Chương : Bị mẹ thấy được
Phương Tư Dao chống cơ thể nhìn chăm chăm cô gái dưới thân rất lâu đột nhiên mở miệng...
"Bên cạnh tôi, đừng đuổi tôi đi..."
Ngữ khí gần như van xin, để Giang Hiểu Đình mở mắt ra lại nhìn vào con ngươi sâu như đầm nước của Phương Tư Dao. Cô ấy bổng nhiên có loại cảm giác trái tim bị khoét rỗng, đau đến không thể thoát khỏi
"Tôi...vậy chị..."
Cô gái dường như mất đi năng lực ngôn ngữ, một câu cũng nói không xong, chỉ có thể ngẩng người gật đầu. Nhìn thấy cô ấy gật đầu Phương Tư Dao lại đứng dậy, để lại một mình Giang Hiểu Đình mặt đầy nghi ngoặc. Cho đến khi chị ấy lấy cái gối màu trắng đi qua cô ấy mới hiểu
"Làm sao vậy? "
"Không...ngủ ngon tổng tài"
Giang Hiểu Đình nằm xuống đưa lưng với Phương Tư Dao, cô ấy đã quên làm sao cùng chị ta ở cùng với nhau. Tư thế bây giờ tựa hồ chính là tốt nhất
"Giang Hiểu Đình"
"Huh?"
"Đừng kêu tôi tổng tài có được không? "
Phương Tư Dao không thích, cô ấy luôn không thích Giang Hiểu Đình dùng loại xưng hô xa lạ như vậy để kêu cô ấy
"Chị vốn chính là tổng tài, không kêu tổng tài vậy phải kêu cái gì? "
"Tôi là nói, kêu tên của tôi"
"Ân, Phương Tư Dao"
Nghe thấy yêu cầu của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình cũng ngoan ngoãn đổi xưng hô. Chỉ là đối phương dường như vẫn không hài lòng
"Không muốn cách gọi này! "
Phương Tư Dao nhíu chặt chân mày ngữ khí có chút không vui nhìn bóng lưng của đối phương
"Chị còn có tên khác? "
"Em..."
"Ha ha, ngủ ngon Tư Dao"
Phương Tư Dao không trả lời được để Giang Hiểu Đình cười rồi, lần này cuối cùng đổi lại cô ấy ức hiếp chị ta một lần
Nghe thấy lời nói của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao vui vẻ dựa qua, đem đối phương giữ hết vào trong lòng chặt chẽ ôm lấy
Cô gái mệt rồi cũng không chống đối liền ủ vào trong lòng của cô ấy, chỉ cần chị ta không làm chuyện gì vượt quá ngoài giới hạn nữa vậy thì được rồi
Ở trong lòng ấm áp, hồi ức của Giang Hiểu Đình trở về đến trước kia, đó là mấy ngày trước ngày sinh nhật tuổi của Phương Tư Dao...
Từ sau khi từ giáo đường trở về nhà, Giang Hiểu Đình bắt đầu buồn bực không vui, mà Lý Tình cũng bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở Phương gia. Sự xuất hiện của cô ấy để Giang Hiểu Đình luôn có một loại cảm giác bất an, người con gái bắt đầu cảm thấy Tư Dao xa mình càng ngày càng xa, lại vì lời của Tôn Kiến Đình nói với cô ấy, Giang Hiểu Đình biết lúc này là nên rời khỏi rồi, chỉ là cô ấy không nỡ. ..
Mà Phương Tư Dao cũng phát hiện kì lạ của cô ấy, cho nên mỗi đêm đều đến phòng của người con gái ôm cô ấy bồi cô ấy ngủ, cô ấy muốn an ủi bất an của em ấy, chỉ là Giang Hiểu Đình luôn đưa lưng với cô ấy không giống như lúc trước ôm chặt lấy cô ấy nữa, trở thành xa lạ như vậy xác thực để trái tim cao ngạo của Phương Tư Dao chịu chút tổn thương rồi
Trong đêm này, trong lòng hai người đều có cảm xúc không giống, trong lòng đều có cách nghĩ. Mà khóe mắt người con gái treo lệ châu (nước mắt), đã ngủ rồi
...
"Giang Hiểu Đình, đừng cọ"
Người con gái ngủ lại động đậy ở trong lòng đối phương, cọ cọ làm cô ấy khó chịu
Tựa hồ là quá nóng, Giang Hiểu Đình đem váy ngủ của mình kéo ra, cơ thể phấn nộn trắng nõn lộ ở trước mặt của Phương Tư Dao. Thấy được hình ảnh như vậy chọc đến cô ấy một trận phát nóng. Tay ôm lấy đối phương nhịn không được chặt thêm chặt, chôn đầu ở trên vai của Giang Hiểu Đình, nhẫn nhịn dục vọng trong người, nhắm mắt lại lại thế nào cũng ngủ không được, cho đến trời bắt đầu sáng Phương Tư Dao mới từ từ ngủ (edit: phu nhân chơi ác, treo mỡ trước miệng mèo)
-----------------
"Tại sao luôn phải đợi sau khi tôi đối với chị nản lòng, mới lại để tôi động lòng để tôi đau lòng..."
Ánh mặt trời buổi sáng rơi rãi xuống, Giang Hiểu Đình bị đánh thức, ngẩng đầu lên lại là một gương mặt quen thuộc để người ta động lòng. Vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm lông mày rồi đến sóng mũi cao thẳng của Phương Tư Dao, sau đó từ từ di chuyển lên cái môi gợi cảm của cô ấy rồi dừng lại. Giang Hiểu Đình muốn hôn chị ấy, cho chị ấy một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó nhẹ giọng ở bên tai kêu chị ấy tỉnh. Đáng tiết tất cả chuyện này chỉ có thể là ảo tưởng, dù cho chị ấy bây giờ thì ở trước mắt mình. Giang Hiểu Đình biết bây giờ cô ấy và chị không có bất cứ quan hệ gì, Lý Tình...mới là bạn gái của chị ấy, cô ta mới có tư cách làm như vậy...
Sau khi nhẹ nhàng thở dài một hơi, Giang Hiểu Đình từ trong lòng của Phương Tư Dao vùng thoát ra ngoài
Sau khi đánh răng rửa mặt xong ra khỏi phòng liền đi đến nhà bếp, hôm nay cô ấy dậy sớm hơn cho nên dự định thay mẹ chuẩn bị bữa sáng, rất lâu không cùng người nhà hảo hảo ăn bữa sáng rồi, Giang Hiểu Đình cảm thấy tâm trạng đặc biết tốt
Sau đó không lâu, Giang Tuệ Bình và Tạ Thiên Tường từ trong phòng bếp đi ra ngoài, sau khi Giang Hiểu Đình thấy được thì vui vẻ kéo lấy hai người ngồi trước bàn ăn
"Hiểu Đình! sao con thức dậy sớm như vậy, hôm nay không phải là thứ bảy sao?"
"Phải a mẹ, hôm nay con đúng lúc dậy sớm! mau đến ăn bữa sáng đi!"
Giang Tuệ Bình rất là kinh ngạc, Giang Hiểu Đình bình thường ngủ đến giờ bây giờ lại có thể giờ thì thức dậy, còn chuẩn bị bữa sáng, thật sự mặt trời mọc từ hướng tây
"Wa, Hiểu Đình chúng ta biết trưởng thành rồi, ba đây có thể là lần đầu tiên ăn được bữa sáng của con ha ha"
"Ba, ba đừng chọc cười con, hôm nay là đầu bếp Hiểu Đình con chuẩn bị bữa sáng, mọi người phải ăn hết đó"
"Tuân mệnh đầu bếp của ba, chúng ta bây giờ thì động đũa đi haha"
Ba người ở trước bàn ăn, vui vui vẻ vẻ ăn bữa sáng, tâm trạng của Tạ Thiên Tường cũng không giống tối qua tiều tụy như vậy. Chỉ là Giang Hiểu Đình trong lòng vẫn như cũ rất để ý tương lai của Thiên Thành, còn có động tác tiếp theo của người trong lòng kia
"Hiểu Đình, tại sao chuẩn bị thêm một phần? một mình con ăn nhiều như vậy sao?"
"Ách...mẹ, bạn con ở nhà...."
Giang Tuệ Bình phát hiện trên bàn thêm một phần bữa sáng, chỉ là không ngờ được trong nhà lại còn có người khác! Giang Hiểu Đình vốn muốn gạt mẹ một chút, nhưng cô ấy hoàn toàn không biết nói dối, thế là chỉ đành ngoan ngoãn nói thật
"Bạn con? sao mẹ không thấy được có người đến? là bạn trai sao?"
"Không phải đâu! không phải đâu! là...là tổng...tổng tài của công ty chúng con"
"A? tổng tài? Hiểu Đình, con đừng bị nam nhân gạt có biết không, nó ở phòng con có phải không? kêu nó ra cho mẹ xem thử"
"Ách...mẹ, con không có gạt mẹ đâu! "
"Kêu nó ra ngoài! nếu không bản thân mẹ vào tìm! "
"A! được rồi! mẹ, mẹ đừng kích động như vậy, con đi kêu, con đi kêu"
Nghe Hiểu Đình ấp a ấp úng còn khẩn trương giả điếc như vậy, Giang Tuệ Bình bắt đầu lo lắng đứa con gái này chưa nói qua yêu đương sẽ bị đàn ông kì lạ gạt đi, cho nên đặc biệt kích động muốn kêu hắn ra ngoài. Chỉ là Giang Hiểu Đình vừa bắt đầu thì không quá đồng ý, nhưng thấy mẹ kích động như vậy, còn muốn vào phòng tìm, cô ấy dưới tình huống bất đắc dĩ chỉ đành chà chà sát sát đi vào phòng kêu Phương Tư Dao thức dậy
Sau khi vào phòng Giang Hiểu Đình nhanh chóng đem cửa đóng lại còn khóa lại. Vì Giang Tuệ Bình theo phía sau còn muốn từ phía sau nhìn trộm, cô ấy chỉ đành lập tức đóng cửa lại, khóa cửa. Nhìn thấy con người ở trên giường ngủ yên ổn như vậy Giang Hiểu Đình cảm thấy không biết làm sao, tại sao chị ta đang hưởng thụ, chính mình lại phải ở đây khẩn trương chứ?
"Phương Tư Dao thức dậy đi"
"Ân..."
Vươn tay lắc lắc bờ vai của Phương Tư Dao, nhưng mà sau khi lay chị ta lại chỉ động một chút cái gì cũng không có rồi
"Aiz...thức dậy đi..."
Giang Hiểu Đình bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhưng Phương Tư Dao vẫn là không tỉnh dậy. Lúc này Giang Tuệ Bình ở bên ngoài dựa ở bên cửa lén nhìn, nhưng mà đợi lâu như vậy không thấy hai người ra ngoài, thế là...
"Phương Tư Dao! thức dậy đi mà! "
Cô gái bổng nhiên ở bên tai của Phương Tư Dao la lớn, lần này người nằm ở trên giường cười lén rất lâu cũng giả vờ không nổi nữa rồi, bàn tay vừa mò thì đem cô gái kéo lên giường đè ở dưới thân. Khi trong lúc Giang Hiểu Đình còn chưa hồi phục tinh thần, một cú sốc khác lớn hơn thì xuất hiện rồi...
"Hiểu Đình, hai đứa..."
Cửa bị mở ra, là tiếng của mẹ
Vừa ngẩng đầu Giang Tuệ Bình hoàn toàn ngẩng người, chỉ là để cô ấy vào kêu nam nhân kia ra, lại thấy được con gái mình nằm ở dưới thân người khác, hơn nữa còn là con gái, ai có thể nói cho bà ấy biết bây giờ rốt cuộc là thấy được cái gì rồi...
Hết chương