Chương : Không muốn nhìn thấy chị
Hai người vừa nghe thấy có người đến, lập tức từ trên giường đứng dậy
Phương Tư Dao đứng thẳng người nhìn theo Giang Tuệ Bình, Giang Hiểu Đình vẫn là ngồi ở trên giường giống như đứa trẻ làm sai việc không dám nhìn mẹ
"Hai đứa vừa rồi..."
Đầu óc của Giang Tuệ Bình thực sự đang có chút xoay chuyển không kịp, bà ấy hoàn toàn không thể tin hình ảnh vừa rồi thấy được
"Tụi con đang đùa"
"Chị ta ức hiếp con!"
"Dì, chúng con thật sự là đang đùa, thật xin lỗi dọa dì rồi"
Hai người cùng lúc trả lời, chỉ là đáp án tựa hồ không quá giống. Thấy Giang Hiểu Đình chỉ là nhìn ngón tay của mình không cũng không mở miệng, cho nên Phương Tư Dao vội vàng giải thích
"Hai đứa chỉnh lý xong ra ngoài gặp tôi"
Giang Tuệ Bình không có hồi đáp Phương Tư Dao, chỉ để lại một câu nói thì đi rồi. Vì bà ấy phát hiện Giang Hiểu Đình chỉ cần nói dối thì sẽ luôn cúi đầu nhìn tay của mình, không biết làm sao nữa, chính là cảm thấy hai người này lạ lạ. Cho nên muốn để hai người ra ngoài hỏi rõ ràng
--------------
Sau khi chỉnh lý xong vẻ mặt, hai người chuẩn bị rời khỏi căn phòng, Phương Tư Dao nhìn thấy một bức ảnh trên bàn. Là hình chụp chung của hai người lúc nhỏ, còn được đặt ở trong hộc tủ bảo tồn. Thế là đi qua cầm lên nhìn, lại bị Giang Hiểu Đình cướp đi
"Đừng lấy đồ của tôi! "
"Đó là chúng ta?"
"Không phải! "
"Đó là ai?"
Sắc mặt Phương Tư Dao trở nên có chút âm trầm, tướng mạo giống y chang mình cũng chỉ có Đỗ Ái Vi, nhưng nghĩ một chút Đỗ Ái Vi khi đó có thể là ở Mỹ học tập làm sao có thể ở chung với Giang Hiểu Đình
"Người tôi thích"
"Người đó rõ ràng là tôi"
"Mới không phải, chị ấy đã chết rồi...lúc trước...lúc trước trong mắt người đó chỉ có tôi, chị ấy bị tôi nổ súng bắn chết rồi..."
Giang Hiểu Đình ngẩng người nói, nước mắt thì từ trong hốc mắt chảy xuống. Ngón tay ở một bên xoa lấy gương mặt của Phương Tư Dao trong bức hình. Cô ấy như vậy nhìn ở trong mắt Phương Tư Dao, trái tim hoàn toàn giống như bị cây kim đâm, đau đến không cách hô hấp
"Nên ra ngoài rồi. Đợi một chút xin chị đừng nói lung tung, tôi không muốn để mẹ tôi hiểu lầm"
Giọng nói của Giang Hiểu Đinh thanh lãnh, lãnh tĩnh quá mức, cũng để Phương Tư Dao có chút không hiểu, tại sao giây truớc rơi nước mắt giây sau lại lãnh tĩnh như vậy
Nhưng cô ấy bắt đầu không hiểu, cô ấy ở trước mắt đã để người con gái chết lòng, thậm chí có chút sợ hãi
--------------
"Mẹ"
"Hiểu Đình, hai đứa ngồi đó đi đừng đứng"
Nhìn thấy mẹ ngồi trên sofa, Giang Hiểu Đình kêu một tiếng, đánh thức người đang trầm tư
Nhìn thấy Giang Hiểu Đình vừa rồi còn vui vui vẻ vẻ bây giờ mắt đỏ ửng, Giang Tuệ Bình có chút không hiểu. Ngẩng đầu lại nhìn một chút con người đứng kế bên, cũng là một bộ dạng tâm sự trùng trùng
"Không biết nên xưng hô thế nào? "
"Dì, xin chào, con tên Phương Tư Dao, là cấp trên của Giang Hiểu Đình"
"Phương Tư Dao? cái tên này rất quen tai, chúng ta có phải từng gặp? "
"Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều rồi, sao có thể"
Giang Tuệ Bình đối với lần đầu tiên gặp mặt Phương Tư Dao có chút cảm giác quen mắt, thậm chí là khi nghe thấy tên của cô ấy, để bà càng xác định bà có quen biết đứa con gái này
"Mẹ, nếu không có chuyện gì chúng con phải đi thảo luận công việc rồi"
Giang Hiểu Đình đứng dậy thì muốn chạy trốn, chỉ là bị Giang Tuệ Bình nắm lấy lại kéo về trên sofa
"Mẹ nói hai đứa chỉ là cấp trên thuộc hạ? nếu như chỉ là như thế, vậy đùa như vậy có phải quá thân mật rồi không?"
Giang Tuệ Bình nhắc ra nghi vấn hợp lý, bà ấy biết hai người họ nhất định không đơn giản chỉ là quan hệ như vậy
"Dì, tụi con là bạn bè tốt quen nhau rất lâu rồi, gần đây công ty chúng con mua lại đài T, cho nên mới có cơ hội gặp mặt em ấy, con cũng rất ngoài ý muốn"
"Hóa ra là như vậy, vậy Hiểu Đình con không nói với mẹ bạn con phải đến! "
"Thật xin lỗi dì, dì đừng trách em ấy, tối qua vì mở tiệc mở đến rất muộn mới qua đây làm phiền, sợ ồn đến mọi người cho nên thì lén lén lút lút đi vào, thật sự rất ngại"
Nhìn ở trong mắt của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao bây giờ và bản thân mình thường thấy hoàn toàn không giống a, kính cẩn lễ phép như vậy đâu là cái tên gia hỏa bá đạo vô lý kia
Mà Giang Tuệ Bình là càng nhìn càng thích đứa con gái này, không chỉ vóc dáng xinh đẹp, cả khí chất và phép lịch sự cũng tốt tột cùng rồi
Nhưng thích thì thích, bà ấy vẫn là cảm thấy lạ lạ, làm sao nhìn hai đứa cũng không chỉ chút quan hệ đó như tụi nó nói, bà ấy có thể hảo hảo quan sát một chút
"Là như vậy a, không sao đâu, không sao đâu, coi nhà mình thì được rồi, hai đứa không phải còn có công việc phải xử lý sao, mau đi đi. A đúng rồi, Tư Dao này"
Giang Tuệ Bình vừa nói vừa đi đến trước bàn ăn, nhìn thấy phần bữa sáng kia đặt ở trên bàn bổng nhiên nhớ đến Phương Tư Dao còn chưa ăn
"Dì, có chuyện gì"
"Đây là bữa sáng của con, Hiểu Đình chuẩn bị đó, ăn rất ngon, con ăn thử xem. Có phải lạnh rồi không, dì giúp con làm nóng, đợi dì một chút"
"Cám ơn dì"
"Mẹ! mẹ làm gì đối tốt với chị ta như vậy..."
"Ai ya, Hiểu Đình, con đừng ghen, đi qua một bên trò chuyện với Tư Dao đi"
Thấy thái độ của mẹ đối với Tư Dao khi bắt đầu thì xa lạ đến bây giờ là như vậy, làm sao hình như chị ta mới là con gái của bà ấy, chính mình mới là người xa lạ a!
Giang Hiểu Đình có chút ghen bĩu mỗi, ngồi ở trên bàn nhìn người trước mặt. Còn Giang Tuệ Bình là ở phòng bếp giúp Phương Tư Dao làm nóng bữa sáng. Thấy gương mặt chị ta đắc ý cười, Giang Hiểu Đình nộ khí xung thiên đứng lên đi thẳng vào phòng, bỏ lại Phương Tư Dao một mình ở đó ăn bữa sáng tình yêu của Giang Tuệ Bình
---------------
"Tổng tài chị phải đi rồi chưa, tôi có chuyện phải làm"
Giang Hiểu Đình thật sự rất hiếu kì, tại sao cả một đêm Phương Tư Dao không gặp Lý Tình cũng không tìm cô ta, hơn nữa tại sao Phương Tư Dao phải luôn dính theo mình, chẳng lẽ chị ta cũng không có chuyện làm sao?
"Em làm đi, tôi lại không làm ồn em, thì không thể để tôi ở đây đợi sao?"
"Chị rất phiền, tôi không muốn thấy được chị"
"..."
Câu nói này vừa nói ra, Giang Hiểu Đình thì hối hận rồi, vì cô ấy nhìn thấy gương mặt cười nghịch ngợm của Phương Tư Dao trong chớp mắt trở nên lạnh lẽo giống như núi băng. Cô ấy biết chị ấy không vui, chỉ là nói cũng nói rồi còn có thể thế nào
Nghe thấy lời này Phương Tư Dao cũng không có hồi đáp Giang Hiểu Đình nữa, liền đứng dậy rời khỏi phòng...
Hết chương