“Xin lỗi vì đã gọi cậu đột ngột vậy”
“Không sao, tớ ổn mà…”
Bên trong căn phòng nơi cậu được chăm sóc vào hôm trước. Kanata và Shirone đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa dành cho phòng khách.
Ờ ừm, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hãy để tôi tóm tắt lại sự việc như sau.
Shirane đã đứng chờ Kanata sau khi cậu kết thúc công việc làm thêm của mình. Cô ấy nói “Mình có chuyện cần phải nói với cậu. Liệu cậu có thể đến phòng mình được không?” Không thể từ chối bởi aura nghiêm túc của Shirane, Kanata đành phải đồng ý và chiều theo ý cô.
Không, còn hơn cả thế. Cậu tự nhận thức được bản thân đã bị cuốn theo nhưng không phải chuyện này đã đi quá xa rồi sao?
Mặc dù vậy, hồi tưởng lại quá khứ cũng chẳng còn ích gì.Hơn hết, giờ cậu đang phải đối mặt với một vấn đề khác và cần phải dồn hết tâm trí vào nó.
Tại sao cô ấy lại gọi cậu chứ?
…..Chà, điều đó cũng chỉ xuất hiện trong tâm trí mà thôi.
“Ưm, cậu muốn uống trà hay Red Bull?”
“Đây là lần đầu tiên trong đời tớ được cho hai sự lựa chọn như vậy đấy.”
“A, cho mình xin lỗi, có hơi kỳ phải không. Vậy thì giữa Monster với Red Bull, cậu muốn uống loại nào?”
“Sao cậu lại bỏ trà ra chứ?”
“A, cậu nói phải!”
Shirane lấy tay che miệng cô ấy. Ngay cả Kanata, một người không giỏi trong việc đọc bầu không khí cũng có thể nhận ra rằng cô ấy đang lo lắng với căng thẳng.
Cậu ấy cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
“Có thể cho tớ trà được không?”
“V-vâng! Mình sẽ mang ra ngay!”
Biểu cảm cô ấy trở nên bừng sáng, Shirane nhanh chóng chạy vào trong bếp.
Cậu ấy nhận thấy rằng so với ngày đầu tiên họ gặp nhau, cuộc trò chuyện giữa học đã trở nên trôi chảy hơn nhiều. Hẳn phải cám ơn những kỹ năng phục vụ khách hàng mà cậu đã trau dồi trong hơn 6 tháng qua.
Không có gì để làm, Kanata ngắm nhìn xung quanh phòng. Những lon nước tăng lực rỗng đã gây ấn tượng rất mạnh với cậu hôm trước đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thay vào đó, các tài liệu tham khảo cùng các tờ ghi chú được xếp thành hàng như thể biểu chưng cho sự nỗ lực của Shirane.
Như thể có một giọng nói rằng “Lần này mình đã chuẩn bị kỹ hết rồi”
“Của cậu đây”
“Cám ơn nha”
Sau khi Shirane ngồi xuống bên cạnh cậu, Kanata bắt đầu thưởng thức tách trà. Vị đắng quen thuộc lấp đầy miệng cậu, cuối cùng thì cậu cũng có thể hít một hơi sau khi làm ấm cơ thể.
“Vậy, cậu muốn nói chuyện gì với tớ?”
“À, ừm….”
Bàn tay nhỏ nhắn đang giữ tách trà của cô bỗng di chuyển không ngừng.
Đôi mắt chớp nhanh, đôi gò má ửng hồng.
Một cảm giác căng thẳng đến mức dường như có thể chạm vào được.
Sau một vài lần hít thở sâu để trấn tĩnh bản thân, Shirane dán chặt ánh nhìn đầy kiên quyết vào Kanata.
“Đầu tiên, mình muốn xin lỗi lần nữa vì đã làm cậu bất ngờ vào sáng
nay”
Shirane cúi đầu một cách nhẹ nhàng.
“Có hơi chút đột ngột phải không?...Ý mình là, đã đề nghị làm “bạn ngủ” cùng rồi còn xấu hổ bỏ chạy đi nữa. Có vẻ mình là một người khá là phiền phức ha.”
“A, không sao….Mình không cảm thấy phiền gì đâu?”
Nói chính xác hơn thì Kanata đã quyết định không quá bận tâm về chuyện đó.
“Thiệt sao? Tốt thật đó!”
Trông Shirane có vẻ rất nhẹ nhõm.
“Cậu gọi tớ đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?”
“A, ừm, chuyện này rất quan trọng nhưng mà vẫn còn một vấn đề khác nữa”
Có một khoảng lặng trước khi cô nói tiếp.
Lời xin lỗi trước đó chỉ là món khai vị, còn những gì tiếp theo mới là món chính.
Ngay khoảnh khắc đôi môi mím chặt của cô mở ra, Kanata theo bản năng chuẩn bị tinh thần sẵn.
“Mình không thể ngủ một mình được”
….Gì cơ?
Bạn có thể nói là nó có hơi chút thất vọng. Không phải, bởi vì sẽ không ai nghĩ rằng những lời lo lắng như một học sinh lớp năm ấy lại xuất phát từ Yumekawa Shirane. Biểu cảm của Shirane hoàn toàn thả lỏng và trông như vừa đạt được thành tựu “Mình đã nói ra rồi” khiến nó càng trở nên khó xử hơn.
“A, cho mình xin lỗi! Mình vẫn chưa giải thích đầy đủ…Có phải nó nghe như vấn đề của học sinh tiểu học phải không?”
“Ít nhất thì cậu cũng nhận thức được nó”
Kanata cảm thấy yên tâm hẳn
“Ừm…Yumekawa-san, cậu đnag sống một mình đúng không?”
Kanata quay lại với một câu hỏi an toàn.
Với hàm ý là “Cậu đang nói đùa phải không?”
“Vâng, hiện tại mình đang ‘Ở nhà một mình’ ”
“Một bộ phim hài về việc bắt những tên trộm sao?”
Đó không phải là vấn đề.
“Vậy thì, nếu như những gì cậu nói là thật…Yumekawa-san, cậu không thể ngủ cả đêm sao?”
“Vâng, chính xác là vậy”
Cậu cảm thấy cạn lời khi được đáp lại một cách nhanh chóng.
Ngay lúc đó, nhiều dữ liệu xuất hiện trong đầu cậu và được liên kết bằng một đường mơ hồ.
“Dù cho khá khó để xảy ra…”
Cậu biết bản thân sắp nói điều gì đó rất vô lý, thế nhưng cậu vẫn hỏi.
“Có phải việc cậu ngủ trong giờ học là do có bạn cùng lớp ở xung quanh cậu đúng không?”
“…Mình đánh giá cao sự quan sát của cậu đó”
Thật luôn?
Đường mơ hồ đó dần trở nên rõ ràng hơn.
“Vậy…Yumekawa-san, cậu là người sống về đêm đúng không?”
“Đúng vậy. Mình không ngủ cả đêm và sẽ ngủ bù lại vào ban ngày”
…Thật ư?
Vậy là Shirane thường ngủ gục trên lớp không phải vì cô ấy quá mệt do không ngủ đủ giấc vào ban đêm, mà là vì cô nàng không thể ngủ được nên mới phải ngủ bù lại vào ban ngày sao?
…Thật nực cười mà.
Dù cho cậu có xem xét nó một cách nghiêm túc như thế nào, thì một phần trong cậu cũng không hoàn toàn tin vào chuyện ấy, thế nhưng Shirane lại không có vẻ gì là nói dối cả.
Cảm nhận được sự đắn đo của cậu, Shirane ngập ngừng tiếp tục.
“Nó chỉ là…do cơ địa của mình thôi. Khi ở một mình thì mình không thể ngủ được…”
“….Thật vậy sao?
Cuối cùng cũng thốt ra được
“Kể cả khi mình ngủ ở trường, mình cũng không cảm thấy nghỉ ngơi đủ bởi vì đó chỉ là một cái bàn. Mỗi ngày trôi qua, sự mệt mỏi dần tích tụ lại càng nhiều…”
“Chà, có thể hiểu được”
Cậu có thể tưởng tượng được điều ấy.
Buộc bản thân phải thức hàng đêm và chỉ ngủ được trương giờ học, nằm trên bàn, lặp đi lặp lại điều đó hằng ngày.
Cậu không nghĩ rằng cô ấy có thể trụ được dù chỉ một tuần.
Cùng lúc đó, có một thứ nảy ra trong đầu cậu.
“Lẽ nào cậu muốn tớ là bạn ngủ của cậu là vì…?”
Shirane khẽ gật đầu.
“Hôm nọ, khi Kurosaki-san ở lại…lần đầu tiên mình được ngủ ngon đến vậy trong 6 tháng qua”
Shirane trông rất hạnh phúc lúc tỉnh dậy sau khi ngủ quên vào hôm
trước.
Vẻ mặt hạnh phúc của cô sau khi ngủ quá đến trưa hôm sau.
Hai cảnh tượng đó được liên kết lại với nhau.
“Cho đến giờ, mình có thể xoay xở để sống qua ngày bằng cách ngủ trên sofa ở thư viện hay là ghế mát-xa tại các cửa hàng điện tử vào những ngày nghỉ…nhưng mà gần đây, mình cảm thấy như cở thể mình sắp đạt đến giới hạn rồi.”
Những cơn đau đầu, chóng mặt bắt dầu xuất hiện, Shirane nói thêm.
Gương mặt cô hiện rõ sự mệt mỏi.
Ngay cả Kanata cũng biết rằng đó không phải là trò đùa hay trêu chọc gì cả.
“Mình biết đây là một yêu cầu rất vô lý nhưng...”
Cô nói Kanata với ánh mắt cầu xin.
“Chỉ một tuần một lần thôi cũng được…Làm ơn đó, cậu có thể ngủ với mình có được không?”