Ngày hôm sau, tôi chết lặng trước tủ đựng giày.
Một lá thư tình rơi ra khi tôi mở tủ. Lần đầu gặp tình huống này nên tôi khá kinh ngạc.
Vãi đạn, cái gì đây! Không lẽ là thư đe doạ!?
Mình đã từng thấy thư tình thật trước đây chưa? Tất nhiên là chưa!... khoan, hình như có.
Có tầm 7 nam sinh đẹp mã và mỹ nhân ở lớp tôi. Tôi lâu lâu có thấy thư tình để trong tủ giày của họ.
… Không không không! Chả lẽ tự nhiên mày được gửi thư chỉ vì mới cắt tóc thôi hả? Làm như dễ ăn lắm không bằng.
Tôi kiểm tra mọi ngóc ngách một số bức và xác nhận rằng đúng là thư tình rồi. Tuy vài cái có thể là hàng giả, nhưng tổng thể thì vẫn là hàng thật.
“Yo, Riku. Buổi sáng tốt lành!”
Khi đang hoang mang cảnh tượng trước mắt. Giọng Genpaku vang lên từ sau. Tôi xoay cổ như con búp bê máy, thì Genpaku khoác vai tôi hỏi [Sao vậy bồ tèo?]
Song, có vẻ đã thấy bức thư tôi cầm trên tay mà cậu ta cười nham nhở.
“Hoan nghênh chú về đội nhá.”
“Về đội là sao cơ?”
Genpaku cười nói khoác vai trong khi tôi còn bối rối vì hành động của cậu ta.
“Có gì đâu. Kiểu gì cũng tới lúc đó mà, nên chú khỏi phải lo! Mà hôm qua đúng thảm hoạ nhỉ.”
“Ừ, nhờ ơn cậu đã cứu tớ. Nhưng sao cậu biết tụi tớ ở đó?”
“À, tại tớ theo dõi hai người á.”
“Cái- ê! Cậu đi theo từ lúc nào hả?”
“Kể từ lúc hai người nghiêm trọng rời trường, cơ? Sẽ thú vị biết bao nếu cậu có mối quan hệ lãng mạn với một trong những mỹ nhân của lớp sao!”
Genpaku bước tới lớp cười khanh khảnh.
“Hử, nói luyên thuyên gì thế? Tớ không có gì với cô ấy hết. Chỉ là bạn thuở nhỏ thôi.”
Tôi lắc đầu hốt hoảng trước lời nói ấy, cậu ta thở dài.
“À thế à? … quan trọng hơn, cậu và mấy gã kia có vụ gì à?”
Biểu cảm hào hứng chợt chuyển nghiêm nghị khi hỏi tôi.
“Thì sau hôm khai giảng, tên cầm đầu trong đám đó cứ làm phiền em kế tớ, nên tớ đã ngăn lại thì hắn tức giận đùng đùng. Tớ cũng lật kèo tẩn chúng nó luôn.”
“Hả? Riku á hả!? Tẩn đám đó?”
Genpaku lộ rõ vẻ kinh ngạc mà mở to mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Chuẩn. Tụi nó chả phải to tát gì, nhưng hôm qua lại kéo băng trả thù.”
“Số quân của tụi nó…”
Không biết cậu ta đang ấn tượng hay khinh bỉ câu chuyện của tôi nữa, cậu tỏ ra khá chua chát.
Hai bọn tôi dừng ở cửa lớp rồi đi vào trong.
“Thôi tí bàn chuyện tiếp nhen?”
“Hm, ừ… được nhưng tại sao?”
“Tí nói.”
Genpaku không khỏi tò mò nhưng tôi không trả lời được, âu vì lỡ có người nghe lén thì chết.
Nếu mấy hành vi bạo lực của tôi bị loan tin, không chỉ tôi gặp rắc rối mà có khi cô bạn thuở nhỏ cũng vậy.
Có vẻ Genpaku thừa hiểu ý tôi nên cậu ta gật đầu đáp [Ok con dê!]
Kiểu người hiểu chuyện như vầy… mình thích đấy!
… Khoan khoan, ý là theo nghĩa lành mạnh nhá? Đừng có mà hiểu nhầm!
Dừng nói chuyện xong, bọn tôi mỗi người về chỗ mình, tôi thì cẩn thận xếp những bức thư bỏ vào cặp.
Tôi nhận thấy tụi cùng lớp đang đưa mắt nhìn tôi, giọng nói vang vảng và cả tá con mắt khắp lớp làm tôi đau đớn.
Tự nhiên ai cũng nhìn mình vậy trời…
“… Chào buổi sáng, Riku.”
Lúc sau, cô bạn thuở nhỏ là một người có liên can đến sự cố hôm qua, bước tới chỗ tôi. Tôi cảm thấy biểu cảm cô hao hao đỏ.
Những lời cô nói còn làm bọn họ ồn hơn. Dĩ nhiên là tại một trong tam đại mỹ nhân đang bắt chuyện thân thiện với thằng hướng nội này rồi.
“Chào buổi sáng.”
Dù là thế, tôi mặc kệ tụi xung quanh chào lại cô. Đáp lại lời chào là bình thường mà?
Tuy nhiên, vỏn vẹn một câu mà mặt cổ đỏ ửng hơn nữa. Genpaku quan sát cười toe toét, có ai đó ngất lịm luôn kìa.
Nhưng có hai nữ sinh xinh đẹp (một người là nhân vật phụ) đang bị tiếng huyên náo nhấn chìm. Khỏi phải nói, đó chính là cô em kế tôi và nhỏ gyaru.
“… Chuyện gì á?”
Nhỏ gyaru cảm nhận sự chấn động trong lớp, đánh tiếng hỏi.
Song bạn thưở nhỏ tôi chào [C-chào buổi sáng, Sora, Risa! Không có gì hết!] với khuôn mặt đỏ bừng cô vẫy tay chạy tới chỗ hai người họ.
Genpaku khoác vai thì thầm khi tôi vô cảm nhìn.
“Làm người nổi tiếng khó quá ha~ Kẻ sát gái!”
“Haiz, xàm nữa ba? Tớ sao mà nổi tiếng được.”
“Thì Miuchi-san kìa, nhìn kiểu gì cũng thấy cô nàng có tình ý rồi, nhể? Tiến tới luôn đi?”
Khó chịu vì nụ cười nhếch mép và tính nhiều chuyện của cậu ta, tôi thở dài.
“Đã nói chỉ là bạn thuở nhỏ thôi mà? Không phải nổi tiếng gì đâu.”
Genpaku chỉ thở dài rồi chỉ vào cặp tôi.
“Thiệt luôn hả~. Nếu không nổi tiếng, thì đây là gì?”
“… Một bức thư đen đủi.”
Tôi trả lời, cậu ta đặt tay lên đầu cúi mặt.
“Không đời nào! Thằng này không phải học sinh cấp 1, chắc chắn là thư tình rồi.”
“Hay là thư giả từ trò chơi trừng phạt chăng?”
Genpaku choáng váng nghe vậy.
“Bỏ đi, chuyện nổi tiếng dẹp qua một bên, đừng có gieo tớ hi vọng chỉ vì mấy bức thư đó.”
Có lẽ đã nghe thấy lời bình luận gay gắt của tôi, cô em kế đang đứng kế bên lườm tôi.
“Sao vậy, Sora? Mặt anh dính gì hả?”
Khi nhận thấy em ấy vẫn đứng đó, tôi đành kêu lên và ẻm hoàn hồn lại.
“Hử, không có gì! Đừng có tự tiện nói chuyện với tôi!”
Em ấy rầy la tôi bằng giọng điệu mọi ngày và quay về chỗ. Sao tôi cứ thấy cách nói nay thiếu độ sắc nhỉ.
Tôi không biết rằng ba người kia đang chăm chú nghe anh em tôi nói chuyện.