Chương này vẫn phải tra Raw bằng google dịch. Mà nhiều chỗ còn chuẩn với đọc mượt hơn cả Eng cơ. Tựa đề vẫn phải dịch từ Raw nhá.
Đổi hết quái vật-->quỷ cả ở mấy chương trước rồi nhé, sau một thời gian nghiên cứu mới thấy quỷ đúng hơn.
********************
"Hello? Oi!"
Tôi lay người cậu trai đang nằm bất tỉnh trên mặt đất vì bị đánh. Tôi chọc má cậu ta và còn gọi cậu ta rất nhiều lần, nhưng cậu ta vẫn chưa trả lời.
Một thân hình nhỏ con với mái tóc màu hạt dẻ trông chả cân xứng chút nào.
Với tư cách là một người đang sống ở thế giới fantasy, tôi có thể nói rằng: mặc dù vẻ bề ngoài không có gì xấu hay đáng ghét cả, nhưng cũng chẳng để lại được nhiều ấn tượng với đôi mắt kính mini trông có phần thời trang ấy.
Nếu như ở trong một câu truyện nào đó thì cậu ta gần như chỉ là một nhân vật quần chúng.
"Mìnhi nghĩ cậu ta không bị thương nặng lắm đâu. Trước hết thì, để mình đưa cậu vào cabin đã."
Người xử lý bọn xấu là Minoko nhưng cậu ta lại là người đã cố gắng giúp tôi để rồi bị thương. Nên việc chăm sóc cậu ấy là để thể hiện sự biết ơn của tôi.
Tôi nâng tay trái của cậu ta rồi khoác lên vai tôi, cố gắng dìu cậu ta đứng dậy.
"Nặng quá."
Được nửa chừng, thì tôi không thể nhấc cậu ta lên được được nữa.
Đậu má, sao mấy người bị bắt tỉnh như thể lại nặng hơn so với lúc họ tỉnh táo vậy.
Bình thường thì tôi khá là yếu.
Đã thế, cái cơ thể gầy còm này, chẳng có tí cơ bắp nào giống con orc cả.
Vậy mà, tôi vẫn không thể đỡ cậu ta dậy.
Tôi muốn khóc quá. Tôi vô dụng đến nỗi không nâng nổi cậu ta lên. Tôi yếu đến từng nào vậy?
"Minoko! GIÚP TAO VỚI!"
Tôi gọi sự giúp đỡ nhưng Minoko chỉ kêu 'Moo' mà không thèm để ý.
"Đi mà, tao sẽ không làm phiền mày nữa đâu! Nên là, giúp tao đi!"
"Giúp-"
Bỗng nhiên, cậu ta mở mắt. Như thể phản ứng lại với từ 'Giúp" vậy
"Mấy tên khốn, hãy tránh xa cô ấy ra!"
Cậu ta nhảy tới chỗ tôi, và hét lên
Cái tên này vẫn chưa chịu tỉnh táo lại à.
Có vẻ như cậu ta định hi sinh để bảo vệ tôi bởi cậu ta lấy thân mình để che chắn cho tôi. Nhưng…
Đối với tôi, tất nhiên rồi, tôi sẽ không thể chịu được sức nặng của cậu ấy.
Tôi bị đè xuống.
Đây là lần thứ mấy tôi bị đè xuống rồi?
"Uweeee!?"
Tình huống như thế này, thường được thấy ở trong manga.
Chuyện này xảy ra khi nhân vật nam và nữ gặp nhau, họ va vào nhau hay vấp ngã.
Bởi cái cách mà cậu ấy đẩy tôi, thế nên cậu ta sẽ vô tình tóm lấy ngực tôi.
Cái tên may mắn này.
May mắn hơn nữa, là cậu ta có thể làm bất kì điều gì mình thích. Tôi không giống mấy đứa con gái bình thường, nên tôi không phiền bị bóp ngực đâu.[note15582]
Tôi sẽ không hét lên mấy câu kiểu như 'Kyaa! CẬU ĐANG LÀM GÌ VẬY?'.
Đáng buồn là, tôi chẳng thể làm mấy cái phản ứng giống mấy người bình thường hay làm được.
Cứ làm đi, cậu ta có thể bóp cả hai nếu muốn. Nếu muốn cậu ta có thể xoa bóp chúng.
Và đúng như tôi nghĩ, tay cậu ta đang ở trên ngực tôi khi tôi bị đẩy xuống đất. Nhưng nó lại đau.[note15583]
"Đau quá."
Để phản ứng lại, tôi hét lên.
Cùng lúc đó tôi tung cú móc vào má trái cậu ta, cái người mà đang bóp ngực tôi. Cậu ta lăn khỏi người tôi và phát ra một tiếng kêu khô khốc như của một con gà 'Ock'.
Nó đau! Đau cực kỳ luôn! Cái gì vậy? Tôi không hiểu?
Khoan đã, nếu nghĩ lại thì.
Nếu như tôi cố gánh lấy tầng ấy trọng lượng, với hai tay của cậu ấy cố đẩy tôi xuống.
Tất nhiên rồi, chắc chắn là phải đau rồi.
Cậu trai đang lăn lộn trong đau đớn vì bị đánh.
Mấy cô gái bị bóp ngực trong một tình huống bất ngờ nào đó, như đã nói là ở trong manga, sẽ đánh vào mặt cái tên đã làm. Sự thật hóa ra không phải vì xấu hổ.
Mà nó kiểu như là "Tôi bị đau, và cậu sẽ phải trả gấp ba cho chuyện này."
Bằng cách đấm vào mặt họ để trả đũa?
Well, nghe thì trông thì có vẻ không được hay cho lắm khi mà làm thế, thế nên là tôi xin lỗi nhé.
Không đùa đâu. Nó thực sự rất đau khi mà bị như vậy.
Và cuối cùng tôi lại biết thêm một điều gì đó mà tôi không thực sự muốn biết.
"T- tại sao tự nhiên cậu lại làm thế!?"
Cậu ta hỏi tôi trong khi đang xoa má mình.
"Tại sao?" Tôi mới là người phải hỏi câu đó ý.
"Cậu bóp ngực tôi rõ là mạnh luôn đó, biết không?"
"Ehh? Vậy ra, cái cảm giác ấy là do."
Cậu ta bóp bóp không khí như thể để nhớ lại cái cảm giác trên bàn tay vậy.
"ĐỪNG LÀM THẾ NỮA!"
"A-AH! MÌNH XIN LỖI! MÌNH KHÔNG CỐ Ý ĐÂU!"
Cậu ta trông có vẻ bối rối. Hay tôi có thể nói là:'Tôi vừa khiến một đứa con trai mặt đỏ như cà chua vậy.'
Ahh, ohh.
Cảm giác này. Tôi không biết phải xử lý ra sao. Cái cảm xúc phức tạp này tôi chưa từng gặp bao giờ.
Cậu ta vẫn ngại ngùng nhìn xung quanh với khuôn mặt đỏ chót.
"Eh? Mấy người kia đâu mất rồi?"
"Oh? Bọn họ chạy đi mất rồi."
"Do cậu làm ư?"
"Không, bởi người ở sau lưng cậu cơ."
"Đằng sau? UWA!MI-MI-MINOTAURUS!?"
Yea yea. Tôi đã chán với mấy cái phản ứng đó rồi.
"Nó không đáng sợ đến thế đâu. Nó chỉ trông như thế thôi. Nhưng thực ra nó lại khác. Nếu cậu không chọc tức nó, thì cậu sẽ dễ dàng bắt chuyện với nó hoặc là không."
Minoko khoe răng ra và kêu lên để trêu cậu ta. Nó lại khiến cậu ta lại càng cảnh giác hơn.
Từ góc nhìn của Minoko thì, con người chả khác gì mấy sinh vật nhỏ bé cả.
"Ah-Ah, dù sao thì, mình có làm điều gì tồi tệ với cậu khi nãy không vậy?"
"Cảm ơn vì đã quan tâm, nhưng ngực mình vừa bị ai đó ở đây bóp ấy nhỉ?"
"M-mình xin lỗi nhưng cũng thật tốt khi biết cậu vẫn an toàn."
Hết lòng mình quan tâm đến một người xa lạ, và bôc lộ sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng mình. Có lẽ là bởi cậu ta là một con người tốt bụng.
"Mình xin lỗi vì. Mình đã làm cậu nghĩ lại về những chuyện xấu đã xảy ra. Mình thật sự, thật sự xin lỗi.
Giờ cậu ta đang ở chung vị trí với tôi khi nãy với Minoko.
Tôi nghĩ về điều gì đó khác trước khi bị lôi kéo lại về chuyện này.
Kể cả ở thế giới này cũng có kiểu xin lỗi bằng cách quỳ xuống.(Mình quên cách gọi bên Nhật rồi.)
"Được rồi, mình không quan tâm đến chuyện đó nữa đâu."
Khi tôi nói vậy, cậu ta ngẩng mặt lên với cái vẻ mặt như đang cảm thấy tội lỗi vậy. Có lẽ cậu ta có thể chỉ cho tôi vài thông tin hữu ích. Vì thế tôi muốn thân thiết với cậu ta.
Tôi ngồi quỳ gối xuống, bắt chuyện với cậu ta một cách tự nhiên.
"Mình muốn hỏi cậu một vài thứ, được không?"
"Ah, được chứ. Thế, cậu muốn hỏi gì?"
"Thì, cậu có nhớ điều mà mình nói trước khi cậu ngất đi, là mình muốn ra khỏi rừng."
"Có nghĩa là cậu muốn được chỉ đường, đúng không?"
"Đúng rồi, à và cả chỗ trú nữa, nếu có thể."
Tôi có đòi hỏi hơi quá không?(chỗ này không hiểu phải chém)
"Cậu muốn tới thị trấn của con người à?"
"À, phải, cậu thấy sao."
Con người và quỷ, mối quan hệ giữa hai chủng tộc có thể sẽ gây ra nhiều vấn đề.
Đặc biệt là mấy tên vừa nãy.
"Errr Succubus-san."
"Đừng gọi mình như thế nữa, mình không thích nó chút nào cả."
"Xin lỗi về điều đó. Vậy thì, cậu cho mình biết tên của cậu được không? Tên mình là Erin Opup."
"Erim là họ, Opup là tên cậu?
"Đúng vậy."
Họ trước tên sau, cũng giống như các nước khác nhỉ.
Dù sao thì cũng có câu: Khi ta ở Rome, ta sẽ làm giống như người Rome.[note15584]
"Mình là Riichi Horai. Rất vui được làm quen."
"Riichi Holline-san đúng không. Rất vui được gặp cậu."
Không phải Horai mà là Holline hả, nghe chẳng hay chút nào. [note15585]
Nói vậy thì, dù sao thì chữ kanji của từ Horai cũng khó để viết. Nên là tôi cũng không thích nó lắm.
Hmm, giờ sao nhỉ.
Được chuyển sinh đến một thế giới khác, có lẽ có đổi tên thì cũng chả có vấn đề gì đâu nhỉ.
Vẫn giữ nguyên họ và chỉ đổi tên thôi??
Đổi không hay thôi nhỉ?
Quyết định rồi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định sẽ chấp nhận lấy cái tên đó.
Từ giờ, tên tôi sẽ là Richii Holline. Heh, nghe cũng hay đó chứ.
"À Erim, cậu bao nhiêu tuổi vậy?"
"16 tuổi."
"Trẻ hơn những một tuổi hả. Vậy thì mình có thể thoải mái hơn một chút được không?"
"Được thôi, vậy mình gọi cậu là Richii-san được chứ?"
"Hmm, thế cũng được."
Có lẽ là bởi cậu ta cảm thấy áy náy vì những việc đã làm với tôi.
Tôi không còn cảm thấy áp lực như trước nữa, và giờ thậm chí tôi còn đang ở vị trí cao hơn Erim.
Nhờ vậy mà, dù tôi có lớn tuổi hơn cậu ta, tôi vẫn có thể nói chuyện với cậu ấy một cách bình thường.
"Trước đó thì, mình có thể hỏi cậu điều này được không? Nó nghe có vẻ không hay cho lắm. Nhưng mà Ri-san này, về chuyện cậu làm hại con người."
"Không không, trước đây mình từng là con người mà."
"Eh? Gì cơ?"
"Chuyển sinh, hiểu chứ?"
"Chuyển sinh à. Mình mới chỉ nghe qua thôi, nó hình như là cứ mỗi thập kỷ lại có những người với sức mạnh phi thường từ thế giới khác được chuyển sinh đến thế giới này. Nhưng lạ ở chỗ là không ai biết lời đồn này ở đâu ra. Và dần dần mọi người kể lại cho nhau."
Có vẻ như những người được chuyển sinh tận hưởng cuộc sống mới mà không thèm quan tâm đến gì khác.
Vậy có vẻ như là đa số họ chết trong khi mà chưa sống nổi được một năm.
Nhưng đó là sự thật. Nếu như chuyển sinh được biết đến thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
"Cậu có lẽ sẽ không tin, nhưng mình cũng là một trong số những người đó."
"Vậy hóa ra cậu cũng là một người chuyển sinh?"
Tôi kể cho cậu ta kiếp trước của mình và chỉ kể những điều chính.
Tôi đã chết, và có cơ hội để sống tiếp.
Tôi không chấp nhận việc trở thành succubus nên đã nhận được Minoko.
Tôi không muốn nói ra lý do tôi trở thành succubus bởi nó quá là vớ vẩn.
Và tôi cũng không nói đến chuyện tôi từng là nam.
"Vì lí do đó, nên mình mới được chuyển sinh cách đây không lâu. Và mình được gửi tới đây mà không có một chút thông tin nào cả. Đó là lý do mình lại ở giữa khu rừng này, như một đứa trẻ lạc trong rừng vậy."
Erim nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên sau khi nghe câu truyện ngớ ngẩn của tôi.
"Nghe khó tin nhỉ?"
"Mình muốn nói là mình chỉ tin một nửa thôi. Bởi cậu bỗng nhiên bước ra trước mặt con người mà không chuẩn bị gì cả. Nếu như là quỷ cấp cao thì chúng chắc chắn sẽ không làm thế. Đúng không?
Chắc chắn hả?
Xin lỗi Minoko, nhưng mày lại đúng trên nhiều phương diện.
Sự bất hòa giữa con người và loài quỷ thật sự rất lớn, đúng không? Để mà sống trong một ngôi làng hay thị trấn nào đó nếu có thể. Liệu ta có thể tìm ra một khu vực mà quỷ định cư không nhỉ. Nhưng với tôi, người đã sống một đời làm con người. Thì sẽ khó khăn cho tôi hòa nhập với xã hội của quái vật. Kể cả thế thì dù tôi có còn là con người đi nữa thì tôi cũng chả thể hoà nhập với cộng đồng được.[note15586]
Thế cũng không có nghĩa là tôi tự nhiên có thể sống trong một cộng đồng của quỷ được.
Ahh, vậy đây là kết thúc cho tôi sao.
"Thực ra thì, không giống như orc. Người ta gần như không thể phát hiện ra cậu là quỷ chỉ từ việc nhìn qua cậu đâu."
Trong khi tôi đang tuyệt vọng thì Erim cho tôi một tia sáng hi vọng mà tôi không ngờ tới.
"Cánh và sừng của cậu khá là nhỏ. Nếu cậu giấu kĩ đi thì họ sẽ không để ý đến đâu."
"Không phải là chủng tộc khác không sống chung được với con người. Nên là họ sẽ không soi mói cậu nhiều đâu."
"Eh!? Thật á?"
"Um, đây là con bò hả? Với nó thì, kể cả mình cũng thấy sợ khi mới nhìn thấy nó nên là. Nhưng mà cuối cùng thì nó trông chả giống Minotaur chút nào cả. Cứ dùng cái gì đó để che đi, và chỉ để cặp sừng lộ ra thôi. Thế sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Bởi kích cỡ của cánh và sừng là biểu thị cho level của cậu."
"Level? Thế giới này có khái niệm đó sao?"
"Vậy thì, nếu mình giấu đi sừng và cánh thì mình có thể sống trong xã hội loài người một cách thoải mái đúng không?!"
"Ah, nhưng trước đó thì. Mình biết mình không thể nói điều gì đó đau đớn khi cậu đang vui vẻ. Nhưng những chủng tộc sống cùng con người không bị gọi là quỷ"
"Vậy nó có nghĩa là sao?"
"Thì, 'quỷ ' là để chỉ những chủng tộc gây hại cho con người. Nên là mấy chủng tộc được bảo vệ như là dwarfs hay elves sống chung với con người không bị tính là quỷ."
Oh. Đúng như mong đợi từ thế giới khác. Họ có elves và dwarfs.
"Vậy còn succubus thì sao?"
Khi tôi hỏi vậy người, mặt cậu ta trở nên buồn bã.
"Xin lỗi họ bị tính là quỷ. Succubus dụ dỗ con người rơi vào ham muốn. Họ được viết là: Chủng tộc khiến con người chìm trong dục vọng."
Vậy để mà nói thì, tôi dang bị đối xử như một con quỷ. Thì nó là suy nghĩ khá là nông cạn.
Thay đổi vẻ bề ngoài, tên để rồi bị đối xử như vậy. Tôi giờ như đang siêu ở ngoài vòng pháp luật.
"Mình sẽ không gây rắc rối đâu, mình hứa đó."
"Trừ khi cậu không bị văn phòng chủng tộc để ý tới." [note15587]
Eo, có vẻ như vô nghĩa rồi.
"Vậy, nếu như họ phát hiện ra một con quỷ ở trong một ngôi làng thì sao?"
"Họ sẽ cho đó là mối nguy hại và họ sẽ cố tiêu diệt nó ngay. Nếu như cậu cố giao tiếp , hay không biểu hiện sự nguy hiểm gì thì họ sẽ ngay lập tức ra lệnh sơ tán. Với Richii-san thì, mình nghĩ họ sẽ làm điều thứ hai."
"Kể cả khi tôi không có gây hại gì, thì tôi vẫn sẽ ngay lập tức bị xa lánh."
Dù sao thì, nó cũng tốt hơn việc bị tiêu diệt.
Giờ sao đây? Tôi vẫn có thể một mình sống sót hết lần này đến lần khác trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng, nếu tôi không ở cạnh Minoko thì.
Tình huống đó thật sự sẽ rất đáng sợ. Tôi nên ngừng suy nghĩ về điều này.