Ehem~ Trận so tài bowling của cánh đàn ông đã kết thúc, sau khi tạm biệt Genpaku, tôi về thẳng nhà.
Bước tới nhà, thấy em kế đã về làm tâm trạng tôi não nề, vì không thể sống một mình nên tôi buộc phải về đây.
Tôi thở dài đi tới, mở cửa chính và cởi giày ra.
Song, tôi nghe tiếng nước chảy từ bồn rửa tay, nên tôi ra đó xem thử phải em kế mình không, chắc em ấy vừa rửa tay xong, em kế bước ra ngoài... ai vậy trời.
Khuôn mặt đó không phải của em ấy.
Đích thị là Izumo Risa, nhỏ gyaru kiêm kẻ thù của tôi.
... Tại sao cô ta lại ở đây!?
Cuộc đánh úp bất ngờ tại nhà của kẻ thù không đội trời chung khiến tôi như nổ não, mắt bọn tôi chạm nhau.
Tuy nhiên, không có lời chửi rủa nào thốt ra từ mồm cô như mọi ngày.
Trong khi lo sốt vó đợi câu chửi ập vào, tôi thắc mắc nhỏ gyaru này vừa làm gì mà tự nhiên lại bối rối thế.
"Xin lỗi vì làm phiền ạ!"
Tưởng ánh nhìn sắc bén của cô ta trưng ra cùng tiếng chửi, vậy mà thứ phát ra là lời chào hỏi.
Thấy cô ta hành xử vậy, nỗi lo âu của tôi biến mất, tôi nói [... Đ-đừng bận tâm] và chạy lên lầu 2 về phòng.
Vào phòng, tôi đặt cặp xuống và an tọa trên ghế, nghĩ ngợi lý do Izumo Risa lại ở nhà tôi.
Khá chắc tôi đã chứng kiến cô ta thân thiết với em kế tại lớp, có lẽ cả hai là bạn bè.
Ấy thế, việc đứa em kế mời bạn về nhà là tôi không ngờ. Do em ấy đâu có thích nổi bật nơi công cộng.
Nhưng dẫn một gyaru sang nhà thì...
Không biết nguyên nhân gì đã khiến em ấy làm vậy.
Đau đầu vì tính cách quay xe cực nhanh, tôi chuyển hướng qua câu hỏi khác.
Phải rồi, tại sao nhỏ gyaru thù địch lại thấy mình mà không chửi câu nào.
Hơn nữa, ảo ma cái là cô ta còn chào tôi.
Tôi suy tư lúc lâu về nguyên do cô ả gyaru đó lật mật như bánh tráng. Cuối cùng, tôi không nghĩ được gì và vo đầu quay lại tóc cũ.
... Quả thật, mình không chịu nổi kiểu tóc này.
Nghĩ vậy, tôi bật máy tính lên.
Sau khi màn hình đã sáng, tôi đợi nó khởi động hoàn toàn, rồi nhấn chuột vào biểu tượng Guardian Fantasy.
Lắng nghe nhạc nền hành tráng như thường, tôi ấn vào nút đăng nhập... bỗng tôi nghe tiếng vài bước chân từ hành lang.
... Họ về rồi à? Có bao nhiêu người tới đây hả trời? Giây phút tôi sựt nghĩ, cánh cửa phát ra tiếng cót két.
Đang tưởng hiếm hoi làm sao khi đứa em kế qua phòng tôi... lúc định giả ngu không biết, chiếc cửa mở ra mạnh bạo.
"Ôi, đúng thiệt ~ Kaizei kìa!"
Bạn thuở nhỏ tôi nói.
"... Không tui chứ ai~ mà khoan, tôi sẽ kiện cậu vì xâm nhập bất hợp pháp đấy!"
Trấn tĩnh bản thân, tôi liếc đứa bạn thuở nhỏ vừa đá tung cửa kia.
Đằng sau là cô em kế đang bối rối của tôi, cô idol đã chỉ đạo mở cửa, và nhỏ gyaru có ánh nhìn ghê tởm khi thấy tôi.
"Sorachi, đây là anh kế của cậu đó hả? Nhìn sao cũng thấy, cậu ta là tên u ám..."
"Yea, anh ta đúng vậy đấy... Tuy gọi là anh em kế, nhưng anh ta vẫn là người lạ thôi."
Đứa em kế và nhỏ gyaru ghét tôi sẵn, nhục mạ tôi bằng lời lẽ.
Phía sau, cô nàng idol nhìn tôi với hai mắt mở to bụm miệng lại. Má cô có hơi đỏ, e là tôi tưởng tượng ấy mà.
"... Vầy là sao?"
"À, tớ nghe nói Sora có anh trai nên tới xem là kiểu người gì thôi."
Tôi hỏi bọn họ muốn gì, bạn thuở nhỏ đáp lại.
"... Đợi đã, cậu biết tôi không phải cái hàng tiết mục mà?"
Dù rất muốn buông câu trách mắng, tôi chỉ nhìn bọn họ.
"Nếu mấy người không có việc gì thì đi giùm cho , tôi muốn chơi game bây giờ..."
Tôi nói vậy rồi quay về bàn ngồi, nhỏ gyaru phản ứng co giật.
"Đâu được nè. Bởi vì tớ có vài chuyện muốn xác minh với cậu, Kaizei!"
Khi cô ta nói xong, cô lẳng lặng đi vào phòng tôi.
"Ê đợi!"
Vừa định bật giọng kêu, thì bạn thuở nhỏ tôi đã đứng trước mặt và đột nhiên chạm vào tóc tôi.
"Từ từ, Miuchi-san!"
Không hiểu sao, cô ta đang vuốt tóc lộ đôi mắt của tôi, ngó lơ Idol-sama đang lớn tiếng kia.
"... Gần quá!"
Mặt tôi đỏ ửng khi ở khoảng cách này, cô ta thì cười khúc khích khi tôi để cô làm theo ý mình.
"Hee, khuôn mặt cậu cũng được đó, Kaizei."
Dứt lời, cô ta áp sát tôi kèm bộ mặt dửng dưng. Và khi nhìn rõ khuôn mặt tôi, cô ta chuyển sang ngạc nhiên.
"Ugh, một tên u ám có cả kiểu mặt này à! Trả lại sự hưng phấn lúc nãy đây~"
Song, cô ta luyên thuyên đủ điều.
"Không, chả biết gì hết! Mấy người, ra khỏi đây mau!"
Thấy tôi nổi nóng mà đứa bạn thuở nhỏ chỉ cười toe toét, chả thèm để ý cô nàng Idol đang giận dữ.
"Trời trời, Kaizei. Sao cậu nuôi tóc vầy làm chi? Giá như chịu chăm sóc kỹ, thì có thể nổi tiếng xíu rồi?"
"Mắc mớ gì đến tôi? Tôi đang tiết kiệm tiền từ việc cắt tóc!"
Tôi cố bào chữa khỏi những lời đó nhằm che giấu nỗi nhút nhát của mình.
"Eh, mặc dù Sora-chan chăm kỹ lắm mà?"
Nói xong, cô ta nảy ra ý gì và gọi em kế lại.
"Sora, cậu có kéo cắt tóc không? Cho tớ mượn tí..."
"... Eh, ừ thì có, nhưng cậu mượn làm gì?"
Em ấy đáp lại, bạn thuở nhỏ cởi kính tôi ra và chải tóc cho tôi bằng chiếc lược cô đang cầm.
"Tớ định cắt tóc cho tên này."
Cô ta lui về sau tôi, trong tay cầm cây lược nói.
Tôi nheo mắt nhìn sang cô em kế trước mặt tôi.
Đứa em kế nãy thấy mặt tôi, lộ vẻ bất ngờ, rồi em ấy đi lùi một bước dựa lưng vào tường.
Khoảnh khắc ấy, chiếc hộp Pandora đã được mở.