“Nhóc trông có vẻ khỏe mạnh trở lại rồi ha, Kuro!”
Hiện tại là 9 giờ tối và Kanata đang trong giờ làm thêm của cậu. Người quản lý đến bắt chuyện với cậu trong khi cậu đang rửa chén đĩa sau khi các khách hàng đã ra về.
“Vâng, cám ơn anh đã lo lắng”
Thấy Kanata đáp lại vậy, người quản lý mỉm cười nói “Tốt lắm!”
Kanata đang làm thêm tại một quán izakaya tên là “Girugameshu”, một quán ăn cách ga Umegaoka của tuyến Odakyu 10 phút đi bộ.
Bên trong không gian ấm cúng có ba chiếc bàn cùng với ba chiếc ghế đối diện, cả trong lần ngoài đều chủ yếu làm bằng gỗ, tổng thể bầu không khí toát lên một vể yên bình.
Về thực đơn chủ yếu là nhũng món thịt được biến tấu và những món khai vị phô mai dùng chung với rượu, đây không hợp làm nơi để học sinh tổ chức các buổi tiệc náo nhiệt mà là không gian của những người trưởng thành điềm tĩnh có thể thong thả thưởng thúc đồ ăn thức uống của mình.
Công việc của Kanata bao gồm nhiều việc khác nhau như phục vụ, chuẩn bị đồ uống, rửa bát đĩa. Cậu thường làm việc ba ngày một tuần, từ 5 giờ chiều đến khoảng 9 giờ rưỡi tối.
Mức lương theo giờ là 1200 yên/giờ, đó là một khoản kha khá đối với một học sinh cao trung.
“Xin lỗi vì hôm đó đã khiến anh lo lắng.” Kanata nói
“Đừng quá lo lắng về nó! Anh chỉ cần 1 lời xin lỗi là đủ rồi. Đáng lẽ anh nên bắt em đi nghỉ dù cho em có cố chấp đến thế nào đi nữa.” người quản lý đáp lại, một người đàn ông 32 tuổi với mái tóc vàng óng và thân hình vạm vỡ, đã có vợ cùng một đứa con 5 tuổi.
“Không phải đâu, chỉ là do em chăm sóc sức khỏe của bản thân không được tốt thôi”
“Em không cần phải quá nghiêm túc như thế trong khi vẫn còn là học sinh trung học đâu! Nếu cảm thấy không khỏe thì em nên nói ra chứ đừng giữ trong lòng được chứ?”
“…Vâng, cám ơn anh”
Ấn tượng của Kanata về quản lý là một người tươi sáng, thẳng thắn và chu đáo.
Có lẽ anh ấy là kiểu người bạn có thể gọi là một Tokyoite chính gốc? bản thân Kanata cũng không chắc nữa.
“Nhân tiện thì, Kuro.”
“Vâng?”
Mặc dù mối quan hệ của họ chỉ là giữa quản lý và nhân viên thế nhưng người quản lý vẫn thân thiết gọi Kanata là “Kuro”
“Em có bạn gái chưa?”
Kanata suýt nữa làm rớt chiếc đĩa. Tính cách có gì nói đấy của quản lý giúp ích rất nhiều cho Kanata, một người khá dở trong việc đọc cảm xúc của người khác. Nó đúng là tốt thật nhưng mà….
“Tại sao anh lại nhắc đến việc này?”
“Chà, em đang là học sinh cao trung phải không? Và là một chàng trai nữa, đúng chứ? Vậy nên em hẳn phải có 5-6 cô bạn gái rồi phải không?”
“Chờ một chút. Anh vừa nói 5-6 cô sao?”
“Hahaha, đùa em chút thôi. Ý anh là một hoặc hai cơ”
“Không, kể cả 2 cũng là quá nhiều rồi đó”
Hóa ra quản lý cũng từng là một tay chơi thời còn đi học. Anh ấy đã dần ổn định lại cuộc sống kể từ khi gặp được người vợ hiện tại của mình, nhưng Kanata vẫn không thể hiểu được những gì anh ấy muốn nói khi liên quan đến những vấn đề về phụ nữ.
“Có chuyện gì thế? Hai người đang nói về gì vậy?”
Ngay lúc đó, có một khách hàng quay trở lại chỗ ngồi từ nhà vệ sinh.
“Chào mừng trở lại, Tsugu-chan! Nghe này, Kuro có thể có bạn gái vào năm nay đó.”
“Cái gì? Thật sao!? Kanata-kun đang crush ai đó ư!? Cô gái đó là ai vậy, nói cho tôi biết cô gái đó là ai đi!”
“Đừng có bóp méo sự thật như thế” Kanata lạnh lùng đáp lại nữ khách hàng đang chồm lên quầy với đôi mắt sáng rỡ.
Tsugu Soseki, một cô gái 21 tuổi đang học trong một trường đại học ở Tokyo, là một người thường xuyên ghé quán izakaya này và là một trong số ít những khách hàng có thể nói chuyện thoải mái với Kanata.
Tsugu-san là một cô gái cao ráo vào xinh đẹp với mái tóc nhuộm được uốn nhẹ dài ngang vai. Chị ấy mặc một cái áo lệch vai và mộ chiếc quần jean bó sành điệu, có lẽ đó đang là xu hướng gần đây.
“Ồ, vậy ra chỉ là đùa thôi sao. Nhưng có vẻ nó là một câu chuyện khá đáng tin với Kanata đó chứ, phải vậy không?”
“Em hơi tò mò về những điều khiến chị có thể đi đến kết luận đó đấy”
“Chà, Kanata-kun là một chàng trai có tính khí lạnh lùng và đường nét khuôn mặt khá là ưa nhìn mà đúng không?”
“Ít nhất thì giờ em có thể chắc rằng chị đã uống nhiều đến mức thấy cả ảo giác rồi đó.”
“Quá đáng thật đó Kanata-kun!?”
Tsugu-san phản ứng mãnh liệt như thể trong một bộ manga hài hước.
“Nhưng mà em nên cải thiện cái ánh mắt vô hồn ấy đi, như mắt cá vậy.”
“Ý chị là mắt cá chết sao?”
“Cũng như, Kanata-kun, em quá là u ám đi mất! Em cần phải vui tươi lên”
“Em rút lại những gì mình đã nói trước đó.”
“Hahaha, em tự đi quá đó! Đúng là hài hước mà!”
Tsugu-san vỗ tay chị ấy và cười lớn. Đôi má chị ấy ửng hồng có lẽ là do rượu vang đỏ mà chị ấy đã uống trong ba giờ.
“Hừm, bầu không khí có vẻ đã trở nên sống động hơn rồi! Kanata-kun, một ly rượu vang đỏ nữa, làm ơn!”
“Bọn em không cần nơi này trở nên sống động hơn đâu”
Kanata ghi ra đơn order rượu vang rồi đi vào bếp. Cậu kiểm tra chiếc ly xem có vết bẩn nào không và lấy rượu vang đỏ từ hầm rượu ra. Cậu đo đúng 120ml trong cốc đo rồi đổ vào trong cốc.
“Em có vẻ sử dụng nó khá thành thục rồi ha Kuro”
“Ùm, cũng đã nửa năm rồi mà”
Kanata bắt đầu công việc này ngay sau khi nhập học. Chủ yếu cậu làm việc này là để trang trải chi phí sinh hoạt sau khi chị cậu rời khỏi thành phố để kiếm việc làm và bắt đầu sống một mình. Lý do còn lại là vì cậu muốn cải thiện thêm kỹ năng giao tiếp vẫn còn yếu của mình.
Trong khi cậu đã đạt được mục tiêu đầu tiên thì mục tiêu thứ hai vẫn còn rất nhiều khó khăn. Giờ thì cậu ấy đau đớn nhận ra hậu quả của việc bỏ bê các mối quan hệ xã hội kể từ khi học tiểu học không đễ dàng giải quyết như vậy.
Khi Kanata hồi tưởng lại, người quản lý đã đưa cho cậu một thứ gì đó. Đó là một chiếc khăn ấm, ẩm.
“Khi khăn của khách bị dơ thì tốt hơn nên đem ra cho họ một cái mới.”
“…Anh nói phải. Cám ơn ạ”
Kanata có thể thực hiện các công việc được giao một cách hoàn hảo. Tuy vậy, cậu ấy vẫn không giỏi trong khoản chăm sóc và quan tâm đến khách hàng nhiều hơn ngoài công việc thường ngày của mình.
“Rượu vang của chị đây”
“Cám ơn! A, và cả khăn nữa! Em đúng thật chu đáo mà!”
Nhìn thấy Tsugu-san làm ấm tay bằng chiếc khăn nóng tôi vừa đưa, Kanata cuối cùng cũng hiểu ra được điều này.
“Chà, bây giờ rượu cũng đã lên rồi, chúng ta tiếp tục bàn về chuyện bạn gái của Kuro đi”
“Ồ! Ý tưởng hay đấy!”
“Câu chuyện này vẫn còn tiếp tục sao?”
Kanata liếc nhìn về phía đồng hồ hiển thị đã hơn 9 giờ rưỡi tối. Đây là thời điểm hoàn hảo để cho cậu rời khỏi đây như thể ông trời đang giục cậu trốn đi ngay lúc này.
“Có lẽ em sẽ về sớm”
“Hả!? Em đang tìm cách trốn đi sao Kuro?”
“Em không muốn gặp rắc rồi với cảnh sát đâu”
Theo như quy định của thành phố, học sinh cao trung bị cấm làm việc sau 10 giờ đêm.
“Hahaha, phải ha! Được rồi, em có thể ra về”
“Vâng, cám ơn vì đã làm việc chăm chỉ ạ”
Kanata dọn dẹp tạp dề, viết giờ làm lên tấm lịch được dán trên tủ lạnh, rồi rời khỏi căn bếp.
“Ểeeee, Kanata-kun phải về rồi sao?”
“Ca làm của em đã hết rồi”
“Vẫn còn sớm mà, sao em không ở lại tiệc tùng với chị của em một chút chứ?”
“Có lẽ được nếu sớm hơn, với một chút trà ô long.”
“Nghiêm túc quá đó”
“Ít nhất thì vẫn bằng với người bình thường.”
Sau khi Tsugu-san chào tạm biệt, Kanata mở của và bước ra ngoài.
“A, vất vả rồi cho cậu rồi, Kurosaki-san”
Ngay khi vừa bước khỏi cửa, cậu đã được chào đón bởi một giọng nói phía trước. Nó đến quá bất ngờ khiến cậu cảm thấy hơi bối rối.
“Yu-Yumekawa-san”
Mái tóc bạc ây vẫn rực rỡ ngay cả trong bóng tối. Đôi mắt long lanh và gương mặt xinh đẹp.
“Vâng, là Yumekawa đây. Chào buổi tối, Kurosaki-san”
Shirane hơi cúi đầu và nở một cười gượng
_______________________________________________
Hành trình lùa gà của cô vợ bắt đầu