Tan học, tôi cùng Genpaku kéo Sabu và Mobu đi về.
Bước tới nhà ga gần đây, tôi gặp lại tứ đại mỹ nhân (coi cô ta là nhân vật phụ mệt thật…).
Nhìn từ ngoài vào, trông bọn tôi khá hỗn tạp, nhưng với chuyện của Genpaku thì khác. Từ từ, tôi không nghĩ mình nhầm lẫn vì sau khi xong việc, bọn tôi sẽ đi karaoke,… tôi lại chưa hề nghe có công chuyện nên bán tính bán nghi.
Các cô gái có lẽ cũng chưa biết vấn đề quan trọng, họ còn nghi ngờ hơn tôi. Mà tại sao bốn người đó cứ nằng nặc xin đi nhỉ.
Hay là vì nhắm tới Genpaku.
Ghét lũ nổi tiếng vãi! Tôi muốn trả mớ lời thoại cho hắn lắm rồi.
Trong khi chờ đợi, bọn tôi đã gặp mấy cô nàng xinh đẹp tại lớp.
Vừa nhìn mặt tôi là cô em kế đã núp sau Asu [Ugh…].
Thấy hành động em ấy vậy, tôi mới suy sụp do ẻm còn ghét tôi chăng.
“Hm, Mobuyama-kun và Sabushima-kun. Hai cậu làm gì vậy?”
Genpaku trả lời khi bạn thuở nhỏ tôi hỏi.
“Mấy cậu này sẽ giúp chúng ta, hãy hoà thuận với nhau cho đến khi xong xuôi nhá.”
“Ê, nãy tới giờ cậu cứ có chuyện là chuyện gì? Công chuyện cần thiết có con gái…”
Tôi cố tìm ra ý định thật của cậu ta, cậu chỉ cười vu vơ.
“Ổn hết mà, đi theo tớ nào…”
Dứt lời, cậu ta nhanh chân đi qua cổng soát vé.
Bọn tôi miễn cưỡng đi theo.
Song có ai đó kéo tôi từ đằng sau.
Hình như là em kế thì phải, ngạc nhiên ghê.
“…. Này. Anh có hỏi mình đi đâu không?”
“Hả, anh không nghe gì hết.”
Tôi không khỏi bất ngờ vì đây là lần đầu em ấy thốt một thứ không phải tiếng chửi rủa.
“Nói vậy mà nghe được. Không biết dẫn tới đâu mà cũng chịu đi theo?”
Em kế thắc mắc khi tôi lạ lùng đáp lại, người đang có cuộc trò chuyện bình thường.
Tôi đặt tay lên trán như một sĩ quan, ẻm thở dài thườn thượt.
“Là sao cơ? Có vẻ khá rắc rối. Tôi về nhà đây…”
“C-chờ cái đã! Anh tin Genpaku có kế hoạch hết! Sabushima, cậu có biết gì không?”
Tôi nhờ Sabu cứu nạn, nhưng cậu chỉ cười nói [Tớ có biết gì đâu] rồi đi tiếp.
Em ấy trưng ra bộ mặt ghê tởm cùng lời nói [Tôi đi về…], tôi phải gồng cơ đít ngăn em ấy rời nhà gà mà ép buộc đi với tôi.
Lúc sau, bọn tôi tới trung tâm thành phố cách ba nhà ga.
Đi qua cổng soát vé hướng tới phố, Genpaku bỏ qua điểm đến là quán karaoke. Tôi rảo bước theo, phía sau là mấy cô gái và sau nữa là Mobu và Sabu.
Tuy nhiên, tôi hơi khó chịu với sự sắp đặt này, theo sau lưng Genpaku đi vào một con hẻm tăm tối.
Thấy vậy, tôi dần đổ mồ hôi.
Tôi đã tin tưởng cậu ta mới dẫn mấy cô gái đến, nhưng chả biết cậu ta đang nghĩ gì nữa…
Có lẽ bị không khí của con hẻm tác động, họ không giấu nổi sự lo lắng.
Song, Genpaku đứng lại và nói [Chúng ta tới rồi!].
Chợt lũ du côn hôm ấy chầm chậm bước ra từ hẻm ở sau.
Các cô gái thấy thế nên cố gắng bỏ chạy, nhưng Sabu và Mobu đã chặn đường thoát.
… Họ tính trước rồi à!?
Tôi run sợ trước sự phản bội của Genpaku.
Âu là vì không ngờ bạn của mình, người mà đã chơi chung với tôi kể từ đầu năm giờ lật mặt như vầy.
“Genpaku! Đùa kiểu gì thế hả, NÀY!”
Tôi kích động hỏi Genpaku, cậu ta đáp [Im!].
Tôi suýt nữa bị áp lực đó đẩy lùi, tôi lùi lại gần hội con gái, em kế và Idol-sama níu vào vai tôi trong khi bạn thuở nhỏ thì núp sau lưng bảo vệ nhỏ gyaru.
Nếu không phải tình huống này, chắc tim tôi đã rung động rồi, tôi cười mỉa mai… ngay thời điểm tệ nhất. Tất nhiên, phải giữ bình tĩnh đã.
Ba thằng du côn cộng với nhà vô địch Boxing và cao thủ Kungfu.
Tôi thì gặp bất lợi về quân số, hôm qua tuy bị một thằng chặn thôi nhưng lần này là bốn. Giờ bảo vệ là bất khả thi.
Chỉ có một điều làm tôi yên tâm. Có vẻ do sợ đợt thuyết giảng của tôi, cô bạn thuở nhỏ không còn đứng trước mặt tôi nữa.
“Ê, đây phải tên mấy người gặp lần trước không?”
Genpaku cất tiếng hỏi tên cầm đầu nhằm xác nhận mặt bọn tôi.
Thằng du côn từ từ tiếp cận tôi kèm giọng cười kinh tởm.
Hắn nhìn thẳng mặt tôi khi đi ngang qua Genpaku.
“Chuẩn rồi. Thằng này là thằng đã đánh tao!”
Nói đoạn, lũ du côn lườm tôi. Dẫu tôi chịu giáp là cà, thì vẫn còn bốn cô gái đằng sau, không thể cứ hành động khinh suất.
“Genpaku! Đồ phản bội!”
“Kukuku, nhớ lại biệt danh của tớ xem…”
Tôi lên tiếng, Genpaku cười khanh khách sau lưng tên cầm đầu.
… Đệt, cậu ta là một kẻ nịnh bợ.