một cái kết tàn khốc, nhưng lại cho nàng một vẻ đẹp không thay đổi.
Sau khi mặc xong chiếc váy, nàng khoác thêm một chiếc áo khoác dày và một chiếc áo choàng bên ngoài. Nó có thể trông hơi quá một chút nhưng xem xét thời tiết lạnh như thế nào ở sông băng, tốt hơn hết là nàng nên mặc ấm. Nếu nó quá nóng, nàng có thể cởi nó ra.
“Không cần tiễn ta.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Chúc người một chuyến đi vui vẻ, tiểu thư.”
Những người hầu lịch sự cúi đầu. Susan đang đợi Seria ở bên ngoài.
“Susan, bà thấy sao?”
“Rất đẹp.”
“Không… Trông tôi có mặc quá lố không?”
“Đó là điều mà người lo lắng sao? Chúng ta sẽ đi trên một cỗ xe lớn vậy nên nếu người cảm thấy khó thở, người có thể cởi nó ra. Có rất nhiều chỗ cho việc đó.”
Susan mỉm cười.
Khi Seria đi đến xe ngựa, nàng có một chút lo lắng. Vì Lesche có thể trêu chọc một chút nếu thấy nàng mặc quá nhiều.
Lesche đã đứng đợi ở tầng một. Ngay khi nhìn thấy Seria, chàng khẽ cau mày.
“Seria.”
“Vâng?”
“Không phải cô đang mặc quá mỏng rồi sao?”
“...Hả?”
Sao chứ… Chàng chắc chắn là người duy nhất nghĩ như vậy.
** Còn tiếp **