Tôi kinh hoàng bởi tên Genpaku đang toe toét kia.
Tất nhiên tôi không tin cậu ta sẽ phản bội, tôi biết rằng cậu ta không phải kiểu người không nhận lợi gì khi tạo phản bạn bè, tên này âm mưu gì vậy.
“Ê thằng phản bội! Mày có chắc tao được hành chết thằng này không?”
Tên cầm đầu nở nụ cười quỷ dị hỏi Genpaku.
Cậu ta cười [Phải].
Như thể nói thêm, cậu ta thì thầm [Nếu mày có thể…] nhưng cả tôi và tên du côn đều không nghe thấy.
Tôi chưa thể tin nổi lời của Genpaku, nên tôi cố hết sức bảo vệ em kế khỏi những tên du côn đang áp sát.
“Em sợ quá…, Onii-chan.”
Em kế khẩn cầu cứu sau lưng tôi.
Không, e là đó không phải dành cho tôi.
Tôi nghe từ dượng rằng em ấy từng có một người anh, hẳn đó là anh ta.
… Mình phải bảo vệ họ.
Hiện tại đám Genpaku đã tạo phản, mặc dù bị cô lập không ai giúp đỡ, tôi động não nhằm đưa ra giải pháp cho tình huống này.
Nhưng một tên tiến tới nắm tóc tôi. Hắn ngẩng đầu lên lườm tôi.
Phía sau Genpaku, bọn du côn cười khoái chí, dẫu tôi thấy Genpaku đang chắn ngang hai tên khác cố tới đây.
“Lần trước mày giỏi ha… Mày biết đau lắm không? Để tao chăm sóc lũ con gái cho, mày lo cho mình trước đi!”
Nói đoạn, hắn giơ tay cố đấm vào mặt tôi.
… Khoảnh khắc ấy.
“Này Genpaku. Anh mày đây…”
Lúc sau, tôi nghe một giọng nói của ai đó đứng giữa Sabu và Mobu, người tôi tưởng là kẻ địch.
Genpaku đáp lại [Cảm ơn vì đã chăm chỉ nhé, Miuchi-san!] và cúi chào trước chủ nhân giọng nói.
Tôi, người sắp bị tẩn, và thằng du côn định đánh tôi đều nhìn về hướng phát ra, có hai người đàn ông tóc vàng sừng sững đứng.
“Tatsu-nii, Tora-nii!”
Bạn thuở nhỏ nãy giờ che chắn cho nhỏ gyaru, ngạc nhiên cất tiếng khi thấy họ.
…? Tatsu-nii? Tora-nii? Hình như bọn họ đều có họ Miuchi. Ai vậy chứ?
Tôi không nắm nổi tình hình giữa giọng của đứa bạn thuở nhỏ vang lên, thằng sắp đánh tôi liền run rẩy. Rõ ràng, hắn sợ đến mức câm nín.
“Ủa Asuka? Sao em ở đây?”
“Tatsu-nii, bọn này định tấn công tụi em đó!”
Cô bắt đầu kể mọi việc diễn ra với cái người Tatsu-nii, anh ta lườm lũ du côn với vẻ mặt như mang mặt nạ Hannya.
“Em chắc chứ? Genpaku…”
Người có lẽ tên Tora-nii trầm giọng hỏi Genpaku sự việc.
Song, cậu ta vui vẻ cười [Vâng!].
Nghe vậy, lũ du côn xung quanh chạy như thỏ đế, còn thằng cầm đầu quay về Genpaku cùng bộ mặt tái xanh.
“M-mày nói gì vậy hả! Mày là người gọi tao đến mà…”
“Nếu được thì tôi đã khuyên anh rồi… Ngay từ đầu, anh đã lì lợm chạm tay vào em gái Miuchi-san mà…”
Genpaku cười đầy tàn nhẫn, tên kia rên [Ugh…] thậm chí chẳng nói nên lời.
“Gì cơ! Thằng âm binh mày định đụng đến em gái tao hả, Oraaa!”
Người tên Tatsu-nii nổi cơn thịnh nộ.
Tên du côn khúm núm trước biểu cảm giận dữ, thằng không phải mục tiêu tôi đây còn sợ nữa.
“Thôi thôi, nii-san. Nó cũng thất bại rồi, bỏ qua cho nó đi.”
Tora-nii vỗ vỗ vai Tatsu-nii.
“Hử? Cô em gái bé bỏng của chúng ta đã rất sợ đấy? Và em muốn bỏ qua cho hắn hả, Tora!”
Tatsu-nii dừng lại lườm Tora-nii bằng khuôn mặt đủ khiến người thường ngất luôn.
“Dĩ nhiên em đâu thể tha cho nó được? Thực ra, em sẽ tự mình giết nó tại chỗ cơ… Nhưng Asuka đang ở đây.”
Tora-nii lắc đầu trong khi nắm vai Tatsu-nii, Tatsu-nii đã [A…] và quay sang bạn thuở nhỏ tôi.
Tôi cũng liếc mắt sang và thấy mấy anh em mang biểu cảm hoà lẫn của sự biết ơn khi được cứu mà không dùng bạo lực.
“Tch, hên giờ mày giữ được mạng đấy…”
Tatsu-nii ngoảnh mặt khỏi cô bạn thuở nhỏ, thì thầm với tên du côn.
Hắn có vẻ nhẹ nhõm, nhưng Tora-nii thì thấy vậy bèn bực tức tiến gần, anh ta nắm tóc nhìn thẳng mặt tên du côn.
“Oi, lần này tao tha vì lợi ích của em gái tao, nhưng lần sau nếu mày còn tái phạm… tao sẽ hết lực nghiền nát mày nha con.”
Bạn thuở nhỏ thấy Tora-nii sắp sửa đánh hắn, cô hét lên [Tora-nii, không được!].
Nghe vậy, Tora-nii buông tóc tên du côn và tặc lưỡi bỏ đi.
Ngay khi vừa được thả, hắn quay gót chạy về hướng giống đồng bọn, nhưng Genpaku đã chặn đường thoát kèm nụ cười toe toét.
“N-này, thằng nịnh bợ. Mày ngáng đường tao đấy, cút! Ngứa đòn à!?”
Hắn hoảng sợ đe doạ cậu ta, lúc Tatsu-nii lớn giọng [HẢ?] thì hắn chỉ co rúm sợ hãi.
Genpaku thấy cảnh đó, cậu ta nắm lấy vai hắn xoay về bọn tôi.
Sau đó, khiến tên du côn nhớ mặt từng người và nói nhỏ.
“Kể từ giờ, mày thử gây sự với họ đi, không chỉ Miuchi-san, bọn tao không nhân từ nữa đâu, nhá?”
Vẻ mặt của Genpaku rất đáng sợ. Tôi chưa từng thấy cậu ta có khuôn mặt đó trước đây, nó làm tôi lạnh sóng lưng.
… Vui là cậu ta không phải kẻ thù.
Khi tôi đang vuốt ngực, mừng rỡ vì cậu ta đã không phản bội, tên du côn nói [T-tôi hiểu rồi!] rồi bỏ chạy như thằng hèn.
Cuối cùng bọn tôi cũng giải thoát khỏi áp lực căng thẳng, ai nấy đều thở dốc, mấy cô gái ngồi bệt xuống đất như mất hết sức lực.
Thấy thế, nỗi lo âu của tôi dịu đi và ngồi xuống, nhìn Genpaku.
“Genpaku! Cứ tưởng cậu phản bội cơ. Mobu và Sabu nữa!”
Genpaku cười khi nghe tôi chất vấn.
“Xin lỗi bồ tèo. Nếu không làm vậy, chưa chắc tụi nó đã nhớ lời tớ nói. Tụi nó nổi tiếng là xảo quyệt và thù dai, vậy nên tớ nghĩ cách nhanh nhất là cho gặp người mà tụi nó sợ nhất…”
Dứt lời, Genpaku tới trước mặt anh em nhà Miuchi.
Tôi đứng dậy để nhìn rõ hơn, có ai đó kéo mép áo tôi.
Nhìn sang mới thấy cô em kế đang níu giữ với vẻ sợ sệt.