Từ sau khi mơ thấy giấc mộng kia, mỗi khi Lam Mạt Lê thấy được An Cẩn cùng Lạc Dư Hi vừa nói vừa cười, cũng chỉ là yên lặng giúp An Cẩn kiểm tra xong cơ thể, thì an tĩnh lui ra phòng bệnh.
Cô muốn điều trị tốt cho An Cẩn, cô muốn An Cẩn trở lại dáng dấp trước đây, tràn đầy trong mắt chỉ có cô, cũng chỉ sẽ là cô.
Cho nên cho dù hiện tại An Cẩn cùng người khác thân cận làm sao, cô chỉ có thể coi như đây là trừng phạt trước đây An Cẩn đưa cho cô, chỉ cần cô có thể chịu đựng được sự trừng phạt của An Cẩn dành cho, chỉ cần An Cẩn từ đầu đến cuối yêu chính là cô, điểm khó chịu này, vẫn tính là cái gì đâu..
Nhưng mà vẫn là thật khó chịu..
Trước đây An Cẩn cũng là như vậy sao..
Cũng là khó chịu như vậy sao..
An Cẩn..
em rốt cuộc là thế nào làm được..
Mỉm cười nhìn tôi đối xử người khác và đối xử với em..
Khác biệt lớn của ngày đó..
An Cẩn..
tôi nhớ em..
nhớ em nhớ đến sắp điên rồi..
Tôi cảm thấy tôi sắp thành kẻ điên rồi..
Từng ngày trôi qua, Lam Mạt Lê chậm rãi chỉnh lý thời gian làm việc và nghỉ ngơi không bình thường trước đây của An Cẩn, mà thân thể suy yếu, mãi đến tận xác nhận An Cẩn có thể trăm phần trăm dùng trạng thái tốt nhất đi tiếp thu phẫu thuật.
Cô xem qua rồi, An Cẩn mất trí nhớ không nhìn thấy, đều là bởi vì bị cột trụ đập trúng đầu, dẫn đến khối máu đè ép thần kinh, cho nên, chỉ cần khối máu của An Cẩn loại trừ đi, cô tin An Cẩn là có thể khôi phục ký ức và ánh sáng, chỉ là con mắt phải cần một khoảng thời gian khôi phục, tỷ lệ giải phẫu cũng không cao, thế nhưng, vì An Cẩn, cô nhất định sẽ, cũng nhất định phải thành công!
"Thời gian phẫu thuật dự định vào ngày mai khoảng hai giờ chiều." Đồng thời vừa nói, Lam Mạt Lê cầm trong tay giấy đồng ý phẫu thuật giao cho An Kính kí tên, ánh mắt thì lại bay tới trên người An Cẩn.
Có lẽ là vì Lạc Dư Hi không có tới, cho nên hôm nay An Cẩn chỉ là cúi đầu trầm mặc nhìn không được trong thế giới ánh sáng nắm lấy ngón tay của chính mình chơi đùa, nhìn An Cẩn trầm mặc không nói, Lam Mạt Lê có thanh âm xung quanh trong nháy mắt cảm thấy ánh đèn tối đi, người chung quanh cũng không thấy, chỉ có một ánh sáng, che phủ trên người An Cẩn.
"Bác sĩ Lam?" Mang theo giọng nghi ngờ, kêu lại tâm tư của Lam Mạt Lê, lúc này cô mới phát hiện, tay của chính mình đang xoa đầu của An Cẩn, một khắc đó, Lam Mạt Lê không để ý tầm mắt giết người của An Kính, không để ý liệu sẽ có hù dọa An Cẩn không, không để ý những ý nghĩ phức tạp trong lòng chính mình.
Một phút này, một giây này, lập tức này, cô muốn hôn An Cẩn, cô cũng xác thực làm như vậy rồi, ở trước mặt An Kính, ở dưới kinh sợ của y tá một bên, cô hôn lên An Cẩn, thật sâu, dịu dàng, cô hôn người cô mới nên yêu.
Sau đó, cô nói, cô nói với An Cẩn: "Tôi sẽ không thất bại, tôi sẽ để em thấy lại ánh sáng, tôi sẽ để em nghĩ nhớ đến tôi, sau đó, tôi sẽ nắm tay của em, không buông ra, cho dù em muốn buông tay, tôi cũng sẽ không để em rời khỏi."
"..."
"Lam Mạt Lê!"
"Trước kia là tôi vô lại, tôi đã mất đi An Cẩn, lần này, tôi sẽ không để cho chính mình lần nữa mất đi em ấy, cho dù hai người muốn ngăn cản tôi đến gần em ấy, cho dù em ấy muốn từ bỏ tôi, tôi cũng sẽ dính chặt lấy, cáo từ." sau khi nói xong lời muốn nói, tâm tình Lam Mạt Lê có chút ung dung rời khỏi phòng bệnh, mặc kệ An Kính phía sau làm sao phát điên, y tá làm sao hoảng loạn, cô chỉ là cười, vui vẻ nở nụ cười.
Cô không phát hiện là, An Cẩn lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên một nụ cười, nụ cười kia, biểu thị sủng nịch.
Hết chương .