"Tớ rất, rrrrr-rất thích cậu Chika... X-Xin cậu hãy hẹn hò với tớ."
Ở phía sau nhà đa năng, nơi mà Amamiya cuối cùng đã thổ lộ tình cảm của cậu với Tojo.
Cậu lo lắng đến mức giọng cậu run như máy radio bị hỏng. nhưng cậu đã tuyền tải tình cảm một cách nghiêm túc.
Tojo hiển nhiên không thể biết được cuộc thổ lộ này, cô lùi lại và đưa tay lên che miệng.
"Takaaki, cậu......."
"Tớ xin lỗi vì nó quá đột ngột nhưng tớ không thể không nói với cậu được. Tớ yêu cái cách cậu quan tâm, nghiêm khắc và nụ cười dễ thương của cậu cho tớ, những lần giúp đỡ khi khó khăn và những bữa ăn của cậu. Không phải với tư cách của một người bạn mà là một người khác giới, tớ muốn được ở bên cậu!"
Cậu cuối đầu và đưa bàn tay ra.
Trong thâm tâm, cậu đã dùng hết can đảm thổ lộ tình cảm của mình trong khi kìm nén giọt nước mắt.
Nếu nó thành công, mối quan hệ giữa giữa cậu và Tojo sẽ bước sang trang mới, cậu có thể nắm tay cô và có những buổi hẹn hò sau giờ học.
Sau một vài phút chờ đợi, Amamiya ngước lên nhìn khi Tojo vẫn chưa nắm tay cậu. Hiện lên trong mắt cậu là Tojo đang lùi xa với vẻ mặt ghê tởm.
"Eh, điều đó là không thể đâu.... tớ và Takaaki cùng hẹn hò á? Dù cậu có nghĩ về nó đi chăng nữa thì cũng không hợp lí chút nào. Cách cậu nhìn tớ như vậy... thật kinh tởm."
Giọng của Tojo lạnh lùng hơn bao giờ hết.
"Cậu thức cả đêm chỉ vì những trò chơi ngu ngốc đó và thậm chí không thể tự dậy sớm. Cậu chẳng có mống bạn nào, nhưng thay vì chủ động trò chuyện với các bạn cùng lớp thì cậu chỉ toàn ngủ. Người có vẻ ngoài tầm thường và tính cách u ám như cậu, sẽ chẳng có cô gái nào chịu hẹn họ với một người như cậu."
Những lời nói của Tojo như đâm vào tim Amamiya, nó khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
Đó là những lời lẻ hoàn toàn hợp lí và không thể đáp lại đối với một người hướng nội như cậu.
Cậu muốn rời khỏi nơi này, cậu muốn khóc, nhưng Tojo không cho cậu thời gian để làm vậy.
"Cậu đã nghĩ việc tớ luôn ở bên cậu vì tớ yêu cậu dù cậu chẳng có gì nổi trội ư? Cậu bị ngu à? Điều đó sẽ không xảy ra cho dù trời đất đảo lộn, thậm chí việc đi trên nước còn khả thi hơn. Cậu đừng lầm tưởng chỉ vì chúng ta là bạn thuở nhỏ."
Amamiya chỉ biết im lặng, đứng im như thể bị đóng băng.
Có lẽ điều này đã khiến Tojo tức giận và khiến những lời lẽ của cô ngày càng nặng hơn.
"Học lực thì yếu kém, chơi thể thao thì tệ hại, tớ thà hẹn hò với át chủ bài câu lạc bộ bóng đá, Kumatani-kun còn hơn là với cậu. Oh, tại sao tớ lại có bạn thuở nhỏ như cậu nhỉ? Tớ ước là cậu có thể trông ưa nhìn một chút."
Tojo cười khúc khích như đang giễu cợt cậu và Amamiya không thể kìm được nước mắt.
Bởi cậu chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ bị từ chối một cách nặng nề như vậy.
Amamiya tin chắc rằng cô ấy đã đúng.
Cậu chỉ là một người tầm thường, hướng nội, u ám và không thể nào sánh được với một người nổi tiếng trong lớp như Tojo.
Đó chỉ là một giấc mơ mà không thể thành hiện thực.
"Tớ mới thực sự là người muốn khóc này. Tớ sẽ không bao giờ đến trường với cậu và cũng không bao giờ qua nhà cậu nữa. Hãy tự suy ngẫm lại bản thân cậu đi."
Tojo có lẽ cảm thấy sảng khoái sau khi nói ra tất cả những gì cần nói, cô rời đi và bỏ lại Amamiya.
Amamiya chỉ biết dựa vào tường và lặng lẽ rơi nước mắt giữa những tiếng vang của các câu lạc bộ phát ra từ nhà đa năng.
Nửa tiếng sau, cậu đi ra cổng chính của trường và tình cờ Kumatani đã đứng đó.
Cậu ấy tiến lại gần khi tay đang đút túi.
Amamiya có chút hoảng sợ và quay người về phía cổng sau nhưng Kumatani đã ném cho cậu một thứ gì đó.
Amamiya lúng túng bắt lấy.
"Hãy về nhà cùng nhau."
Kumatani nói điều này một cách quan tâm và bước đi theo tốc độ của Amamiya.
Thứ cậu vừa bắt được là hộp nước ép chanh từ máy bán hàng của trường.
Cậu vai kề vai, bước đi cùng Kumatani trên đường về nhà mà không nói một lời nào, điều mà cậu thường làm một mình hoặc với Tojo.
.
.
.
"Tôi rất mong chờ cho cuộc gặp offline đó, tôi muốn gặp cậu sớm hơn, hay thứ bảy này thì sao?"
"Oh, sao cậu lại nhiệt tình quá vậy? K-Không lẽ cậu bận đi chơi với bạn gái vào chủ nhật ư....?
Amamiya cảm thấy đau nhói trong tim nhưng không muốn kết thúc cuộc trò chuyện, cậu tiếp tục gõ phím.
"Haha, không có đâu. Tôi đã bị từ chối rồi, tôi đã không làm được. Nên hãy đi giải khuây với tôi nhé."
"Bị từ chối? Nnn-nghiêm túc à!! Cậu thật sự, thật sự bị từ chối ư?!"
Amamiya sửng sốt khi không ngờ rằng cậu ấy lại phản ứng như vậy.
Có thể Dragonhead-san là người hứng thú với sự bất hạnh của người khác?
"Cô ta là một người đàn bà ngu ngóc~. Nếu là tôi, tôi sẽ không từ chối lời tỏ tình của Rein-san~. Tôi sẽ ở bên cậu cho đến khi chúng ta kết hôn~""
"Cậu có thể ngừng nói điều kì quặc khi chúng ta là hai người đàn ông không....?[note60682] Tôi chỉ thấy thất vọng khi bạn thuở nhỏ của tôi nói ra những lời lẻ hoàn toàn đúng với tôi.
"Đừng lo lắng và người phụ nữ đó. Hãy tiếp tục như bình thường thôi.
"Không thể được, có một phần trong tôi đồng ý với những gì mà cô ấy đã nói. Tôi nghĩ tôi nên cố gắng cải thiện bản thân từ bây giờ..."
"Không, không! Hãy cứ là cậu như hiện tại, Rein-san!"
Tôi bị áp lực trước sự cứng rắng của cậu ấy.
Tôi chắc rằng người bạn thân của tôi đang dành sự quan tâm cho Amamiya.
"Được rồi, cuộc hẹn sẽ vào lúc 12 giờ thứ bảy. Nếu cậu đến muộn thì hãy báo cho tôi biết."
"Tất nhiên rồi! Tôi cũng sẽ đi ngủ bây giờ, chúc ngủ ngon!"
[Dragonhead đã đăng xuất]
Cậu ấy thậm chấy còn không đợi phản hồi và đăng xuất ngay lặp tức theo tốc độ của riêng mình,
Amamiya rất quý Dragonhead-san vì sự thoải mái của cậu ấy.
Cậu rất muốn sớm gặp và trò chuyện với cậu ấy để chữa lành những vết thương từ cuộc thổ lộ thất bại.
.
.
.
Con người thật của Dragonhead, người đã đăng xuất nhanh hơn Rein-san bỗng phát ra âm thanh nhỏ và ngã xuống giường.
Cô ôm gối và thay vì cảm thấy thương xót cho cuộc thổ lộ thất bại của Rein-san, cô lại cảm thấy hài lòng.
"Fufu..... Yay."