“Đang mang thai, không cho phép làm loạn.” Giang Dĩ Hẳng đẩy hai cái móng vuốt đang bám trên cổ ra.
Cam Điềm chu môi, “Em không có làm loạn, em đây là muốn tốt cho anh.”
Giang Dĩ Hằng: “…” anh nghi ngờ lườm cô, không biết đồ ngu ngốc này đang định giở trò con bò gì nữa.
“Em thấy anh nhịn khổ cực như vậy, em đau lòng không chịu được. Nên Giang Dĩ Hằng, anh muốn em giúp anh thế nào đều được hết!”
Đôi mắt nai không biết sợ của Cam Điềm như đang toả sáng, đầu thì kiên quyết gật gật.
Cực kỳ thuần thục, cô lột luôn chiếc váy vịt vàng trên người mình ra, cơ thể trắng mềm phơi bày, cắp vú non mịn thoải mái lắc lư, hạt anh đào màu hồng đỏ như dính mật trên đỉnh núi như đang phấn kích rung rinh trong không khí.
Cô đem vú mình áp sát vào lồng ngực kiên cố của người đàn ông, hai cánh tay như dây leo quấn quanh bờ eo rắn chắc, đôi mắt như làn thu thuỷ long lanh nhìn anh như thể sắp trào ra từng giọt nước trong suốt.
“A, cứng quá.” Cô mềm mại kêu lên, hiển nhiên đã cảm giác được vật nóng bỏng to cực đại dưới eo anh, nó còn đang cứng rắn chọc vào bụng nhỏ của cô.Cô tháo thắt lưng hộ anh, vật to lớn kia hoàn toàn được phóng thích, trong nháy mắt như rồng xuyên mây, khí thế thật hào hùng.
dương v*t màu hồng phấn, mạch máu xanh quấn quanh cán to dài, quy đầu mượt mà vểnh lên.
Độ cong vừa vặn, nhưng mỗi lần đều có thể chọc đến điểm G khiến cô sướng đến mức dục tiên dục tử.
Cơ thể bọn họ hòa hợp cứ như trời xanh ban tặng cho nhau.
Cô vươn đầu lưỡi, linh hoạt cuốn lấy giọt chất nhầy trong suốt đang nhún nhẩy trên quy đầu, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, hầu kết gợi cảm không khống chế nổi mà lăn lộn loạn cả lên.
“Đừng nghịch ngợm.” Thanh âm cực kỳ trầm khàn, như thể đang cố sức nhẫn nhịn điều gì.
Cam Điềm không thèm để ý, cứ liếm thêm mấy lần, sau đó tham lam bỏ côn th*t vào trong miệng mình, gò má dùng sức rồi nhẹ nhàng mút mát.
Tiếng hô hấp của người đàn ông càng thêm nặng nề, bàn tay to lớn vuốt ve vành tai non mịn đỏ như nhỏ máu, khoái cảm như dòng điện gần như bao phủ hoàn toàn cơ thể anh.
“Cho anh làm tình bằng vú được không?”
Khoé miệng cô trào ra một ít nước bọt trong suốt, cô ngước đôi mắt ngập nước xinh xắn nhìn anh, cực kỳ dâm đãng.
Người đàn ông đứng thẳng bên giường, Cam Điềm hai tay ép bộ ngực sữa lại tạo thành thung lũng, rồi cẩn thận từng ly từng tí kẹp chặt đại dương v*t đang nóng hổi sục sôi.
” Vú lăng lơ kẹp thật chặt”
Giang Dĩ Hằng than thở, thẳng lưng chậm rãi làm tình với bầu vú của cô.
Ngực sữa mây mẩy tròn trịa đè vào quy đầu mẫn cảm, người phụ nữ bị anh làm sướng đến mức cứ liên mồm kêu gào ê a, hai má đỏ ửng, dụ dỗ khiến anh như mất cả lý trí cứ điên cuồng cắm rút.
Chỉ là làm tình bằng ngực sữa mà anh cũng có thể lên đỉnh, Giang Dĩ Hằng cảm thấy mình không thể cứu nổi rồi, hoặc do đồ đần nào đó quả nhiên là thiên ma tinh của anh.
“…Không thoải mái?”
Dù đang chìm sâu trong khoái cảm tình dục, nhưng chỉ cần thấy Cam Điềm nhíu nhẹ mày, Giang Dĩ Hằng lập tức dừng mọi động tác, cứ để côn th*t trần trụi ở đó, sốt ruột hỏi cô.
“Hu hu.”
Bả vai Cam Điềm run rẩy khóc thành tiếng, oan ức nói: “Giang Dĩ Hằng, cái tên cầm thú này.”
“Ngoan, là do vừa rồi chồng dùng sức quá, làm bị thương Điềm Điềm.” Anh tỉnh táo lại, khuôn mặt băng giá vạn năm kia hiện lên vẻ lo lắng rõ rệt:” Đau nhức chỗ nào, có muốn đi bệnh viện khám không? Đừng khóc, là do anh cầm thú.”
Cam Điềm dùng mu bàn tay lau khoé mắt phiếm hồng, ngửa đầu cất cao giọng chất vấn, “Giang Dĩ Hằng, đồ khốn nạn. Em mang thai còn phải hầu hạ anh thế nhưng anh thì sao? Bên dưới của em ngứa vô cùng, anh lại không chịu làm cái gì. Đồ quỷ hẹp hòi! Chỉ biết mình thoải mái! Hu hu hu…”
Giang Dĩ Hằng:”…”
Bây giờ thì anh đã biết vở kịch nhỏ này chính là cái bẫy.