… Tôi không ưa loại người cứ cho mình là nhất.
Họ chỉ nghĩ tới bản thân thôi.
Kể cả có làm tổn thương người khác, họ cũng chẳng bận tâm.
Đứa bạn thuở nhỏ trước mặt tôi là kiểu người đó.
Bằng chứng là cuộc hội ngộ giữa bọn tôi bắt đầu bằng mấy lời chửi rủa.
Khi cứu em kế, bạn thuở nhỏ chứng kiến cảnh ấy lại lăng mạ tôi sử dụng bạo lực.
Vì vậy, tôi nên ngừng dính líu đến… cô ta thì hơn, ấy vậy mà cô lại ngồi kế tôi.
Không biết do bướng bỉnh hay ngu ngốc, cô ta chả chịu bỏ chạy khỏi đám du côn đang bao vây mà chắn trước mặt tôi. Trên hết, suýt nữa cô còn bị đánh.
Nhờ ơn nhóm Genpaku mà cô ta mới yên thân thoát khỏi đó, nhưng hẳn đã ảnh hưởng đến cô. Lý do là cô ta đã kiệt sức sau khi đám du côn bỏ đi.
Tuy nhiên, mặt vẫn mỉm cười dửng dưng và bắt đầu kể lể về quá khứ.
Nó không hề bao che cho những hành động đó là đúng đắn. Nếu bất cẩn chút thôi, cô ta có thể bị hành hạ hoặc tệ hơn.
Quả thật may mắn khi nhóm Genpaku đi ngang qua.
Dẫu, có khả năng cao cô sẽ gặp chuyện tương tự sau này. Đó là tại sao tôi cần khuyên ngăn cô ta.
“Khi ai đó gặp nguy hiểm, có những lúc sức mạnh là cần thiết và sẽ có lúc ngôn từ không giải quyết được.”
Nghe xong những lời đấy, cô mở mắt nhìn tôi.
Song lập tức cúi mặt nói [Ừm…] trong khi gật đầu.
“Nếu một người yếu ớt chỉ dùng lời nói để đấu với kẻ có sức mạnh, chắc chắn sẽ bị dẫm đạp ngay. Bất cứ thứ gì cũng vậy. Cãi vã, ẩu đả hay trong tiểu thuyết…”
Khi tôi đề cập đến tiểu thuyết, cô nhìn tôi song liền cúi đầu.
Có gì lạ đâu. Đối với cô, tôi vừa là bạn thuở nhỏ vừa là người tác giả cô mến mộ. Tôi không cho là cô ta biết điều đó, nhưng cô đã bác bỏ hành động của tôi một lần.
Không còn nghi ngờ nữa, chuyện này chính thức tạo ra khoảng cách giữa tôi và bạn thuở nhỏ. Cho nên tôi luôn tránh mặt cô ta đến hiện tại. Nhưng tôi buộc phải nói với cương vị là bạn thuở nhỏ.
“Ngôn từ thường bất lực. Đến cả những người yếu đuối chỉ biết bày tỏ qua lời nói cũng chẳng động đến người khác nổi. Tớ chỉ xem một người không quan hệ gì với tớ là lảm nhảm phiền phức.”
“Cái đó…”
“Cậu không thể nói “không” nhỉ? Sự thật là chúng ta được đám Genpaku cứu, giả dụ họ không ở đây thì tớ chẳng thể bảo vệ cậu nổi. Thêm nữa, có khả năng cậu sẽ lại gặp tình huống nguy hiểm kiểu này từ giờ về sau.”
Cô cắn môi nghe tôi nghiêm túc cảnh cáo và phủ nhận thứ công lý của cô.
“Tớ không nói điều tớ làm là đúng. Nhưng, còn tuỳ vào thời điểm hoàn cảnh, sẽ có lúc phải chiến đấu hoặc bỏ chạy. Những lúc như vậy cậu không nên đối chất đối phương mà không thèm lắng nghe họ, và phủ nhận việc cậu cho là sai. Đó là rất liều lĩnh.”
“…”
Cô lộ rõ vẻ phức tạp trên mặt.
Liệu lời tôi nói có thay đổi cô ta được không, tôi cũng chả trông chờ làm gì.
Dẫu vậy, kể từ nay tôi không muốn cô liều lĩnh thêm, nên tôi mới nói như một người bạn thuở nhỏ.
“Nếu cậu không có sức mạnh thì hãy suy nghĩ mình có thể làm gì trước khi đối mặt. Bởi lẽ, nó sẽ trở thành chính sức mạnh bảo vệ chúng ta. Ít nhất đó là điều tớ tin vào.”
Nói đoạn, cô thốt [Hể?] và nhìn tôi.
“Chắc cậu biết sẵn rằng ngày xưa tớ rất yếu đuối. Và phải để cậu bảo vệ tớ, Asu à… Tuy nhiên, sau khi ba mất thì tớ đã biết bản thân cần bảo vệ cái gì, tớ học hỏi từ điểm yếu của mình. Rồi tớ cũng đã mạnh mẽ và học Karate.”
“Ừ.”
“Tiểu thuyết cũng vậy. Thi thoảng sẽ có những bình luận tiêu cực hay vô tâm ập vào tớ. Tớ từng bị chỉ trích gay gắt, chẳng hạn như “mới học cấp 2 thì đừng có bày đặt làm nhà văn”, “nhà văn gà mờ”. Cậu hẳn cũng thấy mấy bình luận kiểu vậy nhỉ, Asu?”
“Phải…”
“Tớ đã rất sốc và bị trầm cảm. Vậy nên tớ dự liệu tạo nên một câu chuyện để không thua đám người ấy, và đã đạt được thành quả. Hiển nhiên vẫn còn vài người trù dập, nhưng dù vậy tớ không muốn thua cuộc.”
“Rikkun.”
Cô lắng nghe tôi kể với đôi mắt đỏ hoe.
“Trong trường hợp đó, tớ muốn cậu hãy nghĩ xem cậu muốn bảo vệ điều gì mà không làm tổn thương chính cậu hay người khác. Vì đó mới là sức mạnh của cậu…”
Tôi nói về chủ nghĩa duy tâm đầy mơ hồ.
Tôi biết những gì cô làm chỉ là lý tưởng của bản thân, kể cả việc tôi chả phải vẻ vang. Bạn sẽ không biết mình có thể làm gì cho đến hiện tại.
Thế nhưng, nếu bạn có khả năng thích nghi một vài huống. Chắc chắn không có vấn đề nào là khó.
“… Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ nghĩ về nó.”
Trưng khuôn mặt như sắp khóc, bạn thuở nhỏ chấp nhận những lời tôi nói. Nhìn biểu cảm của cô khiến tôi nhớ lại.
“À này, tớ quên nhắc chuyện tự nhiên bị cậu cắt tóc, đó cũng là một kiểu bạo lực ha?”
“Hể!?”
Dáng vẻ giàn giụa nước mắt thay đổi thành chết lặng khi nghe vậy.
“Đừng có [Hể!?] ở đây. Nếu tớ không ưa thì đã là bạo hành rồi, và đừng tự ý làm mà không có sự cho phép của chính chủ. Cả căn phòng sặc mùi bạo lực.”
“Ý là, tớ cam đoan khi cắt xong cậu sẽ rất ngầu, nên tớ mới cắt mà? Thực ra cậu đã nổi tiếng hơn luôn kìa!”
“Tớ sợ nhìn vào mắt người ta lắm. Mặt khác, tớ dặn là không bắt chuyện cơ mà…”
Khá là hài khi bạn thuở nhỏ tôi bấn loạn lựa lời nói, tôi trêu chọc cô vì phản ứng thái quá.
Biểu cảm cô trở nên nghiêm túc xin lỗi [Tớ xin lỗi…]
Thấy vậy, máu nhây của tôi đạt cực hạn.
“Tớ chả ưa mấy người ích kỷ thế đâu~. Thẳng ra là ghét cực.”
Tôi cố ý nói ra thì vẻ mặt cổ liền chuyển vô vọng, cô cúi thấp đầu.
Nhìn tình trạng suy sụp ấy, tôi cuộn nắm đấm trước mặt bạn thuở nhỏ búng trán cô.
Cô thì bị sốc vì bị búng mà hét [Ây daa~!] trong khi xoa trán.
“Tự nhiên làm gì vậy hả!”
Xoa xoa vầng trán đỏ ửng, cô tràn ngập ác cảm nhìn tôi.
“Hahaha, đó là trả thù cho mái tóc nhá.”
Tôi đặt tay lên đầu cô.
Bất ngờ trước biểu hiện của tôi, cô ấy lắc vai nói [Mồ…] và chằm chằm nhìn tôi bĩu môi.
Có lẽ chỉ là hình phạt vu vơ… ý nghĩa rằng tôi đang lập thoả thuận với cổ. Mà, cô gái này đã giúp tôi nhiều hồi nhỏ. Nên tôi mới bắt đầu một tình bạn mới từ đầu.
Rốt cuộc, tôi là thằng đàn ông có thể chấp hết mọi lời chửi rủa mà.
Nghĩ ngợi vậy, tôi bỏ tay khỏi đầu cái người đang liếc tôi, tôi chợt nhớ ra mối lo ngại khác và tìm cách đối phó nó.[note51661]