Chương này chả có gì để nói, à thì chắc là vẫn phải tra Raw để dịch vài chỗ tôi. Mà có lỗi thì góp ý để mình sửa nhé.
"Trước tiên thì, mình thắc mắc một con quỷ thì có nên nghĩ đến chuyện sống gần con người không?
"Dù sao thì, mình khuyên cậu không nên nghĩ thế, nhưng để mà nói là một con quỷ không thể thì cũng không hẳn là đúng."
Hiện tại thì, tôi muốn tìm một chỗ ở ổn định. Quay trở lại cái lúc tôi còn là hikikomori, tôi đã nghĩ rằng chỉ cần có đầy đủ những điều kiện cơ bản và thiết yếu thì muốn sống ở đâu cũng được. Nhưng cho tới bây giờ thì tôi suy nghĩ khác rồi.
"Nghĩ lại thì, có phải mâý tên đó đã nói là sẽ bán mình đi sao? Điều này có hợp pháp không vậy?"
Nếu những chuyện như buôn bán người là chuyện bình thường ở thế giới này thì tôi thật sự không muốn sống cùng con người, kể cả khi tôi thân phận quỷ của tôi có bị lộ đi chăng nữa.
"Nếu như ai đó bắt được sinh vật có hại, thì điều này có thể tạm chấp nhận."
Có lẽ cậu ta không muốn làm tổn thương cảm xúc của tôi, giọng của cậu ấy có một chút nặng nề.
"Nếu là vì thức ăn hay là để thuần hóa làm thú nuôi, thì nó ổn thôi, nhưng cũng có luật rõ ràng. Mặc dù những luật ấy lại bị chi phối bởi con người."
"Như thế nào cơ?"
"Ít nhất trong trường hợp của Richii-san thì, ngoại hình của cậu nhìn giống như con người bình thường, cậu có trí khôn và có thể giao tiếp một cách bình thường, nên sẽ là phạm pháp nếu như họ bán ai đó như cậu, bất kể chủng tộc của họ là gì và quan hệ của họ với con người như thế nào.
Cảm tình của con người, hả? Ít nhất thì không có ai sẽ tự nhiên chú ý đến tôi đâu.
Kể cả ở kiếp trước của tôi thì, con người vẫn là loài quyết định sinh vật nào sẽ bị giết hay được sống theo cơ sở của mình.
Nhưng trước đó thì tôi không suy nghĩ quá nhiều về điều này mà chỉ theo dòng mà chảy thôi, và cái chuyện tôi tự đặt câu hỏi về điều này trong đầu mình cũng chưa từng xảy ra. Bạn có thể nói là tôi đang bỏ qua chủ đề liên quan đến lợi ích của chính bản thân mình.
"Cậu cảm thấy tệ về nó à."
"Thì, như thế thì, nếu như việc bắt giữ mình để bán đi là bất hợp pháp thì tại sao lúc đó cậu lại không bảo họ?"
"Nó có vẻ như là một cách nhưng…"
Cậu ta trông có vẻ do dự nên tôi giục cậu ấy nói tiếp.
"Mấy người đó không phải người thân quen gì nên mình cũng không biết họ là loại người đó."
"Vậy đây là lần đầu tiên cậu đi chung với họ?"
"Đúng vậy. Mình đang học hỏi về đời sống của quái vật nên mình đi theo họ bởi mình nghe nói họ đi tìm con orc."[note15688]
"Tìm hiểu về quái vật, hả? Huh, nghe có vẻ nguy hiểm đâý.
Đây chẳng khác gì việc cho một đứa học sinh cao trung đi theo một đoàn săn gấu? Nếu như là ở thế giới cũ, thì họ chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này đâu.
"Mình biết là họ đã từng đi săn orc và họ cũng là những mạo hiểm giả có nhiều kinh nghiệm nữa."
Mạo hiểm giả à. Vậy đây thật sự là thế giới khác sao.
"Mình hiểu rồi. Vậy họ là mạo hiểm giả nhưng họ cũng dính líu đến những chuyện mờ ám? Mặc dù mình không có tư cách để bảo cậu nhưng mình nghĩ cậu nên cắt đứt quan hệ với họ. Họ trông như những người sẽ sẵn sàng bỏ rơi cậu vậy."
"Cậu tin những gì mình nói ư?"
"Tại sao mình lại không tin cậu chứ?"
"Nhưng mình vẫn ở cùng nhóm với mấy tên đó mà."
"Thì?"
"Thì? Làm sao cơ chứ?"
"Không phải cậu vừa cứu mình ư?"
"Mình còn không biết cậu có gọi là cứu không nữa."
Vì lý do nào đó mà cậu ta vẫn do dự về điều gì đó. Có phải đó là lý do mà cậu ta nói ra mấy lời như vậy?
Nghe thấy chúng tôi nói chuyện, Minoko liền kêu 'moo' để bày tỏ ý kiến của mình.
"Đừng lo lắng cho tao, tao chắc lần này sẽ ổn thôi."
"Cậu đang nói gì vậy?"
"À, có vẻ như Minoko vẫn còn cảnh giác nên mình bảo nó đừng có lo lắng nữa."
Erim nhìn vào tôi một cách bối rối.
"Mình nghĩ là mình chỉ nghe thấy tiếng động vật kêu thôi?"
"Nó tốn thời gian để hiểu đấy?"
"Làm thế nào mà mình hiểu nó được, mà những gì cô bò nói đúng thật. Richii-san nên cẩn thận hơn, nếu không thì sẽ có chuyện gì xấu sẽ xảy ra với bản thân cậu đó."
"Á, cả cậu nữa ư?"
"Cậu nên cẩn thận hơn với những gì cậu làm, đặc biệt là lúc này khi mà cậu chưa hiểu hết thường thức bình thường. Mình không biết mọi thứ như thế nào ở thế giới cũ của cậu, nhưng việc đi một mình trong rừng với bộ váy như vậy và còn chưa kể đến việc tự nhiên lại đi tiếp xúc với một nhóm người lạ, cùng với mấy điều khác nữa."
Kể cả với người tôi mới gặp lần đầu cũng nói rằng tôi thật sự rất ngốc sao?
"Nhưng mà này, không phải là mình muốn mặc cái váy này đâu. Mình đã phải mặc bộ váy này khi bị gửi đến đây rồi."
"Vậy hả? Không phải đó là thứ cậu mặc trước khi chết"
Lời của cậu ta dừng lại giữa chừng và cậu ấy nhìn tôi.
"Gì vậy?"
Trước câu hỏi của tôi, phản ứng của cậu ấy có hơi kỳ. Thay vì nói gì đó, cậu ta lại cởi cái áo poncho trông như cái áo khoác trong im lặng rồi đưa cho tôi.
"Cậu muốn mình mặc cái này ư?"
Cậu ấy gật đầu lia lịa trong khi tránh ánh mắt tôi ra. Nó khiến tôi phát cáu.
"Này, chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Nếu cậu không nói ra thì làm sao mà mình biết cậu bị sao được."
Với cái áo vẫn còn trên tay, tôi tiến gần cậu ta để hỏi nhưng cậu ta cứ cố tránh xa tôi ra tôi hết sức có thể. Tôi không biết có phải vì tôi không phải là con người không nhưng việc mọi người xa lánh tôi thật sự rất đáng sợ. Nó khiến tôi cảm thấy mình đã làm gì sai vậy.
"Cậu bị sao vậy?"
Khi sự lo lắng của tôi lên đến đỉnh điểm, Minoko lại xoa đuôi vào đầu tôi một lần nữa. Có lẽ nó đang cố an ủi tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn nó, mồm tôi phồng ra.
Như này này:
"Mooo~!" (Dịch nghĩa của tác giả: Ngực cô đang lộ ra kìa.)
Nghe xong tôi ngay lập tức nhìn xuống ngực mình.
To quá.
Không, không phải chuyện đó, tôi thật sự đang lộ hàng.
Tôi hiểu rồi, có lẽ là vì tôi không mặc bra nên nó mới thế này hả. Mặt của Erim càng lúc càng đỏ. Bởi tôi từng là một đứa con trai nên tôi hiểu cảm giác của cậu ấy. Nếu tôi phải chiêm ngưỡng một thứ như thế này thì tôi cũng sẽ cạn lời.
Tôi chùm cái áo qua đầu để che ngực tôi đi khỏi tầm mắt của cậu ta.
"Mình xin lỗi."
Tôi xin lỗi trong khi cúi xuống nhìn đầu gối mình bởi chẳng ai trong chúng tôi biết phải nói gì cả, bầu không khí trở nên yên lặng và kì lạ. Thế nhưng, Minoko vẫn xoa đuôi vào đầu tôi.
*Cọ cọ*
*Cọ cọ*
Tôi không chịu được nữa, nên đành dùng tay gạt nó đi.
"Gahh, tao biết rồi, biết rồi."
Tôi không phải là người duy nhất phải chịu đựng. Bởi tôi mà cả Erim và Minoko bị kéo vào mớ hỗn độn này. Nếu tôi chịu dùng não thì Minoko đã không phải chiến đấu và Erim sẽ không bị thương. Bởi không ai có thể quay ngược thời gian, nên việc tôi có thể làm bây giờ chỉ có thể là học hỏi từ sai lầm của mình. Giống như nhà triết học Ai Cập Sokrates đã nói: "Truớc hết là làm ơn nhận ra là mày ngu đã."[note15689]
Tôi phải chấp nhận để có thể sống một cuộc đời mới trong thân phận của một đứa con gái. Mặc dù tôi có gặp phải vài chuyện tồi tệ, nhưng giờ thì tôi mới nhận thức được bản thân mình thật sự là nữ. Kể cả khi tôi chỉ bị biến thành gái trong vài tiếng thôi, nhưng nếu tôi vô tình để lộ núm zú của mình, cái sai lầm nhỏ nhặt ấy sẽ trở thành bài học đắt giá cho tôi.
Dù vậy, thì Minoko vẫn nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.
"Tao bảo là tao biết rồi mà. Tao biết đó là lỗi của tao, và tao thật sự biết ơn vì sự giúp đỡ của mày."
Tôi thật sự ân hận và suy ngẫm về những chuyện đã xảy ra cho đến giờ.
"Nhưng mình nghĩ thì sau mấy việc vừa rồi thì cũng có vài chuyện tốt xảy ra."
"Chuyện tốt?"
Trước sự gián đoạn của cậu ta, tôi cố gắng đáp lại mà không biểu hiện sự xấu hổ của mình.
"Thì, bởi nhờ vậy mà mình mới gặp được cậu."( Spoil:Erim có vẻ như không có cửa với main đâu nhá.)
"Gặp mình? À ý cậu là với tư cách là người chỉ đường?"
"Đó không phải ý của mình?"
"Vậy thì ý cậu là sao? Cho mình biết đi!"
Đừng có vội vàng thế chứ.
Bị cậu ta giục, tôi nói tiếp.
"Như mình đã nói, ngay khi vừa được chuyển sinh, mình đã bị con orc tấn công, và ngay sau đó thì lại bị tấn công bởi con người. Mình đã ở trong tình cảnh mà không biết là mình tin tưởng ai được nữa."
Mặc dù người cứu tôi khỏi mấy tên đó là Minoko, nhưng Erim cũng tự thân mình, giúp tôi nữa theo cách nào đó.
"Và giờ mình biết là vẫn còn người những người như cậu trên thế giới này, và cũng nhờ vậy mà nó cũng giúp mình không cảm thấy chán nản sau những gì đã xảy ra."
Nếu tôi không gặp cậu ấy thì có lẽ tôi sẽ phải bơ vơ giữa rừng rồi. Nếu không thì, có lẽ tôi sẽ lại tự đóng bản thân mình lại.
Tôi biết mình đang nói điều gì đó xấu hổ nên tôi không thể nhìn thẳng vào mặt cậu ta được. Có lẽ cậu ta đang nghĩ tôi xu nịnh lòng tốt của cậu ta quá mức và nghĩ tôi là đứa phiền phức.
Nhưng khuôn mặt cậu ta thì hoàn toàn nghiêm túc và yên lặng chờ lời đáp của tôi.
"Umm thì, mình muốn hỏi thẳng luôn nhưng mà"
Có lẽ điều tôi định hỏi có vẻ không hay cho lắm đối với người tôi vừa mới gặp nên tôi cảm thấy khá lo lắng về nó. Tôi rụt rè nhìn thẳng vào mặt cậu ta và hỏi.
"Nếu có thể thì, mình dựa dẫm vào cậu được không?" [note15690]
"Ku!!!?"
Khoảnh khắc cậu ta nghe thấy, cậu ta liền tóm lấy ngực mình rồi bắt đầu tự đập đầu xuống đất.
"C, cậu ổn chứ?"
"M, mình xong rồi."
"Có chuyện gì vậy? Là do mâý gã đó làm à!?"
Tôi liên tục vỗ lưng cậu ta khi mà cậu ta đang nằm dưới đất và cứ quả quyết rằng mình vẫn ổn. Rõ ràng cậu ta không ổn chút nào nhưng vẫn ngoan cố phủ nhận.
"Những… lời… đó"
"Cậu đang thì thầm gì vậy? Người cậu đang run lên kìa, cậu có chắc là mình ổn không vậy?"
Có phải xương sống bị gãy nên đâm vào phổi cậu ấy không? Thế này thật sự sẽ rất tệ đây. Tuy vậy, Minoko vẫn thản nhiên vẫy đuôi và kêu 'moo~'
"Eh? Ý mày là sao khi bảo succubus thật đáng sợ!?"
Minoko nói điều gì đó mà tôi không hiểu rồi đánh mắt đi, còn Erim thì vẫn đang quằn quại dưới đất với đôi mắt trợn ngược. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.