Edit & Beta : Đòe
Nhưng anh ta không bao giờ nghĩ rằng người đứng sau việc mua lại công ty của anh lại là Hạ Xuyên.
Đối phương thực sự là người phụ trách của công ty Tân Cảnh, và trở thành ông chủ của anh.
Hơn nữa, làm sao Hạ Xuyên biết được tung tích của anh ta? Chỉ có một lời giải thích, đó là mấy ngày nay đối phương đã phái người đi theo dõi anh ta, chờ Hạ Sơ Ngạn bước vào tròng.
Phản ứng Hạ Sơ Ngạn rất nhanh, anh còn chưa bước hẳn vào phòng làm việc, đối phương chỉ cách anh ba mét, đang định đóng cửa lại, quay đầu bỏ đi, Hạ Xuyên cũng không nóng nảy, giọng trầm thấp nói, "Chú cảm thấy mình có thể trốn thoát được sao ?"
Hạ Sơ Ngạn sửng sốt.
Hợp đồng bọn họ ký kết trong vòng hai năm không được phép từ chức nếu không có ủy quyền, nếu không sẽ phải đối mặt với tiền bồi thường thiệt hại cao, trước kia Hạ Sơ Ngạn không quan tâm đến tiền bạc, nhưng ngày hôm qua anh mới vừa trả tiền mua nhà xong, không trả nổi số tiền nợ này.
Hạ Sơ Ngạn vẫn nắm chặt nắm cửa, thậm chí còn không chú ý tới người kia đang đến gần mình.
Người này cũng chỉ mới - tuổi, là tầm tuổi mà những người khác còn đang phát sầu vì tìm việc, phần lớn đều xuất phát từ tầng dưới đáy công ty mà vươn lên, nhưng người này chỉ trong một thời gian ngắn ngủ, đã có thể thâu tóm toàn bộ tài sản của anh ta.
Hạ Sơ Ngạn ngay từ đầu thậm chí còn có chút không tin, Hạ Xuyên sẽ đối xử với mình như vậy, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn biểu đạt sự quan tâm lo lắng đối với anh ta, ấy thế mà mình thì cứ nghĩ không muốn để hắn phải lo lắng quá nhiều, giấu nhẹm chuyện đi.
Nghĩ đến lúc trước, người kia lại coi mình như một kẻ ngốc từng bước lừa anh ta tiến sâu vào vòng xoáy.
Ngón tay đối phương mang theo hơi lạnh lẽo, chạm nhẹ lên khuôn mặt anh ánh mắt dìu dàng nhu hòa như nhìn người yêu, mái tóc mềm mại cọ cọ lên cổ Hạ Sơ Ngạn.
"..." Hạ Sơ Ngạn đột nhiên hít ngược một ngụm khí lạnh, hắn vừa cắn vừa mút làn da anh, cơn đau đớn truyền đến khiến anh ta muốn đẩy đối phương ra.
Hạ Xuyên vòng tay ôm lấy eo anh, Hạ Sơ Ngạn có chút hoảng loạn nói, "Cậu muốn làm gì?"
Rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng giờ phút này hỏi ra lại có một ý vị khó miêu tả nổi nào đó.
Hạ Xuyên nhớ rõ mùi hương trên người Hạ Sơ Ngạn, tuyệt đối không phải giống như bây giờ, nếu không phải hắn gọi giật người này tới, không biết giờ phút này anh đang làm gì với ả đàn bà kia? Rõ ràng trời đã sắp tối, lại còn ra ngoài hẹn hò với người khác, nghĩ như vậy, động tác của Hạ Xuyên càng không hề thương hương tiếc ngọc.
"Tôi đã sớm cảnh cáo, người được quyền thể chạm vào chú chỉ có mình tôi thôi, tại sao còn đi hẹn hò với con đàn bà khác?" vẻ mặt Hạ Xuyên càng thêm thâm trầm.
Nghe đến đây, Hạ Sơ Ngạn càng cảm thấy vô lý, sao có thể suốt ngày ở bên nhau như vậy được, hơn nữa hôm nay cũng không phải đi hẹn hò với phụ nữ, mà chỉ là gặp mặt bình thường, hơn thế nữa bây giờ không cần giải thích nhiều lời với người trước mắt này.
Hạ Sơ Ngạn tận lực ổn định tinh thần, "Ở với ai, là chuyện riêng của tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phải thông báo trước với cậu."
"Chuyện riêng ?" Hạ Xuyên hỏi lại.
Anh thật sự không muốn có quá nhiều vướng bận với người này, chỉ nghĩ đó cùng lắm là một bóng ma hơn mười năm, chưa từng quen biết, giọng nói của Hạ Sơ Ngạn có chút yếu ớt và mỏng manh, "...Tôi không biết mình đã đắc tội cậu ở chỗ nào, bao năm qua tôi tự nhận thấy rằng tôi đối xử với cậu không hề tệ bạc, cậu đã sớm tốt nghiệp, không cần phải dựa dẫm vào tôi nữa, hiện tại thực lực cũng hơn hẳn tôi một bậc, tôi tự nhận mình quá ngu dốt.... Đến tuổi này rồi vẫn không biết nhìn người, phàm là chuyện thì mỗi người phải lưu lại một con đường sống... Công ty đã bị cậu thu mua, ai tới quản lý cũng như nhau cả thôi, nếu cậu thích đồng tính, vậy cũng nên tìm ai tài giỏi xuất chúng hơn tôi."
Hạ Sơ Ngạn thật sự rất mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, anh ta đã trải qua quá nhiều chuyện, đầu tiên là bị người phụ nữ sắp đính hôn lạnh nhạt đòi chia tay, về sau công ty gặp phải vấn đề lớn, sau đó nữa… người ngày đêm cùng anh sống chung hơn mười năm, quay lại cắn người anh ta mình đầy thương tích.
Dù cho có phải trải qua chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải mất một thời gian dài để bình ổn lại, nhưng anh ta còn không có cơ hội kịp thở phào, tin dữ cứ nối tiếp nhau tới.
"Vậy có phải chú cảm thấy ở bên ả đàn bà kia sẽ tốt hơn đúng không?" Hạ Xuyên hỏi.
"..." cho đến bây giờ Hạ Sơ Ngạn càng không thể hiểu nổi cách lý giải của người này, những lời anh ta nói vừa rồi, không có nửa chữ nào nhắc đến người phụ nữ kia.
Hạ Sơ Ngạn nói, "Kết hôn sinh con, đều là nhân chi thường tình."
Nhân chi thường tình : chuyện thường tình là lẽ đương nhiên.
Hạ Xuyên cười.
Hay cho cái gọi là nhân chi thường tình.
Hắn ấn chặt người kia lên cánh cửa, hơi thở nóng rực khiến anh không thể động đậy, trước mặt hắn thì ra vẻ đạo mạo nói mấy lời này, nhưng sau lưng không biết đã làm những chuyện bẩn thỉu gì rồi. Ngón tay Hạ Xuyên nâng cằm người kia lên, có chút mơ hồ, không muốn bị đối phương ghẻ lạnh mình, chỉ muốn làm cho khắp toàn thân người này từ trong ra ngoài đều bao phủ bởi hơi thở của mình.
"Đan Xuyên" Hạ Sơ Ngạn không biết lấy sức lực ở đâu, đẩy hắn lùi ra sau mấy bước.
Hiện giờ, đối phương là đang muốn phủi bỏ hết quan hệ với hắn, ngay cả họ cũng gọi là họ cũ.
Hạ Sơ Ngạn hung hăng chà chà miệng mình, dường như đang rất ghét bỏ hắn, nhưng khi ở cùng với con đàn bà khác, Hạ Sơ Ngạn chưa bao giờ đẩy đối phương ra.
Miệng rõ ràng luôn gọi Đan Đình, nhưng lại ở bên ngoài lêu lổng, thậm chí trên cổ áo còn lưu lại dấu son môi, người cũng nồng nặc mùi nước hoa của phụ nữ.
"Làm loạn đủ chưa?" Hạ Sơ Ngạn hỏi hắn.
Giọng Hạ Xuyên cực kỳ trầm thấp, đối phương cũng là một người đàn ông trưởng thành, muốn đối phó phải tốn không ít sức lực, Hạ Xuyên kéo lỏng caravat, giống như lần trước, trói chặt hai tay người kia lại.
Hạ Sơ Ngạn đột nhiên mệt mỏi mở miệng hỏi, "Cậu bảo trợ lý gọi kêu tôi tới đây, chính là vì muốn làm loại chuyện này?"
Từ lần đầu tiên bị bỏ thuốc, cứ cách vài ngày, Hạ Sơ Ngạn sẽ cảm thấy có người khác vào phòng mình, nhưng anh lại không có chứng cứ.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Hạ Xuyên cảm thấy nôn nao, từ lúc bắt đầu, hắn đối với Hạ Sơ Ngạn là không cảm lòng muốn trả thù.
Hắn cởϊ áσ sơmi của người kia ra, sau đó chặn lại cánh môi kia, vậy nên đối phương sẽ không có cơ hội nói mấy lời hắn không muốn nghe.
Mùi hương phụ nữ còn chưa tan hết, chiếc lưỡi trơn trượt liếʍ ɭáρ làn da anh, Hạ Sơ Ngạn nằm trên chính chiếc bàn anh làm việc hàng ngày, bên cạnh để một chồng công văn, sẽ có rất nhiều nhân viên đi vào đưa cho anh ta những tài liệu quan trọng cần kiểm tra phê duyệt, nhưng vào lúc này, anh ta lại đang nằm trên đó bày ra dáng vẻ hết sức dâm dãng. Hạ Sơ Ngạn buồn bực trong lòng, thân ảnh cao lớn của người kia, che khuất lấy anh.
Một khối vải chặn ngang miệng anh, làm anh không thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ.
Miệng không thể khép lại được, dòng nước trong suốt chảy dọc khóe miệng xuống đến cổ áo sơmi, dấu vết lúc trước còn chưa tiêu, lần này lại phủ thêm dấu mới, trên làn da trắng nõn không thể tìm thấy chỗ nào còn nguyên vẹn, Hạ Sơ Ngạn nhắm chặt hai mắt, từ khóe mắt một giọt lệ rơi xuống. Hạ Xuyên nói, "Nếu Đan Đình đối xử với chú như vậy, chú sẽ từ chối ông ta sao ?" Đan Đình là bố đẻ Hạ Xuyên mà tôi không nhớ lúc trước tối dịch tên ổng là gì, bạn nào đọc mà nhớ được thì comment cho tôi sửa lại nhé.
Hạ Sơ Ngạn không có trả lời.
Thời gian cứ thế dần trôi, Hạ Sơ Ngạn cũng đã sớm bình ổn lại tâm tư, anh ta đối với Đan Đình mà nói, cũng chỉ là đơn phương, cũng chưa bao giờ muốn bước qua giới hạn, làm sao có thể suy nghĩ nhiều được.
Chút thay đổi nhỏ này, đã bị Hạ Xuyên thu tất vào tầm mắt.
Lẽ ra lúc hắn chủ động nhào vào lòng mình thì anh nên hiểu rõ.
Đôi chân thon dài trắng nõn phô bày trước mắt đối phương, hắn thở dốc suиɠ sướиɠ hôn lên cổ chân anh, cảm thụ sự run rẩy trên cơ thể Hạ Sơ Ngạn, rồi nắm chặt lấy trong tay, tàn nhẫn banh rộng sang hai bên... [Tuy rằng số phiếu đề cử ngày hôm nay không vượt quá , nhưng ngày mai vẫn ta là sẽ lập Weibo, càng ngày càng ít văn cá hơn, chủ yếu vẫn là không đủ ngược...]-lời gửi thân thương của tác giả =)))
Hạ Sơ Ngạn luôn phân rõ rạch ròi chuyện công việc tư.
Hiện tại lại đột nhiên lẫn lộn vào nhau.
Trong phòng làm việc có chỗ để nghỉ trưa, ý thức của anh đã có chút mơ hồ, ngày mai không phải là ngày nghỉ, nhân viên trong công ty đi vào sẽ thấy anh ta banh rộng hai chân, bị một người đàn ông khác xâm phạm.
Trước đêm nay, anh vẫn luôn nghĩ rằng sau khi chặt đứt quan hệ với người kia, loại chuyện này sẽ không bao giờ tiếp diễn nữa.
Anh ta nên biết rằng, đối phương đã sớm không phải con cừu ngây thơ, mà là một con sói sẵn sàng xé xác ăn thịt người.
Đuôi lông mi Hạ Sơ Ngạn ướŧ áŧ, gương mặt lộ vẻ tái nhợt mất tự nhiên, cánh môi hé mở thở dốc, chuyện tới nước này, anh cũng không ngây thơ nghĩ rằng Hạ Xuyên sẽ bỏ qua cho mình.
Mùi nước hoa như có như không khó phát hiện, bị thay thế bởi mùi tanh nồng lan khắp căn phòng, chỉ cần có ai đó tiến vào, đều sẽ biết trong đây vừa xảy ra chuyện gì.
Hạ Sơ Ngạn không còn sức lực để động đậy, dường như anh ngửi thấy mùi khó chịu nào đó, thoáng nhíu mày, nghiêng đầu né tránh sang một bên.
So với Hạ Sơ Ngạn, vẻ mặt Hạ Xuyên tràn đầy sự thỏa mãn, giọng điệu cũng không còn cường ngạnh như trước nữa, "Tại sao?"
Hạ Sơ Ngạn khẽ nhắm mắt, yên tĩnh nằm trên mặt bàn, nhìn qua dường như là ngủ mất rồi.
Hạ Xuyên mở miệng nói, "Ả đàn bà đó thì có gì tốt, cũng không giúp được gì cho chú, chỉ tổ vướng chân vướng tay, lúc chú cần ả ta, thì ả ta lại lựa chọn bỏ đi."
Cổ họng Hạ Sơ Ngạn khô rát, anh không còn sức lực để phản bác Hạ Xuyên.
Chỉ là lời nói của Hạ Xuyên khiến thân thể anh ta đột nhiên cứng ngắc.
"Còn không bằng làm người của tôi, công ty vẫn sẽ thuộc về chú, chú muốn quản lý thế nào cũng được."
Ái chà chà H không quá rõ ràng nhưng nó ứ ừ ư quá mọi người ạ !!!! Tưởng tượng ra thấy ló quá là chất lượng luôn
(っಠ‿ಠ)っ Pềct