Trong bóng tối, Lam Mạt Lê đi ở trên con đường rộng rãi, cô không biết đây là nơi nào, cô chỉ là luôn đi, đi về phía chỗ ánh sáng.
Cô đi bao lâu rồi? Cô không biết.
Phía trước có cái gì? Cô không biết.
Cô chỉ là cứ đi, cô chỉ là dựa theo cảm giác của chính mình mà đi, nội tâm của cô nói cho cô biết, đi về phía trước, đi về phía trước, không cần phải sợ, không cần hoảng sợ, đi, thì đúng rồi.
Cuối cùng, cô cách ánh sáng càng ngày càng gần, cô nghe được, cô nghe được âm thanh, cô rất hưng phấn, cô không tự chủ bắt đầu chạy, cô nghe được rồi, nghe được thanh âm của An Cẩn rồi.
Cuối cùng, cô vọt tới vị trí ánh sáng, cô nhìn thấy rồi, cô nhìn thấy An Cẩn rồi, cô rất vui vẻ, nhưng trong nháy mắt tiếp theo cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, cô nhìn thấy rồi, nhìn thấy cô làm sao tổn hại An Cẩn.
Từng bức họa trước mắt, đều là An Cẩn cười đối mặt cô, sau đó chính mình lại không ngừng dùng ánh mắt chán ghét nhìn An Cẩn, trong miệng không ngừng nói ra lời tổn thương người.
Lam Mạt Lê muốn xông qua đánh chính mình nói ra lời ác kia, nhưng cũng phát hiện cô không cách nào đến đụng vào, cô chỉ có thể nhìn theo, chỉ có thể nghe theo, cô là làm sao thương tổn An Cẩn, sau đó những câu nói kia là như thế nào quay ngược lại trên người mình, y như lòng như dao cắt.
Cô nhìn theo chính mình quay người rời đi, cô nhìn theo An Cẩn mỉm cười nhìn theo bóng lưng rời đi của chính mình, sau đó..
Cô nhìn thấy rồi, nhìn thấy viền mắt ửng hồng của An Cẩn, nhìn theo nàng nước mắt đang lượn vòng, lại cố nén không chảy xuống, nhìn góc độ quen thuộc của khóe miệng nàng, sau đó thấp giọng nói qua..
An Cẩn nói: "Lam Mạt Lê, em thích chị.."
Từng hình ảnh, cảnh tượng không giống, lời nói không giống, kết cục lại đều là giống nhau, quay người rời đi giống nhau, góc độ mỉm cười giống nhau, cuối cùng..
Lời giống nhau làm cô nghẹt thở..
Lam Mạt Lê..
em thích chị..
Rất yêu thích..
Lam Mạt Lê..
đừng rời khỏi em..
Có được hay không..
Lam Mạt Lê..
Em yêu chị..
còn chị thì sao..
Lam Mạt Lê..
Đừng xoay người nữa..
em khó chịu..
Lam Mạt Lê..
Lam Mạt Lê..
Lam Mạt Lê..
Từng câu nói, lời nói sau khi cô quay người, không ngừng rạch lấy lòng của Lam Mạt Lê, khiến cô lệ rơi đầy mặt, cô muốn ôm An Cẩn, cô muốn nói cho An Cẩn biết, cô cũng thích em ấy, cô sẽ không rời khỏi em ấy, cô yêu em ấy, sẽ không quay người..
Nhưng cô chạm không được, cô chỉ có thể dùng tay, tưởng tượng thấy dáng dấp ôm lấy nàng, vòng lấy bóng mờ của An Cẩn, bao bọc lấy tình yêu của nàng
Tưởng tượng lấy, cảm nhận được sự ấm áp của An Cẩn, cảm nhận được nước mắt nóng bỏng của An Cẩn..
An Cẩn..
An Cẩn..
An Cẩn..
Tại sao vậy..
Tại sao trời cao muốn đùa chúng ta như vậy..
Tại sao phải để tôi không ngừng bỏ lỡ em..
Tại sao chúng ta thì không thể như mấy kết cục hoàn mỹ kia..
Quen biết..
Hiểu nhau..
Nhung nhớ..
Gần nhau..
Tại sao..
là tôi cầm nhầm kịch bản..
Làm sai diễn viên rồi..
hay là em đi nhằm kịch trường..
Làm lầm vai phụ..
Có người từng nói, không có ai nhất định là vai nam chính nữ chính trong cuộc đời của ai..
Nhưng An Cẩn..
Tôi thật sự..
Thật sự..
Rất hy vọng em có thể làm nữ chính trong đời tôi..
Duy nhất..
Chỉ có thể là của tôi..
Nữ chính chuyên môn..
An Cẩn..
đừng rời khỏi tôi..
đừng bỏ lại tôi..
đừng vứt bỏ tôi..
Nắm chặt tay của tôi..
Có được hay không..
tôi sẽ không rời khỏi..
nắm lấy tôi..
tôi sẽ không buông tay..
ở bên cạnh tôi..
tôi sẽ không chạy lung tung.
An Cẩn..
tôi yêu em..
thật sự..
tin tưởng đi..
Được không..
Hết chương .