Edit & Beta : Đòe
Hạ Sơ Ngạn sững người một lúc rồi mới nói: “Không biết xấu hổ."
Điểm giới hạn của Hạ Sơ Ngạn đã bị người trước mặt dẫm đạp dưới chân, anh cũng biết một vài mặt tối của gia đình giới thượng lưu, nhưng chưa bao giờ gặp được ai vô liêm sỉ như Hạ Xuyên, mới sáng sớm tinh mơ đã nói lời cợt nhả với dáng vẻ nghiêm túc như vậy.
Không ai trong số những người bạn gái mà anh ta từng hẹn hò nói anh ta không phải là một quý ông, suy nghĩ của Hạ Sơ Ngạn vẫn có chút bảo thủ, ngay cả chuyện nắm tay người yêu, cũng phải suy xét cẩn thận, bây giờ lại dây dưa không rõ với Hạ Xuyên.
Không chỉ đêm qua.
Mãi gần đây anh mới biết được, người thanh niên lúc nào cũng giả vờ ngây thơ đã có những suy nghĩ như vậy từ hồi cấp , lúc đó...bao nhiêu tuổi...mới bao nhiêu tuổi?
Hạ Sơ Ngạn ngay từ đầu không dám nghĩ đến việc anh ta từng đối xử với Hạ Xuyên như thế nào, thậm chí còn coi hắn như người thừa kế và nghĩ đến việc giao lại toàn quyền quản lý gia sản nhà họ Hạ cho Hạ Xuyên trong tương lai.
Hạ Sơ Ngạn rời khỏi căn biệt thự, lần này ngược lại Hạ Xuyên cũng không ngăn cản anh ta, bởi vì ,thân thể khó chịu cho nên việc lái xe trở nên hơi quá sức với anh, cơ bắp như bị kéo căng đến cực hạn, chỉ hơi động đậy thôi cũng thấy đau.
Chỉ là sau khi đến công ty, ánh mắt trợ lý nhìn anh cũng khác thường, tới tới lui lui rất nhiều lần, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Hạ Sơ Ngạn hỏi.
"... Ban giám đốc quyết định tổ chức một cuộc họp vào buổi trưa để quyết định xem công ty có được mua lại bởi công ty Tân Cảnh hay không, họ yêu cầu tôi đến báo cho anh biết..." Trợ lý có chút căng thẳng khi nói ra điều này, phúc lợi của công ty rất tốt, Hạ Sơ Ngạn đối xử với bọn họ cũng không hề tệ bạc, tuần trước người trong công ty đã rời đi một nửa, tuy rằng công việc không quá nặng nhọc, nhưng có rất nhiều người bắt đầu đi tìm việc ở chỗ khác.
Gần đây trong công ty xuất hiện tin đồn, có nhiều người nghị luận sau lưng, việc sụt giảm hiện giờ đều rõ như ban ngày, khả năng nó tăng trở lại là không cao.
Ấy thế mà có công ty chịu nhận củ khoai lang nóng này.
Hội đồng quản trị chắc chắn không muốn để cổ phiếu của họ rớt giá thành tờ giấy trắng, bọn họ đang mong muốn hiện thực hóa tài sản của mình, có kẻ coi tiền như rác thì bọn họ đây còn vui mừng không kịp.
Chuyện này, đã bị giấu kín từ trước cho đến khi gần như có kết quả mới báo lại cho anh ta.
Hết lần này đến lần khác, Hạ Sơ Ngạn đã kiệt sức, vươn tay lên xoa xoa huyệt thái dương mấy lần, trợ lý ở bên cạnh dường như muốn an ủi, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, "..."
"Tôi đã biết." Hạ sơ khảo thanh âm rất thấp, trên mặt nhiều chút kẻ thất bại cô đơn.
Không cần phải làm người khác khó xử, Hạ Sơ Ngạn từ lâu đã lường trước được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, công ty gần đây làm ăn thua lỗ, không thể phất lên được, thậm chí tiền lương của nhân viên cũng bị trừ vào lợi nhuận trước đó.
Công ty Tân Cảnh.
Hạ Sơ Ngạn từng nghe tên, trong hai năm qua phất lên nhanh chóng, có thể coi là con hắc mã ở thành phố L. Trong hơn hai năm đã đứng đầu ngành sản xuất.
Hạ Sơ Ngạn không còn nhiều sức lực, bữa sáng chỉ ăn nửa chén cháo gạo kê, giữa trưa ngồi trong phòng một lúc lâu, công ty gần như không có người, thân thể lại không khỏe hai áp lực đè nặng lên vai, cho dù anh có ổn trọng bao nhiêu, đáy lòng vẫn có chút buồn bực.
Mấy ngày nay thời tiết cũng âm u, nắng chiếu vào chậu củ cải xanh đặt trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, trước đây vốn sinh trưởng tươi tốt, nhưng giờ lá có dấu hiệu khô héo, khi cảm xúc không ổn, quả thực nhìn thấy gì cũng sẽ không hài lòng. Thời gian như bị bóp nghẹt, thời điểm Hạ Sơ Ngạn tới phòng họp, bên trong người đã tới đông đủ, tất cả đều đang đợi anh.
Mặt ngoài thì cười hiền lạnh, ai biết được sau lưng lại nghĩ thế nào.
Sau khi thảo luận một lúc lâu, mọi người đều đồng ý đưa ra chung một kết quả, đám người này gọi anh ta tới đây, trên thực tế, không khác gì đang thông báo kết quả.
Cuối cùng, Hạ Sơ Ngạn nhìn một lượt rồi đặt bút ký tên.
Anh nhờ trợ lý giúp mình dọn dẹp căn nhà ở khu Tây, hai ngày qua anh đều không về nhà.
Tên trong hộ khẩu đăng ký của Hạ Xuyên là Đan Xuyên, lúc đầu Hạ Sơ Ngạn đã phải suy nghĩ rất nhiều, sợ hắn cảm thấy mình khác biệt với mọi người, sau đó sửa lại thành họ Hạ, hiện giờ xem ra, là do anh ta quá mù quáng, từ nay về sau người này sẽ không còn liên quan gì tới anh ta nữa, căn nhà kia anh sẽ không ngu ngốc mà sang tên cho hắn nữa, anh đã nhờ người tìm mua, không bao giờ muốn bước chân vào đó nữa.
Chuyển xảy ra đêm đó, chỉ cần nghĩ lại thôi đã thấy lạnh cả sống lưng, ấy thế mà anh ta có thể chung sống bao năm nay với tên kia, có lẽ ly sữa nóng mỗi tối anh uống đều đã bị người kia bỏ thuốc vào trước đó.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu óc sẽ cảm thấy choáng voáng, phải ngồi một lúc mới dần tốt hơn.
Công ty đã được giao cho người khác, Hạ Sơ Ngạn đã chuẩn bị sẵn sàng đơn từ chức.
Trợ lý đến nói với anh rằng ông chủ Tân Cảnh cảm thấy năng lực của anh không tồi nên tiếp tục để anh ta phụ trách công ty, Hạ Sơ Ngạn lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Hiếm hoi mới nhận được một tin không đến nỗi sau bao ngày, bạn gái cũ cũng mời anh ta đi ăn tối nay tại nhà hàng mà họ từng đến, người phụ nữ vẫn ăn mặc sành điệu, hớ hênh khoe bộ ngực căng tròn đầy đặn cùng chiếc váy nhỏ màu xanh lam, với một chiếc khăn trắng choàng trên vai và cổ, trông đặc biệt bắt mắt.
Rõ ràng khoảng thời gian trước đã đính hôn, nhưng bởi vì công ty gặp chuyện nên phải hoãn lại.
Trong khoảng thời gian này, người phụ nữa này đã gặp không ít đối tượng được cho là môn đăng hộ đối để kết hôn, nhưng bộ dáng của mấy người đó không đẹp bằng Hạ Sơ Ngạn, cũng không có khí chất nho nhã như anh, mới gặp mặt nhau có một lần đã đòi lăn giường. So ra, Hạ Sơ Ngạn là người thích hợp nhất trong tất cả những người cô ta từng gặp.
Vì không cam lòng nên cô ta đã hẹn Hạ Sơ Ngạn đến nhà hàng để thưởng thức một bữa tối lãng mạn đầy tình thú. Cô ta hớt hớt mái tóc xoăn gợn sóng lòa xòa trên vai, hôm nay trước khi ra cửa cô ta đã sửa soạn rất kỹ lưỡng, biết được sở thích của Hạ Sơ Ngạn, khắp người thơm nồng mùi nước hoa, lại luôn cố ý liếc mắt đưa tình quyến rũ Hạ Sơ Ngạn.
"Sơ Ngạn, sao trong khoảng thời gian này anh không gọi cho em, em còn nghĩ rằng anh tức giận." Giọng nói của người phụ nữ có chút quyến rũ, bàn tay đặt trên ghế mềm chạm nhẹ vào tay anh ta.
Hạ Sơ Ngạn cười khổ một chút, thái độ lúc trước của bố mẹ đối phương, như có như không vẻ lạnh nhạt, anh đã đoán được một số nguyên nhân, bản thân cũng không phải là người không biết chừng mực, cho nên anh ta tự nhiên kéo dài khoảng cách.
"Không có." Hạ Sơ Ngạn trầm giọng đáp lại.
Ai cũng ích kỷ, gặp phải hoàn cảnh như anh thì phụ nữ cũng phải bo bo giữ lấy mình, cũng như trong dự kiến, đơn thế lực nhưng lại làm ăn thua lỗ lớn như vậy, nếu tương lai vỡ nợ cũng sẽ liên lụy tới người ta. Người phụ nữ kia gọi món theo set tình nhân, lúc phụ vụ bê đồ ăn lên, trên bàn bày biện rất lãng mạn, bên cạnh còn có một bình hoa nhỏ, người kia săn sóc rót cho anh ta một ly nước cam, còn bỏ thêm chút đá. Kỳ thật, Hạ Sơ Ngạn thích uống trà nóng hơn, rất ít khi ăn món lạnh, chỉ là anh ta chưa bao giờ nhắc tới trước mặt người này. Đối phương lại hỏi,"...Chúng ta có lẽ chưa từng kết thúc phải không anh ?"
Hạ Sơ Ngạn ngẩn người, mỗi bàn đều được ngăn cách bởi mành rèm để không bị quấy rầy không gian riêng tư, cánh tay non mịn của người phụ nữ vòng lên phía trước, mùi nước hoa trên người khiến Hạ Sơ Ngạn nhất thời không biết trả lời thế nào.
Họ không chia tay rõ ràng nhưng thái độ của đối phương lúc đó không khác gì lúc chia tay, gọi điện thoại thì kêu bận, sau đó anh ta mới hiểu ra ý đối phương.
" "Những lời cha em nói...Anh đừng để trong lòng, ông ấy đã lớn tuổi rồi không nhìn nổi em phải chịu khổ, nhưng ông ấy cũng chỉ vì tương lai của chúng ta, không có ý xấu." Đầu người phụ nữ tựa vào vai anh, ôm lấy cánh tay Hạ Sơ Ngạn, [hình dáng giống như một con chim. [ một bộ dáng chim nhỏ nép vào lòng ]
Hạ Sơ Ngạn hơi dịch người sang bên, "Nếu còn không ăn, đồ sẽ bị nguội."
Người phụ nữ dường như cảm thấy thái độ của Hạ Sơ Ngạn đối với mình không còn ân cần như trước, lúc đó cô ta còn do dự, nhưng sau này nghĩ lại xem dựa vào gia cảnh và ngoại hình của bản thân, muốn tìm một người vừa ý mình rất khó, nếu không phải còn quá trẻ không đủ ổn trọng thì là béo xấu không đẹp trai, nên cô ta lại nghĩ đến Hạ Sơ Ngạn.
Khóe mặt cô ta rưng rưng nước mắt, khuôn mặt nhỏ tinh xảo bày ra vẻ tủi thân, dáng vẻ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ siêu lòng không nỡ tổn thương.
"Sơ Ngạn... Có phải anh vẫn còn đang giận em không?" giọng nói của cô ta run run.
"Không giận cô."
"...Vậy tại sao anh không trả lời câu hỏi vừa rồi của em? Lúc ấy em cũng muốn giúp anh, nhưng anh biết đấy...chuyện trong nhà không phải em muốn quyết là quyết được."
Hạ Sơ Ngạn hơi mím môi.
Cơ thể người phụ nữ dán gần anh hơn, những đường cong đầy đặn và hùng hồn gần như chạm vào cánh tay Hạ Sơ Ngạn: "Chúng ta tiếp tục ở bên nhau được không ?"
"Em cũng muốn có một người đàn ông mà mình có thể dựa dẫm vào. Anh không muốn ổn định sớm hơn sao?"
Người đàn ông có thể tin tưởng dựa dẫm vào.
Không biết vì sao, khi nghe thấy những lời này tim Hạ Sơ Ngạn như bị kim châm.
Anh ta đã hẹn hò với người phụ nữ này được hơn nửa năm, nếu không phải vì khủng hoảng của công ty, quả thực họ đã tổ chức hôn lễ vào tháng trước.
Đột nhiên, điện thoại trong túi reo lên, phá vỡ bầu không khí ái muội giữa hai người.
Là trợ lý gọi cho anh ta, nói rằng người phụ trách phía Công ty Tân Cảnh muốn thảo luận về kế hoạch tương lai của công ty với anh, thời gian được ấn định là ngay bây giờ.
Giọng điệu của người trợ lý rất lo lắng, anh không được phép chậm trễ thêm một phút nào nữa. Đây là lần đầu tiên Hạ Sơ Ngạn gặp ông chủ của Tân Cảnh, gọi phục vụ tới thanh toán hóa đơn rồi nói với người đối diện, "Công ty còn có việc, tôi cần phải trở lại."
"..." Tuy rằng không tình nguyện, nhưng thấy thái độ lo lắng của Hạ Sơ Ngạn, người phụ nữ kia cũng chỉ có thể gật đầu.
Từ nhà hàng đến công ty mất hơn phút chạy xe, rất may không phải giờ cao điểm, cũng không quá tắc đường.
Hai bên đường rộng sáng rực rỡ ánh đèn, Hạ Sơ Ngạn tưởng đối phương sẽ hẹn anh tới một nhà hàng nào đó, nhưng trợ lý lại nói với anh người kia hẹn gặp ở công ty, hiện tại nhân viên đều đã tan làm, chỉ còn mỗi văn phòng làm việc của anh ta là sáng đèn.
Hạ Sơ Ngạn trước đây cho rằng Hạ Xuyên chỉ là hợp tác với người khác để bán đứng công ty anh, nhưng sau khi đẩy cửa phòng họp ra, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai ngồi sau bàn làm việc, trái tim anh trùng xuống.
Giọng nói Hạ Xuyên lạnh lùng," Hẹ hò với phụ nữ có cảm giác thế nào? "
Ngay lúc này, Hạ Sơ Ngạn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Ấu shiẹt chơi lớn đấy :))))) Chương càng ngày càng dài !!!