Có vài lý do, tôi đang bị hội con gái vây quanh.
Idol-sama thì đứng gần cửa ra vào, nhỏ gyaru thì ngồi trên giường tôi, còn đứa bạn thuở nhỏ thì ngồi phía trước tôi.
Hẳn ai cũng gọi đây là harem nhỉ. Nhưng với tôi, chắc chắn là dẹp. Địa ngục trần gian thì đúng hơn.
Rốt cuộc, toàn bộ đám con gái căm ghét tôi đã tụ họp ở đây! Không biết có tên nào thấy thích thú trước cái tình huống chả biết khi nào bị hành quyết... tôi không nghĩ vậy đâu.
Thực ra, tóc tôi mới là thứ sắp bị xử tử lúc này.
Tôi sợ hãi nhìn đứa bạn thuở nhỏ.
Mặt cô ta tuy vui vẻ nhưng trông khá khó chịu.
"... Ờm, Miuchi-san? Cậu định cắt thật đấy à?"
Lo lắng khôn xiết, tôi hỏi cô ta liệu cổ tính ban hình phạt thật ư, cô đáp [Chuẩn!] cùng nụ cười trên mặt.
Cô cười tươi lộ rõ nét ngây thơ trên khuôn mặt. Nụ cười trong sáng đó sẽ làm lũ đực bình thường đổ ngay tức khắc.
Xui thay, tôi thì khác!
Cô ta ghét tôi là rõ, làm sao có chuyện tôi thích cô ta được.
"Cậu biết không, tớ có ước mơ làm thợ cắt tóc đó!"
Lúc tôi đang thầm rủa cô ta, cô bắt đầu nói chuyện tương lai.
... Ai mướn kể chuyện sau này chi vậy má!
Tôi không có nhu cầu nghe truyện cổ tích từ cô ta, nên tôi lắng nghe mà đơ toàn tập, nhỏ gyaru thì ngồi trên giường nhìn tôi hoài.
"Hee~, ra Asu ước mơ kiểu thế á."
"Ehehe. Tớ rất thích tạo và cắt tóc cho anh mình, nên tớ muốn làm công việc này."
Chứng kiến bạn thuở nhỏ bẽn lẽn cười, tôi tiếc thương cho anh trai cô ta.
Tuy nhiên, bản thân tôi cũng chả khác gì.
Từ bây giờ, tôi sẽ là một trong những tên bị phán xử.
"Này, Kaizei-kun. Sao cậu nuôi tóc dài ghê vậy?"
Cô ta hỏi trong khi chạm vào tóc tôi.
Đang bối rối vì bị đứa bạn thuở nhỏ sờ tóc, tôi liếc qua Idol-sama chả hiểu sao lại có vẻ cáu kỉnh.
Dù tò mò biểu cảm đó, tôi trả lời câu hỏi.
"... Nhà tôi ngày xưa rất nghèo, nên tôi không cắt tóc để tiết kiệm."
... Xạo hết. Chỉ là cái cớ tôi đưa ra.
Sự thật là, tôi tự ti ngoại hình của mình và sợ nhìn vào mắt người khác.
Lòng tôi giằng xé khi phải nói dối.
"Fuun. Quan trọng hơn, Sora lâu quá đấy."
Đứa bạn thuở nhỏ nãy giờ nghe tôi nói, lo lắng em kế tôi sao vẫn chưa quay lại.
"... Mà, chúng ta vừa có buổi trò chuyện tuyệt nhỉ? Đúng không!"
Tôi phớt lờ cô ta, dẫu chỉ đang tự làm mình tổn thương không cần thiết, tôi ném cái nhìn oán hận vì cô ta chẳng để tâm đến quá khứ của tôi.
Như bỏ lơ ánh mắt của tôi, cô bỏ tay khỏi đầu tôi và đi vòng vòng kệ sách, hẳn là vì có hứng thú.
Sau đó, cô ta nhận ra vài thứ.
Đó là cuốn tiểu thuyết tôi sáng tác.
"Ồ, cậu cũng đọc bộ này hả, Kaizei-kun! [Ngày mưa đó, tôi đã sa vào lưới tình của cậu]"
"Ờ ừ..."
Là tác giả thì dĩ nhiên phải có rồi.
"Gu tốt nha~, [Mưa lưới tình]! Tớ là fan cuồng của tác giả đó! Người ấy~..."
Đứa bạn thuở nhỏ mắt sáng lải nhải về vị tác giả, phiền vãi.
"À, rồi rồi. Cảm ơn vì đã đến buổi ký tặng lần trước nhá."
Tôi ngan nhiên ngắt lời cô ta.
... Tuy nhiên.
"Hở, cậu cảm ơn làm gì? Hơn nữa, sao cậu biết tớ đã tới buổi ký sách?"
Bạn thuở nhỏ tôi được một tên chả là cái đinh gì cảm ơn (cô nghĩ vậy), và tên đó còn biết cô đã dự buổi ký tặng, cô ta nghi ngờ là phải.
... Bỏ bu rồi.
Tôi tái mặt trước lời mình nói.
"K-không, hôm đó, lúc tôi đang đến trường... vô tình tôi nghe cậu và Reizei-san nói chuyện. Cũng tại Miuchi-san nói to quá còn gì... nhỉ, Reizei-san?"
Tôi cầu cứu Idol-sama hi vọng cô ấy sẽ giúp tôi, nhưng cô chỉ nói [Hể?] rồi mặt mày đỏ ửng.
"... Ủa cậu ấy! Sao cậu bất động luôn vậy hả!? Hôm nay cậu lại không đáng tin cậy chứ, bạn thân mến?"
Tôi ném câu tsukkomi bằng cả tấm lòng tới phản ứng của Idol-sama.
"Rồi đó, giờ xem chúng ta đang nói về gì hả!"
Đứa bạn thuở nhỏ đột nhiên tiến lại gần tôi.
... G-gần quá!
Tôi đảo mắt vì sai lầm của mình và cả cô ta quá gần tôi nữa.
Tôi không hay biết Idol-sama, người quan sát tình hình nãy giờ gắt gỏng thốt lên [Hể?] khi tôi trả lời đứa bạn thuở nhỏ.
"Đ-đó. Cậu đang kể tác giả ấy ngầu ra sao, tốt bụng như nào, và là trai tân vì chưa có mống bạn gái..."
"Hể?"
"Hm?"
Âm thanh hoang mang của Idol-sama cùng giọng giận dữ của bạn thuở nhỏ đồng loạt vang lên.
"Tớ đã kể nhiều vậy đâu? Ngay từ đầu, tại sao cậu biết tình trường của Sensei hả?"
Ánh mắt đáng sợ của cô ta dồn tôi vào một góc. Chắc chắn cô ta có nói thế đâu.
"T-thì, tôi cũng ở đó nữa mà..."
"Làm gì có! Tớ đã tham dự bằng chính mắt mình, nên tớ nhớ rất rõ!"
... Đúng là đứa con gái sắc bén! Nhìn đâu đúng đó!
Đầu tôi đau như búa bổ, chợt tiếng mở cửa vang lên.
"Asuka-chan, tớ đem đến như cậu kêu đây..."
Em kế ơi! Em kế tôi vào phòng trên tay cầm cây kéo, một tờ báo và túi rác.
"À phải. Cảm ơn nha, Sora-chan."
... Thoát nạn rồi.
Đứa em kế thường thì như quỷ dữ giờ lại giống thiên thần hơn! Em ấy đúng là thiên thần đã cứu rỗi tôi khỏi con quỷ bạn thuở nhỏ.
Dẫu, cô ta vẫn liếc tôi đáp [Tớ sẽ nghe trình bày sau!]. Song cưỡng ép tôi ngồi xuống.
Nhỏ gyaru, người xem cuộc thẩm vấn của bọn tôi với vẻ chán chường, có lẽ vì chán mà cô ta im lặng mò đến máy tính tôi.
Sau đó, cô ta nhìn chằm chằm màn hình đã mở sẵn và lẩm bẩm [Không thể...!?]. Lúc ấy, tôi chẳng hề nhận ra.